Ánh Dương Soi Lối - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Ánh Dương Soi Lối


Chương 50


Triệu Tấn Dương mất liên lạc đã được một tháng, ngay cả một tin nhắn cũng không có lấy. Bên Lôi Nghị cũng vậy.

Hứa Liên Nhã không nói được là đã quen hay là chết lặng nữa, chỉ những lúc rảnh rỗi mới ngẫm nghĩ xem,liệu bọn họ như thế có được coi là yêu đương lành mạnh không, thậm chí còn có lúc nghĩ, nếu cô chịu được tình yêu nơi xứ lạ này, thì hồi trước cô đã đi theo Gấu Trúc rồi.

Nhưng chẳng qua là không muốn nghĩ đến thôi, giống như tia nắng đỏ rực xẹt qua nơi chân trời, màn đêm vừa buông liền biến mất chẳng để lại dấu vết.

Đầu tháng sáu, Hứa Liên Nhã lại gọi điện về nhà theo thường lệ.

Cuối tháng Hà Duệ thi chuyển cấp, lại vấp phải công việc bận rộn, nên giọng Hứa Đồng có vẻ gấp gáp.

“Đợi em trai con thi xong rồi hẵng bàn.” Hứa Liên Nhã mời bà rảnh rỗi thì lại chơi, Hứa Đồng đã trả lời như thế.

Hứa Liên Nhã cân nhắc nói: “Mẹ à, con có bạn trai rồi… Con thật sự thích anh ấy… Mẹ có rảnh thì cứ đến đây đi, muốn giới thiệu cho mẹ gặp anh ấy.”

Bên kia ơ một tiếng, sau một hồi im lặng trong chốc lát thì hỏi lại: “Thật hay giả thế?”

Hứa Liên Nhã thấy chẳng biết nên làm sao, “Bố gặp rồi ạ.”

Dĩ nhiên Hứa Đồng biết cô đang nói đến người nào, liền cười lạnh một tiếng, “Ông già kia nói sao?”

“Ông hài lòng lắm ạ.” Ý là: chỉ thiếu mẹ thôi.

“Ồ, ông ấy mà hài lòng thì chắc cũng giống ông ấy rồi chứ gì.”

“…” Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, không khỏi thừa nhận khứu giác của mẹ cô thật nhạy bén, “Giống như bố thì có gì không tốt chứ.”

“Cậu ta làm nghề gì?”

“Cũng giống bố ạ.”

Hứa Đồng phản ứng hơi chậm, “Cùng một nghề luôn à?”

Hứa Liên Nhã đáp: “Vâng ạ, là cùng một nghề.”

Hứa Đồng lập tức nói: “Mẹ không đồng ý.”

“Mẹ còn chưa gặp người ta mà.”

“Không cần gặp cũng biết là người như thế nào.”

“Kìa mẹ…”

“Sống chung với loại người như thế, thứ con đợi được chính là cuộc sống quả phụ ngày ngày lo lắng đề phòng.”

Cái cụm từ “loại người như thế” khiến Hứa Liên Nhã vừa tức vừa khó chịu, không chỉ là vì Hứa Đồng phản đối, mà hơn nữa là vì bà đã đâm thẳng vào một sự thật.

“Người sống chung với cảnh sát không chỉ có một mình con, cũng không thấy ai vì làm nghề này mà cả đời không kết hôn.”

“Người khác muốn làm vợ cảnh sát thì đó là ước muốn của họ, chuyện của người khác mẹ không xen vào, nhưng con là con gái mẹ, mẹ không đồng ý.” Dừng một lúc rồi lại bồi thêm một dao, “Cảnh sát thì thôi đi, có bao nhiêu loại cảnh sát hả, vậy mà con cứ lại chọn đúng loại nguy hiểm nhất.”

Tình cảnh này của cô không khác gì nhiều năm trước khi điền nguyện vọng đại học, Lôi Nghị tôn trọng quyết định của cô, còn giọng điệu của Hứa Đồng lại không hề thay đổi.

Nhưng trong lòng Hứa Liên Nhã cũng biết độ khó của chuyện này không cùng cấp độ với năm đó, cô có thể giấu Hứa Đồng lén điền nguyện vọng, nhưng hộ khẩu của cô còn đang ở cùng với Hứa Đồng.

Nếu như cuộc hôn nhân của Lôi Nghị và Hứa Đồng còn có thể tiếp tục duy trì, thì có lẽ cô không cần phải khổ tâm đến thế.

Hứa Liên Nhã biết không thể cứng được, bèn dịu giọng nói: “Mẹ à, có lẽ chuyện trước kia của bố mẹ đã khiến mẹ có thành kiến với cái nghề này…”

Tuy giọng êm ái, nhưng dù đã bước vào bãi mìn thì dù có nhẹ chân vẫn giẫm phải mìn.

“Không phải thành kiến gì cả, đây là kinh nghiệm và dạy dỗ.” Hứa Đồng bắt đầu hùng hổ dọa người, “Con đường quanh co mà mẹ đã đi qua, tuyệt đối không cho phép con gái mẹ lại đi một lần nữa. Chỉ cần con là con gái mẹ, cậu ta là cảnh sát, thì tuyệt đối không được.”

Hứa Liên Nhã hít một ngụm khí lạnh.

“Không nói chuyện này nữa, con cũng đừng mơ đưa cậu ta về gặp mẹ, mẹ sẽ không gặp.” Hứa Đồng nói, “Mẹ sắp họp rồi, cứ vậy đi đã.”

Không đợi Hứa Liên Nhã lên tiếng giữ lại, Hứa Đồng đã ngắt điện thoại trước.

Hứa Liên Nhã ngây người nghe tiếng tút tút, lại kiểm tra màn hình một lần nữa, đây đúng thật là lần đầu tiên Hứa Đồng tức giận ngắt cuộc gọi của cô.

“Chị Nhã?” Giọng của Hạ Nguyệt truyền đến từ đằng xa, gọi hai lần Hứa Liên Nhã mới nghe thấy.

Hạ Nguyệt ló người ra từ trên cầu thang, “Chị Nhã, có một chú chó của khách bị nhiễm trùng vết thường, muốn chúng ta đến khám tại nhà.”

Hứa Liên Nhã cất điện thoại rồi đi xuống lầu với cô ấy, “Em có nói chúng ta không khám tại nhà không?”

“Nói rồi ạ, em nói chuyện như thế tốt nhất nên đến bệnh viện, nhưng anh ta khăng khăng không chịu nghe, cúp máy rồi, nói lát nữa bảo chủ đến nghe máy.”

Hứa Liên Nhã phát ra âm tiết từ cổ họng, nói: “Lát nữa để chị nghe.”

Không lâu sau, quả nhiên máy bàn lại vang lên. Hứa Liên Nhã nhấc máy, tự giới thiệu.

“Bảo chủ của mấy cô đến nghe máy.” Đầu dây không hề nói thừa.

“Là tôi đây.”

“Vừa nãy tôi mới gọi đến, chỗ các cô không đến khám tại nhà à?”

“Đúng thế, vừa rồi nhân viên trong tiệm chúng tôi cũng đã nói qua với anh rồi, nếu là nhiễm trùng vết thương thì tốt nhất là sớm đưa đến bệnh viện, một là trời nóng dễ nhiễm khuẩn, hai là ở đây có đủ thuốc và dụng cụ phẫu thuật, nên tôi kiến nghị anh nên đưa chú chó đến.”

“Tôi có thể trả tiền gấp đôi, một câu thôi, có tới hay không?” Giọng nam lạnh lùng thốt lên, “Nếu các cô đến thì tôi sẽ trả gấp đôi.”

Hứa Liên Nhã không khỏi cảm thấy nực cười, “Đây không phải là vấn đề chi phí, chúng tôi đây là cân nhắc từ sức khỏe của thú cưng, nếu vì thiếu thuốc hoặc vì vi khuẩn môi trường mà ảnh hưởng đến cuộc điều, trị thì hai bên cũng không được lợi gì. Anh nói xem có đúng hay không?”

Đối phương cười lạnh, “Nói nhảm như thế là ý không muốn đến chứ gì.”

“Rất xin lỗi, nếu anh cứ khăng khăng muốn khám tại nhà thì xin hãy liên lạc với những bệnh viện khác.”

Vừa nói xong, Hứa Liên Nhã bị cúp máy trước lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Cô ảo não vuốt tóc, đặt ống nghe xuống.

Hạ Nguyệt đưa người sang, “Tắt máy rồi à?”

Hứa Liên Nhã gật đầu.

Hạ Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng thấy Hứa Liên Nhã uể oải day day huyệt thái dương thì đành im lặng.

Hơn ba giờ chiếu, khi mặt trời còn nắng gắt, một chiếc xe Van màu xám bạc dừng lại trước cửa tiệm Hứa Liên Nhã.

Lái xe hạ cửa kính xuống, nhìn vào trong tìm người, rồi khi xác nhận đúng địa chỉ thì lại trao đổi với người ngồi bên ghế phụ, sau đó mở cửa xuống xe.

Hạ Nguyệt đứng gần cửa sổ kiểm tra lồng phát hiện có người đến, bèn ra hiệu với Hứa Liên Nhã đứng ở quầy, “Chị Nhã, hình như có người đến.”

Hứa Liên Nhã đứng dậy, chỉ thấy lái xe mở cửa sau ra – đúng là đến tìm bọn cô rồi, trong thùng xe có đặt tấm ván dùng để làm cáng, bên trên phủ vải đen phập phồng.

Hứa Liên Nhã và Hạ Nguyệt đi ra ngoài cửa đón, người sau thùng xe và lái xe đưa tấm ván ra, gã ngồi bên ghế phụ cũng đi vòng sang – đó là một gã đàn ông mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lá, hai cánh tay xăm hình rồng bay phượng múa, gần như in thành đôi ống tay áo, trên mặt là một vết sẹo chéo chéo. Mí mắt Hứa Liên Nhã khẽ giật, tim đập thình thịch, không biết là vì gương mặt dữ dằn của người đàn ông này hay là do ấn tượng quen thuộc.

Nhân lúc gã tay xăm quan sát chung quanh, Hứa Liên Nhã định kéo khẩu trang lên che, nhưng lại phát hiện không đeo khẩu trang, thế là đành đưa tay lên vuốt tóc mái để che giấu.

“Chúng tôi vừa gọi điện đến đấy, đã đưa chó đến rồi, giờ cô đi khám đi.” Lái xe không khách khí nói.

“Chó gì cơ?” Hứa Liên Nhã vừa nói vừa định nhấc tấm vải lên.

Tay vừa đưa ra nửa thì lại bị gạt đi, “Trời nóng nực không thể hun nóng chó khiến nó nhiễm khuẩn, đây là lời cô nói đấy.”

Không biết Hứa Liên Nhã vô tình hay cố ý mà xoa lên nơi bị chạm vào, nói: “Vậy mời anh vào trong.”

Hứa Liên Nhã và Hạ Nguyệt đẩy cánh cửa kính ra, để người đi vào.

Lúc gã tay xăm đi ngang qua cửa, ánh mắt hơi dừng lại trên mặt Hứa Liên Nhã, cô thản nhiên dời mắt đi chỗ khác.

Tấm ván được đặt trên đất, Hứa Liên Nhã tìm khẩu trang đeo lên.

Người đàn ông đứng cạnh tên lái xe và gã tay xăm cảnh giác đẩy cửa kính ra sau đó gật đầu với lái xe. Một nhóm người thần bí làm không khí xung quanh trở nên nguy hiểm. Lúc này lái xe mới nhấc vải lên.

Hứa Liên Nhã gần như sợ hết hồn, so ra thì gương mặt và các hình xăm của gã tay xăm chẳng là gì. Hạ Nguyệt bật thốt rên lên.

Lái xe khinh thường nói: “Khóa rồi, không cắn người đâu.”

Đó là một con chó ngao Tây Tạng màu đen, đầu to lông xù, cặp mắt đỏ lừ, miệng và chân trước đều bị khóa, nếu không phải bị thương thì lúc đứng lên e là còn cao hơn cả gã tay xăm cường tráng. Chân sau bên phải được băng bó qua loa, máu đỏ thấm rỉ quanh mủ vàng, lông đuôi vừa ướt vừa rối, mùi nước tiểu trộn lẫn với mùi hôi như xuyên qua khẩu trang xộc thẳng vào mũi.

Hứa Liên Nhã cau mày kéo khẩu trang lên, “Sao lại bị thương như thế này?”

“Cô cứ lo liệu là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì.” Mặc dù khí thế của gã tay xăm vô cùng dọa người, nhưng tên lái xe lại như đảm nhiệm chức vụ người phát ngôn hơn.

Hứa Liên Nhã ngẩng đầu lên, trợn mắt nói: “Tôi phải biết bị thương thế nào thì mới có thể bốc thuốc đúng bệnh được chứ, không có cách điều trị nào giống nhau cho tất cả mọi vết thương cả.”

Tên lái xe nhìn gã tay xăm, gã tay xăm đưa tay ngăn lại, vừa mở miệng ra, âm sắc cũng hùng hồn như vóc người của gã: “Vô tình bị đâm.”

“Bị cái gì đâm?”

“Dao nhọn.”

“Có rỉ sét không?”

“Không.”

Rồi lại hỏi thêm mấy câu, gã lái xe tiếp lời.

Vết thương được băng sơ qua, nhìn cách băng như thế thì hẳn là người ngoài nghề, lại còn dùng thuốc hạ sốt cho người – Hứa Liên Nhã lại phí một lít nước bọt nói rõ là thuốc dùng cho người không được dùng cho thú cưng.

“Giúp tôi đưa lên lầu trước đi đã.” Cuối cùng cô căn dặn.

Hạ Nguyệt vào phòng phẫu thuật khử trùng, Hứa Liên Nhã đặt chú chó ở trên bàn bên ngoài cắt băng trước.

“Sao lại chọn cái nơi chó đẻ thế này, đã nát lại còn nhỏ, mẹ nó, chỉ hai con đàn bà mà cũng làm được việc đấy à.” Gã tay xăm đứng một bên rỉ tai nói với gã lái xe.

“Anh ba à, vì thấy ở đây không có nam nên mới đến đấy chứ.” Lái xe lấy tay che lại, “Đều là gái cả, nhát gan sợ chuyện, đút lót là xong.”

Gã tay xăm được gọi là anh ba đó nhìn sang Hứa Liên Nhã, rồi như có suy nghĩ gì đó liền gật đầu một cái.

Tên lái xe còn nói: “Đã nói là không cần anh đến mà anh ba, bọn em tự thu xếp được. Trời oi như thế này, ra ngoài cũng quá kinh khủng.”

Mặt anh ba hung dữ, thấp giọng mắng: “Tao chỉ mới đi vắng có mấy ngày thôi mà chó đã bị tụi mày biến thành ra như thế, nếu không phải tao phát hiện sớm đưa đến, thì chắc đã bị lũ chúng mày giết chết rồi!”

Gã lái xe rụt cổ lại, “Còn không phải là vì mảnh giấy…”

Anh ba trợn trừng mắt dọa hắn ta, làm hắn phải nuốt nửa câu sau xuống.

Lầu hai chỉ lớn bằng cỡ bàn tay, ba người đứng sau lưng Hứa Liên Nhã, cô cũng không cố ý nghe lén, chỉ là giọng nam thô lỗ, có một hai chữ đơn giản lọt vào tai cô, chỉ là không thể xâu chuỗi thành ý cụ thể được.

Bên kia đã được khử trùng xong, Hứa Liên Nhã và Hạ Nguyệt dùng cáng khiêng con chó ngao vào trong. Chó ngao Tây Tạng hơn một trăm cân khiến hai người phụ nữ thở hổn hển.

Dì quét dọn vệ sinh đi đến, nhờ dì ấy trông hộ bên ngoài, còn Hứa Liên Nhã và Hạ Nguyệt đi vào phòng phẫu thuật đóng cửa lại.

Hạ Nguyệt thở dài một hơi, cảnh giác nhỏ giọng nói: “Chị Nhã, lai lịch mấy người này nhìn có vẻ không bình thường, dữ dằn quá.”

Hứa Liên Nhã vừa đeo găng tay vừa nói như nhắc nhở: “Chúng ta chỉ quan tâm khám bệnh cho chó rồi thu lệ phí, những chuyện khác không cần lo nhiều.”

“…”

“Biết nhiều quá không tốt.”

Hạ Nguyệt lại nhìn ra phía cửa làm như nó là cửa kính thủy tinh vậy, luôn miệng đáp: “Vâng vâng, em biết rồi.”

Tạm thời chú chó không có sức để chống đối, Hứa Liên Nhã sợ nó căng thẳng phản ứng mạnh, bèn khóa luôn ba chân của nó lên bàn mổ, rồi lại để Hạ Nguyệt đè nửa thân trên.

“Ây, chị Nhã này… Em vẫn là lần đầu tiên… Tiếp xúc với chó mèo sống…” Hạ Nguyệt không tình nguyện giữ nửa thân trên của nó cho lắm.

“Chị cũng chẳng khá hơn em là mấy…” Hứa Liên Nhã bất đắc dĩ nói, “Em cứ xem đó như một con chó lớn đi.”

“… Quả thật là lớn quá.”

Hứa Liên Nhã bắt đầu cẩn thận rửa máu mủ và thịt thối rữa trên vết thương, con chó co quắp người lại theo động tác của cô, Hạ Nguyệt vừa sợ vừa sốt ruột, lúng ta lúng túng tự động viên.

Hình dáng vết thương ban đầu dần dần hiện ra, Hứa Liên Nhã ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Hạ Nguyệt vội hỏi: “Sao thế ạ?”

Hứa Liên Nhã thấy cô ấy có vẻ sợ sệt thì không nhẫn tâm nói thẳng: “Không sao, ngứa cổ thôi.”

Vết thương rất sâu, có hình chiếc loa, trừ khi là dao nhọn đâm vào rồi xoáy tròn, nếu không thì sẽ không thể để lại dấu vết như thế này dược.

Có thể là vết đạn bắn.

Hứa Liên Nhã không tiếp xúc nhiều với súng đạn, nên là kiểu súng gì loại đạn gì, cô không thể phán đoán được. Nhưng bất kể là loại nào, thì Hạ Nguyệt nói không sai, mấy người tới đây đều bất thường. Cho dù có giữ sân canh nhà thì người bình thường cũng không dùng chó ngao.

Hứa Liên Nhã dằn những suy nghĩ vớ vẩn xuống, lúc đi ra ngoài chỉ còn lại gã tay xăm và người đàn ông ở thùng sau.

“Vết thương khá là sâu, cần phải tiêm thuốc mê rồi khâu lại.”

Gã tay xăm nheo mắt rồi gật đầu.

Hứa Liên Nhã lấy thuốc tê theo cân nặng, rồi lại để người ta ký tên xác nhận phẫu thuật.

Người đàn ông ở thùng sau ký một chữ “Lý” xiêu vẹo.

Sau một phen bận rộn, Hứa Liên Nhã và Hạ Nguyệt lại mất sức chuyển chú chó ngao say ngủ ra bàn ở bên ngoài sảnh, Hứa Liên Nhã đến bên bàn làm việc kê đơn thuốc.

Hỏi tuổi của chú chó, người đàn ông ở thùng xe sau đáp lại.

Hỏi cách liên lạc với chủ, gã tay xăm nói: “Không cần.”

Hứa Liên Nhã ngẩng đầu lên, cau mày vì sự thiếu phối hợp của gã, “Vết thương nhiễm trùng khá là nặng, nhiễm khuẩn dễ dẫn đến sốt, tốt nhất là nên ở lại bệnh viện để quan sát.”

“Cần dùng thuốc gì thì cô cứ kê đơn đi, viết cả liều lượng cách sử dụng nữa, tự chúng tôi về thu xếp được.”

Thấy Hứa Liên Nhã muốn cãi lại, gã tay xăm ra hiệu với người đàn ông ở thùng xe, hắn ta lôi ra một thứ đồ dùng báo gói lại trông như viên gạch, xé ra một góc báo rồi ném lên trên bàn.

Mặt Hạ Nguyệt thay đổi, vừa nãy hiểu lầm lo lắng, bây giờ thì bị dọa thật.

Gã tay xăm nói: “Cô xem đã đủ chưa.”

Hứa Liên Nhã như bị tát vào mặt vậy, tức điên lên rồi đây, cô giật khẩu trang xuống nói: “Anh à, đây không phải là chuyện tiền nong. Chi phí sẽ được tính theo quy định, quyết không lấy dư một phần. Tôi là bác sĩ, đề nghị như vậy cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của chú chó…”

Gã tay xăm ngắt lời cô, “Vừa nãy tôi đã nói với cô rồi đấy, cô cứ kê đơn thuốc cho tôi, dù chó có xảy ra chuyện gì thì cũng không đến lượt cô chịu trách nhiệm.” Trong mắt gã hiện lên cảnh cáo, dùng xấp giấy đỏ kia đập xuống bàn, “Nếu xảy ra những chuyện khác, thì tôi đây không dễ nói đâu.”

Ánh mắt của Hứa Liên Nhã dời từ xấp tiền kia đến hình xăm dọa người của hắn, biểu tượng cho việc không thể từ chối khiến người bình thường cảm thấy vừa khó chịu vừa sợ hãi. Đột nhiên cô cảm thấy gã tay xăm này không vung đao vung kiếm là đã khá nhân từ rồi.

Hứa Liên Nhã cười giễu, “Làm gì có người không thích bớt chuyện chứ, anh kiên quyết như thế thì tôi cũng có lợi thôi.”

Gã tay xăm cười, vết sẹo kia khiến nụ cười lộ vẻ dữ dằn, “Đúng là tôi không nhìn nhầm, cô là một người thông minh.”

Hứa Liên Nhã bắt đầu vung bút viết lên tờ đơn, chân mày càng lúc càng nhíu sâu.

Chợt gã tay xăm mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như trong nhà xác, “Bác sĩ Hứa này, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi nhỉ.”

Xem ra gã tay xăm đã để ý đến giấy cấp quyền kinh doanh trên tường, tim Hứa Liên Nhã đập thình thịch, lại cố đè giọng nói: “Ý anh là nói tôi có khuôn mặt đại chúng sao.”

Gã tay xăm sờ cằm, cười nói khan: “Không phải, khuôn mặt cô đặc biệt lắm, nhất định là tôi đã gặp ở đâu đó rồi.”

Hứa Liên Nhã biết gã ta chỉ nốt tàn nhang trên mặt cô, bèn lấp liếm nói: “Anh đang khen tôi đấy à? Vậy thì cám ơn.”

Sự lạnh nhạt của Hứa Liên Nhã khiến người đàn ông kia cảm thấy thú vị, gã tay xăm cũng híp mắt cười.

Hứa Liên Nhã đổi chủ đề, hỏi: “Có cần băng y tế không?”

“Cô cứ nhìn đó mà làm đi bác sĩ Hứa.”

Gã tay xăm lễ phép lại làm Hứa Liên Nhã cảm thấy khó chịu, “Băng thun, bông gòn, i-ốt, tiêm hạ sốt… Các anh có ống tiêm không? Hay là để tôi đổi thành thuốc uống cho các anh…”

Gã tay xăm nói: “Tiêm mau hơn, cứ để tiêm đi.”

Hứa Liên Nhã nghi ngờ ngẩng đầu lên.

“Tiêm.” Giọng nói đầy vẻ ra lệnh.

“… Chỗ chúng tôi không cung cấp kim tiêm, cái này phải tự chuẩn bị.”

“Chúng tôi có.”

Hứa Liên Nhã lại viết mấy hàng nữa, rồi đưa đơn thuốc cho Hạ Nguyệt đi lấy thuốc.

Cô lại dặn dò liều lượng và cách dùng một lượt, rút ra hai mươi tờ từ xấp tiền kia, số còn lại thì đẩy trả lại.

“Làm theo nguyên tắc công việc, số tiền dư xin anh cất đi.”

Nhưng không ai cầm lấy xấp tiền kia.

Tên lái xe trở lại, gã tay xăm để hai người họ cáng chó ngao Tây Tạng ra xe, lơ đẹp lời khuyên chân thành “đợi thuốc tê hết rồi hẵng đi” của Hứa Liên Nhã.

Trước khi đi, gã tay xăm rút một tấm danh thiếp trên bàn, cố ý nhìn xem, sau đó chợt cười: “Bác sĩ Hứa, nếu có vấn đề tôi sẽ quay lại tìm cô.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN