Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế - Chương 30: Cung và tên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế


Chương 30: Cung và tên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáy mắt của Nhậm Thái Tuấn loé lên tia khác thường, khi hắn nhìn thấy trong ánh mắt của Chiêu Dương tàn ẩn thứ gì đó rất thiết tha, sự quen thuộc của nàng khi chạm vào cây cung khiến hắn hoài nghi trong lòng.

Nhưng nghi ngờ về chuyện gì, chính bản thân của hắn cũng không biết.

Sau khi làm quen với cây cung, Chiêu Dương điềm nhiên xoay qua nhìn tên binh sĩ cất giọng lạnh lùng.

– Đổi cây cung khác…….quan trọng nhất phải nhỏ hơn và nặng hơn.

Nghe Chiêu Dương nói vậy tên binh sĩ kinh ngạc không thôi, cây cung này là loại cung dành riêng cho nữ nhân.

Nhìn thấy tên binh sĩ đứng đờ người ra nhìn nàng, Chiêu Dương hơi bực bội, nàng quơ quơ cây cung trước mặt hắn.

Tên binh sĩ biết mình đã thất lễ, nên cúi đầu cung kính nói.

– Vương Phi, loại cung này được làm ra dựa theo sức lực của nữ nhân, không quá nặng, trọng lượng vừa đủ để nữ nhân dùng.

Tên binh sĩ cung kính giải thích, nếu xử dụng cung không khéo, không những bắn không trúng mục tiêu, còn sẽ khiến bản thân bị trọng thương.

Những gì tên binh sĩ nói Chiêu Dương đều biết cả, nhưng có đều cô đã quen dùng những cây súng trường tấn công nặng trĩu, cây cung này quá nhẹ cô dùng không quen.

Chiêu Dương cong môi cười nhẹ, nàng tao nhã đặt cây cung vào trong đôi tay chai mòn của tên binh sĩ, nàng nhìn hắn cương quyết nói.

– Ta đã hiểu, nhưng có điều ta vẫn thích cây cung nặng hơn.

Tên binh sĩ không còn lời gì để nói tiếp, hắn đã ra sức khuyên răn Vương Phi, nhưng nếu Vương Phi cố chấp không chịu nghe, hắn cũng đành thôi.

Tên binh sĩ theo thói quen nhìn khả hãn, chờ đợi sự đồng ý của khả hãn.

Mạng của hắn quá nhỏ nho, hắn không dám tự mình quyết định, nếu lỡ Vương Phi gặp chuyện rủi ro, hắn biết chắc mình là người đầu tiên chịu tội.

Mã Mộ Lam không biết vì sao Chiêu Dương lại yêu cầu thay đổi cây cung, nhưng nếu Vương Phi đã lên tiếng, dù đó là vật quý hiếm ông cũng sẽ cho người an bài, huống hồ gì chỉ đổi một cây cung nặng hơn.

Mã Mộ Lam nhìn tên binh sĩ gật đầu một cái, ý bảo hắn mau đi chuẩn bị ngay.

Vài phút sau tên binh sĩ vội vàng quay trở lại, trên tay cầm một cây cung với kích cỡ nhỏ hơn nhưng lại rất nặng.

Đối với một nam nhân chuyên luyện võ như hắn, cầm cây cung nặng như thế này cũng cảm thấy khó khăn, đừng nói chi là phụ nữ.

Hắn khom người, hai tay dùng thêm sức cầm chặt cây cung và tên, cung kính đưa cho Chiêu Dương.

Ánh mắt thâm thúy của Chiêu Dương tỏa sáng, khi nàng nhìn vào cây cung trước mặt.

Cây cung này giống y như cây boomerang* của Nam Liệt, vừa nhỏ vừa nặng, quả thật là cây cung tốt.

* boomerang loại vũ khí, sẽ quay trở về người dùng sau khi ném ra.

Nhậm Thái Tuấn trong lòng khoan khoái khi hắn nhìn vào thần sắc vui sướng trên gương mặt nàng, hắn thích nhất thần thái nghiêm túc của nàng, thật trùng hợp sự thích thú trong lòng nàng cũng chính là sự hứng thú trong lòng hắn ta.

Trong lúc Nhậm Thái Tuấn còn đang dò xét tâm tư của Chiêu Dương, sắc mặt phấn khởi của nàng chợt biến đổi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại khi nàng nhìn vào mấy cây tên.

Thật ngu ngốc, dùng loại tên với đầu tên làm bằng sắt nặng như vậy, thì làm sao có thể bắn ra với tốt độ nhanh và xa.

Không biết từ lúc nào trên tay của Chiêu Dương, đã cầm sẵn một con dao găm sắc bén.

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Chiêu Dương đột nhiên

cầm mấy cây tên trên tay của tên binh sĩ, dùng con dao sắc bén cắt bỏ tất cả đầu tên.

Những đầu tên bằng sắt nặng trĩu từng cái một rơi xuống, nằm tứ tung dưới mặt đất.

Chiêu Dương thành thào dùng con dao sắc bén, chém sắt như chém bùng, chuốt nhọn mấy đầu tên làm bằng gỗ.

Không bao lâu sau trên tay Chiêu Dương đã cầm 10 cây tên hoàn chỉnh, chỉ có điều mấy cây tên trên tay Chiêu Dương không có đầu tên đút ra bằng sắt, mà chỉ là mấy cây tên bằng gỗ nhón liễu bình thường.

Những người đã từng dùng qua cung như Trương Vệ, Mã Đà Lam và Mã Kha Lam đều biết cây tên trên tay của Chiêu Dương quá nhẹ, so với cây cung với trọng lượng nặng, không phù hợp chút nào.

Mã Kha Lam khó hiểu nhìn Chiêu Dương, Vương Phi này đầu óc nhất định có vấn đề.

Từ trước đến giờ mỗi cây cung và tên đều phải chế tạo sao cho phù hợp với nhau, Mã Kha Lam chưa từ nghe qua ai lại thay đổi điều này.

Nhậm Thái Tuấn là một người quen thuộc với các loại binh khí, hắn là người thiết kết ra những loại vũ khí có lực sát thương lớn cho binh sĩ, nên Nhậm Gia Quân của hắn mới có thế lực hùng hậu như bây giờ, đánh đâu thắng đó.

Thần sắc lạnh nhạt của Nhậm Thái Tuấn chợt thay đổi trở nên đắc chí hơn, trong lòng càng lúc càng thỏa mãn, nữ nhân của hắn quả thật xuất sắc hơn người.

Nàng quá nguy hiểm, quá thông minh, trí tuệ của nàng vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Nàng biết dùng cách lấy nhu chế cương, dùng một cây tên có trọng lượng nhẹ không hẳn là sai, nếu người vươn cung biết điều chỉ sức lực của mình, để phù hợp với cây cung và tên, tên sẽ được bắn ra với tốc độ kinh hoàng.

Nghĩ đến đây sự hưng phấn trong lòng anh chợt thay thế bởi sự băn khoăn.

Nhưng có điều vì cây cung quá nặng còn cây tên quá nhẹ, nên việc điều khiển cây tên bắn trúng trọng tâm là việc vô cùng khó khăn, ngoại trừ nàng có sức mạnh phi thường hoặc nàng đã dùng cung nhiều năm.

Mã Đà Lam trong lòng không biết Vương Phi định làm gì.

Hắn bước tới ánh mắt dò xét nhìn Chiêu Dương, nhẫm nghĩ một lúc hắn bất đắc dĩ lên tiếng.

– Thứ lỗi cho sự nông cạn của tại hạ, cây cung và tên này không thể dùng chung.

Nếu không phải vì sự hiện diện của Nhậm Thái Tuấn, hắn không cần tốn công phí sức nói ra những lời cảnh báo này.

Chiêu Dương nhìn Mã Đà Lam bằng ánh mắt khinh thường, hắn đã từng vỗ ngực xưng tên trước mặt nàng, nói rằng mình lớn lên ngồi trên lưng ngựa tay cầm cung.

Đạo lý đơn giản như thế này vậy mà hắn lại không hiểu.

– Thái Tử cứ yên tâm, ta biết mình đang làm gì.

Chiêu Dương vừa nói vừa nhìn Nhậm Thái Tuấn, việc Mã Đà Lam không rõ tâm tư của nàng là chuyện bình tình, nhưng còn về phần Nhậm Thái Tuấn, hắn có hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì không?

Hắn sẽ tinh tưởng ở nàng?

Trong lòng Chiêu Dương phân vân, nàng tự biết năng lực của mình, kỳ thật việc thắng thua không hề ảnh hưởng đế tâm tình của nàng, vì nàng biết chắc mình sẽ thắng, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại mong mỏi, nhận được sự tin tưởng từ Nhậm Thái Tuấn.

Sự lo lắng trong lòng nàng lập tức vơi đi, khi nàng bắt gặp ánh mắt vững vàng mang theo sự tin tưởng của hắn đối với nàng.

Nam nhân này như liều thuốc an thần dành riêng cho nàng, chỉ cần nàng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng nhưng lại có thần của hắn, mọi lo lắng đắng đo trong lòng nàng lập tức tiêu tan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN