Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
CHƯƠNG 41:
– Lớp mình sẽ tổ chức liên hoan ăn mừng trước cho hôm nay đã, đi ăn lẩu xong tăng hai đi hát. Ăn lẩu sẽ trích quỹ, còn đi hát ai tham gia thì góp sau. Còn nếu gặt hái tốt trong phần thi còn lại thì sẽ có hoạt động đặc biệt.
– Mà sau 20 – 1 – cả lớp chúng ta và 10a1 sẽ tổ chức đi Bắc Giang chơi. Mọi người cố gắng thu xếp nha.
Linh nghe vậy túm tay em lắc lắc.
– Mình còn tập mà.
– Tập vậy thôi. Nghỉ chuẩn bị đi thôi.
– Dạ.
– Ngoan nhỉ. Xoa đầu luôn.
Và vừa rồi đã bị cả đám lớp em tia thấy. Và là một tràng trêu chọc nổ ra. Em thì chả sao nhưng L thì ngại đỏ ửng mặt núp luôn vào lưng em. Nhưng em có nhìn thấy Nhi đứng nhìn, khá lâu và trong mắt Nhi là gì đó có vẻ rất buồn. Sao vậy? Tưởng em đã dứt khoát rồi chứ?
Vậy là cả lớp kéo nhau đi ăn. Trong lúc chờ mồi lẩu thì.
– Anh em, nay uống bia đi. Hậu ml
– Ok chơi đi.
– Vào đi anh em.
– Ừ liên hoan ăn mừng mà.
– Vậy quyết định bia nhớ. Ai không uống thì kêu nước ngọt.
– Cô ơi mang cho con 2 hét ken với……. Gọi lắm thế mà chỉ hai két, lại còn cả 50 mạng chứ ít à? Lại toàn “dũng sĩ diệt mồi đây”
Vâng sau một hồi cò kéo của bọn nó thì gần hết cả lớp tham gia, chỉ có mấy đứa con gái và…… Em không uống. Không có hứng lắm.
– Sao thằng P không uống vậy? N
– Uống đi ngày vui mà. C
– Uống đi mày, anh em kìa. S
– Hay là mày đéo biết uống, nhìn mấy đứa con gái kìa. Hậu
Em quay qua nhìn, cả Nhi nữa sao? Mà kiểu uống kia chắc chắn đang gặp chuyện gì.
May là ngoài lời kích ra vẫn còn hai lời cản.
– Đừng dại mà kêu nó uống. Q
– Lần này vui rồi. H phán
– Tất cả anh em, vùi dập nó. Thằng TA
Sau đó là thêm cả một tràng của cả nam lẫn nữ. Vậy thôi, có lòng thì em có dạ.
– Ok vào thôi. Em với luôn một chai gần nhất mở luôn bằng răng tu một hơi hết. Cả đám lần này tái mặt.
– Uống gì ghê vậy? C
– Vừa rồi là bia hả mày? Đ quay qua hỏi S
– Tao nghĩ là nước ngọt. S
– Nó là vậy đó, kệ nó đi. Q lên tiếng.
– Thực sự là tao không nghĩ nó gọi là bia đâu. Nước lã với nó đấy. Bao lần vẫn vậy mà. H
Cả bọn im luôn. Nhưng 2 két, chẳng nhẽ mỗi thằng một chai.
– Mang cho 2 két ken nữa đi. Em gọi
– Sao gọi thêm làm gì vậy mày? S
– Mày định mỗi đứa một chai à? Hay tao uống mày ngồi nhìn?
– Có phải thằng nào cũng uống ghê như mày đâu, mà có khi đến tao với thằng Q bọn nó uống cũng không bằng một phần rồi. H
– Không phải lo, thừa đâu tao uống nốt. Em trốt
Vâng kế hoạch tăng hai đi karaoke đã chỉ mãi là kế hoạch. Trong bàn giờ còn lại đám con gái không uống, thằng Q và H thì đang vật vờ và em. Nản bọn này quá, tưởng hưởng ứng uống thế nào, mà còn định hạ mình nữa chứ. Em thì may mà được ông già cho uống sớm vì lí do “sau này sẽ nối nghiệp” nên uống cũng khá, nhưng nhiêu đấy đủ, nếu vhir có nhờ ông già thì em chắc cũng chỉ được như hai thằng Q, H kia thôi. Uống như vậy chủ yếu là nhờ thời gian đi làm ở quán bar thôi. Đúng như thằng H nói không chém, uống bia với em thì như nước lã vậy, chỉ thấy no thôi…. Còn thằng Hậu thì cũng khá, ba chai rồi ra phun hoa luôn.
Ngồi mãi thêm 2 tiếng cho bọn kia bớt say thì kéo nhau ra quán nước.
– Bắc Giang? Sao lại lên đấy? Em hỏi khi Hằng về ngồi gần.
– Lạng Giang, Bắc Giang, gần sang Lạng Sơn luôn đó. Thì lên đó nhà Hậu. Có kho chứa để không có thể cho ở nhờ. Với lại đi lâu ngày có khi lên cửa khẩu chơi.
– Rộng thì làm gì?
– Thì lần này tổ chức có cả lớp 10a1 nữa nên cần chỗ rộng.
– Vậy thôi không đi đâu.
– Á sao lại vậy? Đi đi P, đi với lớp cho vui mà.
Hằng nói to quá làm cả lũ nghe thấy. Và một tràng.
– Sao mày không đi?
– Đi đi P, chẳng mấy khi có dịp mà.
– Đi cả hai lớp đó.
– Đi đi… Và….. Đi đi. Một tràng.
Xong thấy tuyết phục không được thì chuyển qua doạ dẫm.
– Mày có đi không thì bảo.
– Không đi đừng nhìn anh em.
– Là không hoà đồng với lớp đó.
– Không đi tao cắt…………
Em vẫn không có hứng. Chốt một câu với cả đám.
– Một khi tao đã không muốn thì dừng có ép. Hiểu chứ?
Lần này thì cả lớp im luôn, chắc thấy em căng quá. Thực sự không muốn đi, nơi ấy đã có lần tôi đưa em đi chơi, trốn nhà đi lên đó, Nơi đó có những kỉ niệm về người con gái tôi từng yêu, mà bây giờ người con gái đó không bên tôi nữa. Không muốn gặp những kỉ niệm xưa cũ ấy. Để trong tôi, những hình ảnh ấy ít nhất sẽ không thay đổi. Không mất đi hình bóng của người tôi yêu. Thực sự người con gái ấy đã “chết” rồi……..
Gần về thì Hằng kéo em.
– P ơi Nhi kìa.
– Gì?
– P chở Nhi về đi.
– Sao tôi?
– Nhi say rồi, mà mỗi P thân Nhi nhất, lại biết nhà.
– Mỗi tôi chắc?
– Giúp bạn ý đi mà.
– Ệt.
– Gì á? Chửi bậy à?
– Thôi được rồi, để tôi.
Vậy là đến lúc về thì Hằng đi nhờ Hân về còn tôi thì ra chở Nhi.
– Về thôi Nhi.
– Tránh ra, tôi không cần anh thương hại. Nhi gắt
– Đi về, thôi tính trẻ con ấy đi.
Nhi khựng lại nhìn tôi, em nhìn lâu lắm, nhìn như xoáy sâu vào tận trong tôi.
– Anh có quyền gì? Ai đã là người không cần trước? Ai đã là người muốn như vậy trước? Rồi Nhi khóc.
Tôi, chính tôi chứ ai. Nhưng đâu ngờ mọi chuyện lại xa đến như vậy.
– Ừ là tôi, tôi không có quyền đó, nhưng Nhi say rồi, để tôi đưa Nhi về.
Lúc này Nhi khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi leo lên xe ngồi.
– Cho tôi đi đâu đó để cho thoải mái được không? Giờ say như vậy chưa về được.
– Ừm.
Xong em chở Nhi ra một quán coffe bên bờ hồ, chọn một bàn khá khuất và yên tĩnh, nhìn thẳng ra dòng nước đêm tĩnh mịch, hai đứa ngồi đó hai luồng suy nghĩ riêng nhưng là cùng một vấn đề. Mãi sau khi hai ly coffe đã cạn, em đứng dậy giục Nhi về.
– Về thôi, muộn rồi đó.
– Không muốn bên em đến vậy sao, Nhi nhìn thẳng mắt em nói.
– Đã nói rồi mà….
Im lặng, cứ như vậy cho đến lúc em sừng xe trước cổng nhà Nhi.
– Anh… Hức…. Anh tồi lắm. Nhi nấc nghẹn ôm tôi từ phía sau.
– Ừ, vậy nên đừng….
– Không em yêu anh, em biết chứ. Anh cũng yêu em phải không? Anh bỏ đi quá khứ không được à? Em đã nói và em sẽ làm được, sẽ cùng anh xoá đi quá khứ, sẽ cùng anh vẽ lại tương lai khác, nơi mà anh và em sẽ sống chứ không phải là nơi đau buồn quá khứ của anh. Anh không thể cho em cơ hội ư?
– Nhi à…..
– Tại anh hết đó, không chấp nhận tình cảm của em nhưng lại luôn quan tâm chú ý đến em, anh biết làm vậy chỉ làm em thêm yêu anh thôi không?
-…
– Em đã thử quên anh, đã thử mở lòng với người khác, nhưng rồi lại nhận ra là anh đã quá sâu đậm đối với em, em không thể.
– Vậy thời gian qua?
Nhi lúc này rưng rưng, nói như tỏ hết nỗi lòng:
– Anh có biết em làm vậy chỉ để làm anh chú ý không không?
– Anh có biết em làm tất cả vì anh không?
– Anh có biết với em anh quan trọng như thế nào không.
– Anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không?
– Anh có biết em đứng xa nhìn anh bên người con gái khác em đau như thế nào không?
– Anh có biết……
Không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh hay quá khứ nữa. Mình đang sống trong hiện tại mà. Đặt lên môi Nhi một nụ hôn thật sâu. Mãi khi thôi thì em ghé tai Nhi nói khẽ chắc đủ để nàng nghe và cảm nhận rõ tình cảm của tôi hiện giờ.
– Anh xin lỗi vì tất cả. Hãy để anh thay đổi và bù đắp toàn bộ cho em. Anh yêu em, cô bé của anh….. Rồi lại ôm thật chặt em vào lòng. Lần này sẽ khác……
Cứ như vậy, tôi ôm em, em ôm tôi. Hai đứa cứ đứng như vậy mãi lâu sau thấy em cười nhỏ, buông em ra nhìn em tôi hỏi.
– Đồ hâm sao vậy?
– Hì hì.
– Ơ cười, lạ nhỉ? Xong sờ chán Nhi.
– Vậy anh yêu em lâu chưa?
– Ơ ai bảo là anh yêu em nhỉ? Ha ha
– Á đồ….
– Đồ gì? Hử?
– Thế ai cho ôm người ta, mấy người thế à?
– Ừ nhỉ, nay hư quá đứng nãy giờ ôm zai là thế nào nhỉ?
– Á tui ôm người yêu tui, nắc mớ gì máy người.
– Mấy người này. Xong em hôn luôn thêm cái.
– Mấy người…..
– Gì?
– Hông. Phồng mỏ lên.
– Thôi vào ngủ đi, mai gặp lại, ngủ ngon nha. Cấm mơ thằng nào khác đấy.
– Dạ. Anh ngủ ngon.
Về nhà một lúc thì Hằng gọi.
– Chuyện gì vậy?
– Mai dựng trại rồi thi nấu ăn đó.
– Ừ.
– Đến sớm chuẩn bị đó.
– Ờ, mai tính.
Vậy là lăn vào ngủ luôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!