[Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 34: Được đằng chân lân đằng đầu.
Beta: Alissa.
Cập nhật 22/10/2019 tại Việt Nam Overnight.
Xét thấy mình không thể giải thích được với hắn, cuối cùng cô đành từ bỏ việc phản kháng, cứ theo ý hắn mà nói coi như để thoả mãn thứ ảo giác về sự ưu tú và tự tin của hắn.
Hơn nữa mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng điều Cố Dĩ Trạch nói, cũng có nhiều phần đúng là sự thật.
Với tình cảnh hiện giờ, cô cần một chỗ dựa đủ quyền thế, chỉ vậy mới có năng lực đối đầu với mẹ con Tô Như Nguyệt.
“Tô Vãn, cô đúng là thích làm ra vẻ, thật khiến người khác chán ghét” Cố Dĩ Trạch nhìn vào mắt cô, ánh mắt có phần bất ổn.
“Anh không chỉ ba ngày hai hôm thấy bản mặt này đâu, còn hơn một năm nữa đấy.” Tô Vãn hơi cười, buông tay tỏ ra vô tội, “Tôi nói muốn từ hôn, là tự anh không đáp ứng được, không thể trách tôi.”
Cố Dĩ Trạch bị cô mặt dày nói thế sắc mặt trở nên âm trầm đến lạnh băng.
“Cô đừng có được đằng chân, lân đằng đầu”
“Cố thiếu không hài lòng à, nếu không hài lòng thì anh ra chỗ ông nội của anh đi, nói rằng anh có người khác bên ngoài rồi.”
“Cô”
Cố Dĩ Trạch tức giận, còn muốn nói gì đó, thì liền thấy Tô Như Nguyệt từ cửa đi đến.
“Anh Dĩ Trạch, ăn chút trái cây đi, dì vừa mới hái về, vẫn còn rất tươi.”
Cô đem giỏ trái cây đang cầm trên tay đặt trên bàn trà, quay mặt lại liền thấy Tô Vãn, sắc mặt có chút thay đổi, cuối cùng bày ra bộ mặt giả dối vờ lo lắng: “Chị, cuối cùng chị cũng trở về rồi, tối qua bố mẹ về phát hiện chị không có ở nhà, gấp gáp đi tìm không dám nghỉ ngơi, chị đừng như lần trước nữa nha…”
“Lần trước?” Tô Vãn ngắt lời, đuôi lông mày hơi hạ xuống “Ý em nói là lần nào?”
“Ngày thứ tư, chị đi ra ngoài uống say, kết quả, kết quả…”
Cô ậm ừ một lát, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Cố Dĩ Trạch, tuy là cái gì cũng chưa nói ra, nhưng ánh mắt kia, rõ ràng là nói cho hắn hết rồi.
“Chị nói lại lần nữa, buổi tối ngày hôm đó chị và hôn phu của mình ở bên nhau” Tô Vãn ôm lấy cánh tay Cố Dĩ Trạch, cố ý dựa sát vào hắn, “Không sai, phải không vị hôn phu của em?”
Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ, thể hiện rõ ý định uy hiếp.
Cố Dĩ Trạch lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sắc mặt âm trầm càng trở nên xanh mét.
Trong thâm ta hắn tự biết, nữ nhân này là đang nhắc nhở hắn phối hợp với cô diễn kịch, nếu không liền đem chuyện của hắn với Dương Tuyết Tuyết nói hết với ông nội.
“Đúng vậy”
Hắn cắn răng bài trừ một chữ, thanh âm vừa lạnh vừa cứng.
Tô Vãn mỉm cười.
Tô Như Nguyệt cắn chặt răng tức giận, sắc mặt tím đi.
Trong lòng cô hiểu rõ, Cố Dĩ Trạch chính là đang giúp Tô Vãn nói dối, nếu không tối hôm qua khi Từ thiếu hãm hại Tô Vãn thì anh đã đứng ra giải thích, cô im lặng, Tô Vãn đáng chết, rốt cuộc là là dùng thủ đoạn gì rồi lại khiến anh Dĩ Trạch cứ vậy mà che chở cho cô ta.
“Tôi còn có việc, không tiện ở lại.”
Cố Dĩ Trạch chán ghét mà đẩy Tô Vãn ra, quay lại liếc nhìn nàng ánh mắt chằm chằm cảnh cáo, “Đừng quên giữa chúng ta vẫn còn việc”
“Được, tôi sẽ ghi nhớ”
Tô Vãn nhìn sắc mặt đen ngòm của Tô Như Nguyệt, tâm tình cũng tốt lên, thái độ của cô đều tốt lên rất nhiều, thậm chí còn ngỏ ý muốn đưa hắn ra đến tận cửa.
Cố Dĩ Trạch không tỏ ý từ chối.
Sắt mặt Tô Như Nguyệt càng khó nhìn.
Hai người đi ra đến ngoài cửa lớn, thấy xung quanh ngoài bọn họ thì không còn ai khác, hắn rốt cuộc không chịu được nữa: “Tô Vãn, cô một vừa hai phải thôi.”
“Cố thiếu nói cái gì? Ta nghe không rõ.” Cô quyết định giả ngu.
———-0o0——-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!