Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp - CHƯƠNG 21:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp


CHƯƠNG 21:


Cả tiết học trôi qua bình thường, ngoại trừ việc Vi xuống, còn nghĩ đâu ra trò gọi hai với út nữa chứ.
– Hai ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. – Làm cả lớp nhìn

– Gì vậy cô nương?

– Không giờ phải gọi là hai với út cơ.

– Trò gì nữa đây?

– Thì út thích thế được không?

– Vậy giờ ÚT đại ca muốn gì?

– Hai đi xuống căngtin với út.

– Không, mệt lắm.

– Đi mà, hai phải chăm sóc út mà.

– Tha cho hai đi út.

– Không có đâu. Nhanh đi hai. – Vậy là bị kéo đi luôn. Giờ lại thêm của nợ em gái này nó hành thì thôi rồi đời tôi.

Trưa hết buổi học thực hiện theo kế hoạch của cấp trên “vk hờ” lại đưa D về nhà, ra cổng ngồi chờ D mà lâu vcl ở trường về gần hết rồi, đang định quay vào tìm thì thấy bóng D.

– Sao lâu vậy?

– Em biết anh không muốn nhiều người biết về chuyện này, em cũng không đòi hỏi về diều ấy hay là gây khó dễ cho anh nên.

D suy nghĩ cho mình như vậy nữa ư. Đáng không, không nói được gì nhiều chỉ cố gắng được một câu.

– Ừ, xin lỗi D vì tất cả.

– Không sao đâu, như vậy là đủ để em thấy hạnh phúc rồi. Lần này thấy mình có lỗi quá lớn rồi, người con gái như vậy mà.

Chở D về đến của nhà thì cứ thấy D đứng đó như định nói gì đó.

– Có việc gì? Trình bày xem nào?

– Chiều lại qua đón vk đi chơi ha?

– Gì nữa?

– Đi mà, ck biết vk đã bao lần muốn đi chơi cùng ck rồi không hả?

– Vậy trước giờ…

– Ùm, vk chưa yêu ai hết á. Hôm trước đi với Vũ là vì anh trai vk chơi với Vũ nên vk có quen, coi Vũ như anh trai nên đi cùng, nhưng chắc Vũ thì không nghĩ vậy.

– Ừ. Lại cảm thấy có lỗi vler

Trưa về ăn xong lăn ra ngủ luôn. 2H thì có chuông báo thức “vk hờ”.

– Dậy dậy dậy dậy mau nhanh lên qua đón vk. Sáng ck hứa rồi mà, nhanh lên vk đợi ck.

– Rồi 30′ nữa, giờ vẫn sớm mà

– Dạ.

Vậy là tan tành giác mộng của em. Ra tắm qua rồi vào võ trang. Thì vẫn là quần thun áo thun dài tay, xịt thêm tý keo vuốt, đợi khô thì thêm cái mũ lưỡi trai đen, thêm cái áo sơ mi và đôi doctor. Cũng tạm ổn rồi, sẵn sàng ra trận thôi. Lại mượn tạm con “giấc mơ tàu khựa” của một ông năm hai xây dựng. Tạm thời kêu ông cứ lấy ex của mình mà đi để mình đi con này vì vở kịch còn dài mà nghe vẻ còn đi nhiều. Ông thì đồng ý luôn chứ lại.

Qua nhà D thì từ xa đã thấy cô nàng đứng đợi rồi. Mà nhìn nhà cũng to vật đúng như cái lâu đài cmnr sáng qua vội quá mà không kịp nhìn, nhà mình ở quê thì đã đành còn đây là ở cái đất HN, xây được cái nhà như này ở đây cũng đáng nể vler. Ngắm nhà xong mới ngắm D. D mặc cái áo thun rộng mà dài che hết cmn quần ý. Mà cũng éo biết được, chắc gì đã mặc quần cơ chứ. Nhìn mà em choáng tí xịt nước màu. Em ơi biết em xinh rồi nhưng anh là anh đéo muốn ra nhập juven clup đâu nhá. Vẫn đang choáng thì D gọi em về thế giới thực:

– Ck. Ngắm vk xong chưa?

– Ệt, ai ngắm? Đang xem lại xem đúng người không thôi.

– Vk xinh quá không nhận ra à.

– Không, sợ là có bệnh nhân ở đâu trốn trại ra ý mà. Ha ha

– Á ck trêu vk. Không biết đâu. Hu hu

– Gì nữa vậy? Tha tôi đi mà.

– Không được ck phải đưa vk đi ăn rồi đi mua sắm.

– Ăn gì đây?

– Bún chả ha?

– Tuỳ sếp.

Ăn xong thì đi mua sắm đồ, chả biết là mua cái vẹo gì mà chạy khắp các nơi loay hoay cả buổi chiều mới xong.

Vậy là lại cả buổi chiều của em ra đi vì mục đích to lớn, vinh hạnh và đầy cao đẹp là đi làm khuân vác cho cô “vk hờ” này. Xong lại còn lôi đi ăn rồi xem phim, hài mỗi phần xem phim, mà cũng nhọ:

– Xem phim gì bây giờ?

– Phim kinh dị đi.

– Xem được không đó?

– Được mừk.

– Tới lúc sợ đừng có kêu tôi nha.

– Thì không sợ, có ck bên cạnh rồi mà.

– Hay quá ha?

– Hì hì. Nhìn yêu vler

Nhưng sai lầm là đây. Tai và tay em phải chịu tra tấn hết công xuất. Mà phim trả thấy kinh cái vẹo gì sao D la to thế, tay thì cứ cấu véo cào và lại còn cắn em hết cỡ, may là tay phải chứ tay trái thì có khi hỏng hết hình xăm. Ra đến ngoài mà nhìn D vẫn còn sợ:

– Sao bảo là không sợ mà.

– Thì đâu có sợ.

– Thế đứa nào hét muốn thủng màng nhĩ tôi, lại còn một cơ số vết răng với móng tay đây.

– Đứa nào láo dám bắt nạt ck tôi? Ra đây tôi oánh cho lần sau chừa. Ệt diễn sâu vãi

– Thôi để tôi tự sử nó. Xong em beo hai cái má D lắc qua lắc lại cho cô nàng kêu oai oái. Công nhận bẹo má gái cũng có cái sướng của nó, hai má D không phải là phúng phính nhưng mà bẹo thì vẫn sướng tay vler. Da mặt gì mà sờ như da em bé ý.

– Ck bắt nạt vk. Ứ chịu đâu. Làm mặt giận phụng phịu xong cứ dẫm dẫm chân xuống đất.

– Muốn nữa không. Em hua hua tay trước mặt D.

– Hông. Ck yêu tha vk đi. Làm mặt mèo ngay được nhưng thật sự lúc ấy em thấy D dễ thương vler.

– Không. Bỏ tay đây trả lại hết đã.

– Khôngggggggggg. Aaaaaaaaaa. Ck tha vk đi mừk. Xong hai đứa chạy đuỏi nhau loạn hết cả lên.

Mãi mệt rồi cũng chán, rồi dưa D về nhà. Trước lúc D vào nhà còn nhón chân hôn chộm em một cái, chả biết sao lúc ấy lại thấy tim mình đập rộn ràng như cái cảm giác xưa cũ mà đã lâu em đánh mất.

Không biết có phải là em đã có thể quên đi ny cũ hay không. Nhưng thực sự thì bên D em có cảm giác gì đó lạ lắm. Hay là chỉ là dung động thoáng qua. Mà cũng có thể vì trong D có vài nét gì đó giống cô ấy. Làm cho em ngộ nhận thôi. Mà mói chỉ một ngày thôi mà.

Đêm hôm đó chắc vì mệt nên ngủ sớm, nhưng tôi đã có một giấc mơ, không phải hiện tại mà là về quá khứ, sáng ra thì đã ướt đẫm mặt gối. Tôi đã khóc ư, vì người con gái ấy xuất hiện trong giấc mơ thôi ư. Kể từ ngày bé từ khi tôi học võ thì chưa lần nào tôi khóc hay có giọt nuóc mắt nào cả. Lớn nên trong sự rèn luyện và chở che của gia đình. Ngay cả khi chia tay cô ấy tôi cũng đâu có khóc, vì tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước bất cứ ai, với lại bên tôi luôn có những con người yêu thương chăm sóc tôi rồi. Nhưng đây đúng là tôi đã khóc, khóc mà bản thân cũng không biết. Chắc chỉ vì bắt gặp những nét giống của cô ấy từ D nên những kí ức ấy lùa về, đủ để lấn át hết vỏ bọc lạnh lùng do tôi tự tạo ra. Nhưng đã là quá khứ, lần này anh sẽ thực sự thay đổi, sống một cuộc đời mới, cuộc đời của riêng anh và sẽ không còn gì liên quan tới em. Anh sẽ sống tốt thôi, em cũng vậy nhé……

Em có ngờ đâu cái công cuộc trả nợ nó lại vất vả vậy. Mới sáng sớm chưa kịp ngủ dậy đã thấy điện thoại “cục nợ calling” mà còn trước cả báo thức nữa. Uể oải nghe máy:

– Oài, cái gì gọi sớm thế?

– Gọi ck dậy.

– Vậy thôi hả? Dậy rồi đó. Bye nhá.

– Á, không được tắt.

– Gì nữa thế?

– Thì lát ck qua đưa vk đi ăn sáng cùng nha nha nha nha….

– Vậy thôi hả, dễ ợt… Để lần khác nhá.

– Không đi cùng vk đi mừk. Đi cùng đi vk muốn được ăn sáng cùng ck cơ.

– Ăn cùng hả, qua nhà nấu cho tôi đi là ok. Éo hiểu sao nói thế.

– Vậy qua đón vk đi.

– Xe đâu. Tự sang, nhà ở xyz ý.

– Vâng vk qua liền.

Dậy tập tành tý rồi tắm, xong ra đợi D. Vừa ra đến cổng khu trọ thì thấy D đến, mà vòn đi xe ôm, đồ giở người này.

– Hì ck đợi vk à?

– Không. Ra tập thể dục thôi.

– Hì.

– Bảo sang nấu cho tôi mà?

– Dạ.

– Đây là phở mua ngoài đầu ngõ mà.

– Thì vk không biết nấu nên mua tạm thôi. Hì hì

– Thôi lấy ra bát đi rồi ăn. Bó tay

– Dạ.

Ăn xong quay ra nhìn D vẫn còn gần nguyên bát phở và đang chống cằm nhìn mình. Mặt thì nhìn vui thôi rồi.

– Có chuyện gì vui vậy?

– Hì vk thích lắm. Muốn ngồi ăn sáng cùng ck lâu lắm rồi ý.

– Đồ dở. Ăn nhanh còn đi học.

Ăn xong dọn dẹp rồi chỉnh đốn tác phong xong ra đưa cục nợ kia đi học. Lại lấy con “giấc mơ tàu khựa” ra. Lại như hôm qua, D lại kêu xuông ở chỗ cũ, vào lớp thì vẫn vậy D vào sau một lúc và cư xử bình thường. Còn lại thì cũng lại bị cô em gái Vi vịt hành.

Trưa học về vẫn vậy, vẫn đợi D rất lâu và về sau gần như cả trường. Yêu tôi em khổ vậy có đáng không?

– Mai không cần phải nén lút thế nữa đâu.

– Lén lút gì đâu ck?

– Còn cãi à?

– Không sao đâu ck.

– Không phải có sao hay không sao. Chỉ là không cần như vậy.

– Vk sợ ck ngại thôi.

– Không sao đâu. Chỉ là tôi không muốn làm to chuyện, mà như vậy chỉ khổ D thôi.

– Hì vậy là giờ vk thoải mái luôn hả?

– Tuỳ cô.

Chở D về mà cứ thấy ngồi sau cười mãi. Nhưng liệu nụ cười ấy có còn khi hết một tháng và tôi lại xa em. Yêu tôi chỉ làm khổ em thôi. Thôi thì đành bù đắp vậy.

– Chiều đi chơi với tôi không?

– Hả dạ.

– Chiều, đi chơi với tôi. Đi không?

– Có chứ, vk đi chứ. Hì. Nhìn mặt phởn vler

– Sao vậy, đâu cần phải thế chứ?

– Thì ck rủ đi mà.

– Đến mức vậy cơ à?

– Vâng vk thích lắm ý. Mà sao lại rủ vk vậy?

– Thì có hứng, chiều nhá.

– Dạ.

Về đến cửa nhà D thì cô nàng đã tháo mũ rồi, vừa dừng xe thì xuông đưa mũ luôn, nhân lúc em đang cất lại mũ thì nhón chân hôn trộm em rồi chuồn thẳng. Em chỉ kịpgoij với theo:

– Chiều 3h tôi qua.

– Dạ vâng ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN