Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
CHƯƠNG 39:
– Cổng trại lớp đâu. Ngày kia dùng rồi đó.
– Ờ. Lúc ấy sẽ có.
– Chắc không đấy?
– Tôi nói tôi sẽ làm được.
Là cuộc hội thoại của tôi và nhỏ bí thư. Không phải lo, anh đã nói thì anh sẽ làm.
Còn đấy là sau khi mất ngủ buổi sáng bởi cái còi báo thức mang tên “nhân viên dở” xong lại làm xe ôm, mà đã thấy trả công đâu. Sau khi đến trường và nhìn nàng nguẩy đít đi về lớp.
– Thằng ml kia. Qua bỏ anh em tao ở nhà. Đi đâu cả đêm?
– Thế hai nàng có bị làm sao không?
P – Dizz thằng choá. Chơi nó Q ơi.
Vậy là hai thằng nó lao vào chơi em, nhưng đâu có dễ, em nhanh tay…… Đóng cửa chạy luôn. Chạy mãi đến góc sân trường hôm 20 – 10 nọ, hôm đã từ chối Nhi. Chắc nơi đây đủ yên tĩnh và an toàn. Cắm tai nghe và nghe lại bài hát tập với Linh.
Yesterday once more
When I was young
I’d listened to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played I’d sing along
It made me smile
Those were such happy times
And not so long ago
How I wondered where they’d gone
But they’re back again
Just like anh long lost friend
All the songs I loved so well
Every Sha – la – la – la
Every Wo – wo – wo
Still shines
Every shing – anh – ling – anh – ling
That they’re starting to sing
So fine
When they get to the part
Where he’s breakin’ her heart
It can really make me cry
Just like before
It’s yesterday once more
Looking back on how it was In years gone by
And the good times that I had
Makes today seem rather sad
So much has changed
It was songs of love that
I would sing back then
And I’d memorize each word
Those old melodies
Still sound so good to me
As they melt the years away
Every Sha – la – la – la
Every Wo – wo – wo
Still shines
Every shing – anh – ling – anh – ling
That they’re starting to sing
So fine
All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It’s yesterday once more
Chắc vì giai diệu êm ái nhẹ nhàng hay vì chính cái ý nghĩa của nó. Ngày hôm qua ư? Có lẽ, nếu có thể quay ngược một lần về gặp “cô bé của tôi” sẽ bằng bất cứ giá nào.
Khi tôi còn nhỏ,
Tôi thường lắng nghe radio
Và chờ đợi những bài hát yêu thích của mình
Khi họ đang hát thì tôi cũng lặng lẽ hát theo
Và mỉm cười…
Đó là những giây phút thật vui vẻ
Và nó ko quá xa vời
Tôi tự hỏi nó đã ra đi đến phương trời nào
Nhưng sau đó nó trở lại
Như một người bạn đã thất lạc từ lâu
Những bài hát tôi yêu thật nhiều…
Những câu hát “shalala”
Hay “wo – wo – wo”
Vẫn luôn toả sáng
Và những câu như “Shing anh ling anh ling”
Mà họ vẫn thường hay hát
Nó thật hay…
Khi bài hát đến kết
Chàng trai làm tan nát con tim của cô gái
Điều đó thực sự làm tôi khóc
Như ngày xưa
Cứ như có thêm một ngày hôm qua vậy
Hãy nhìn lại năm tháng đã qua
Và những giây phút vui vẻ tôi đã từng có
Mới thấy hiện tại buồn đến mức nào
Quá nhiều thứ đã thay đổi
Đó là những bài tình ca tôi vẫn thường hát
Và nhớ từng từ từng chữ
Những giai điệu xa xưa
Đối với tôi vẫn thật hay
Như chúng đang đưa tôi trở về năm xưa…
Những câu hát “shalala”
Hay “wo – wo – wo”
Vẫn luôn toả sáng
Và những câu như “Shing anh ling anh ling”
Mà họ vẫn thường hay hát
Thật hay…
Tất cả những kỷ niệm ngọt ngào
Trở lại thật rõ ràng trong tôi
Một vài cái lại làm tôi khóc
Như ngày nào
Cứ như có thêm một ngày hôm qua vậy….
Hết tiết về lớp bọn nó rủ đá bóng.
– Tao không có hứng.
– Hai thằng tao lên đây vì mày đấy.
– Rồi, tao đá, nhưng tới lúc chán thì đừng kêu.
– Sao chán?
– Đá ở đây như mày đá hồi lớp 5 ý.
– Mày trêu. Hôm qua đá vui mà.
– Tuỳ thôi. Nếu ba thằng đá thì như chơi thôi.
– Đá mới biết.
– Chiều biết ngay thôi.
– Chiều thì chiều.
3H chiều trận đấu bắt đầu. Cả ba thằng lại như ngày xưa.
Hiệp một thì cả ba thằng mặc sức phô diễn trên sân 10a2 thực sự không đáng cho chung kết nhưng biết làm sao đây. @@. Hết hiệp thì mỗi thằng chỉ ghi lấy một bàn 3 – 0. Bên 10a1 biết sự chênh lệch hoàn toàn nên hết hẳn sĩ khí chiến đấu.
Sang hiệp hai thì cả ba thằng chỉ chơi chuyền bóng như đá tập trên sân bạn. Chỉ thỉnh thoảng nháy cho đồng đội vào làm bàn cái. Hơi phũ với bên kia thật. Nhưng thực sự hai bên hoàn toàn quá chênh lệch.
Kết trận 9 – 0. Quá nhàm cho trận chung kết.
Chẳng có gì lạ với tôi cả. Vì ba thằng tôi đã đá với nhau quá nhiều để phối hợp ăn ý đến mức đó mà.
Vậy là đã xong khoản đá bóng. Bắt đầu chuỗi ngày thi đây.
Hết trận thì thằng Hậu đề xuất về quê nó ở Bắc Giang chơi. Cả bên mình và bên vừa thua 10a1 đều tham gia hết 105 đứa. Chắc nhà thằng này cũng không vừa đâu. Sẽ bắt đầu vào ngày 21 – 11 sau khi kết thúc lễ và được nghỉ 5 ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!