Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 56: Thượng triều
Trong đại điện rộng lớn tráng lệ, Hoàng thượng uy nghi ngồi trên ngai vàng, trên người mặc hoàng bào đội mũ cửu long, trên người thóat ra khí thế hào hùng.
Các quân thần theo cấp bậc và thứ hạng từ nhất phẩm đến cửu phẩm, quan văn đứng bên trái, quan võ đứng bên phải cung kính chờ nghe Hoàng thượng phân phối mệnh lệnh.
Thái Sư Trường Quan là người có quyền cao chức trọng trong triều, dưới một người trên vạn người.
Ông ta ỷ mình là thân tính của tiên hoàng nên trong triều làm mưa làm gió, nắm trong tay phân nửa binh quyền, thế lực của Trường gia khiến tân đế như Nhậm Thái Tuấn phải e dè đôi chút.
Thái Sư Trường Quan bước thới cung kính bẩm báo.
– Hoàng thượng, thần bắt được tin người của bộ tộc Mã Cơ Hàn trên đường dâng cống phẩm đế Tống Quốc, bị người của Hội Hồng Anh chặn đường cướp đi cống phẩm.
Họ cố tình để lại một câu.
“Thuận đế lên ngôi nghịch thiên ý”.
Hoàng thượng nghe Thái Sư báo cáo trong lòng phẫn nộ.
– Lại là Hội Hồng Anh!
Trẫm đã không muốn giết cùng đuổi tận bọn phản tặc, nếu Chu Tín muốn khai chiến vậy trẫm sẽ sẵn sàng đón tiếp.
Nói đến đây Nhậm Thái Tuấn ngừng lại một chút, bàn tay đang đặt trên thành ngai vàng bắt giác siết chặt lại.
Giọng nói vạn phần nguy hiểm vang lên, khiến không khí trong đại điện rộng lớn bất chợt trở nên căn thẳng.
– Lần này trẫm sẽ khiến ba từ Hội Hồng Anh biến mất trên thế gian này!
Trên gương mặt của Hoàng thượng lúc này, lộ rõ sát khí khiến bá quan văn võ đứng phía dưới kinh ngạc trong lòng.
Họ đã chứng kiến qua cảnh Hoàng thượng tức giận nhưng sát khí tỏa ra từ trên người của Hoàng thượng lúc này khiến họ lạnh cả sống lưng.
Thái Sư Trường Quan trong lòng vui vẻ, ông liếc nhìn Quốc Cửu Lưu Phàm một cái, ý bảo Lưu Phàm hãy đổ thêm dầu vào trong lửa để khiến nộ khí của Hoàng thượng càng gia tăng.
Quốc Cửu Lưu Phàm bước tới cúi nhẹ đầu trước mặt Hoàng thượng thận trọng nói.
– Hoàng thượng, trên nhân gian đang loan truyền một câu ca dao.
Quốc Cửu Lưu Phàm nói đến đây bày ra vẻ mặt hết sức khó xử nhìn Hoàng thượng, không dám nói tiếp.
Hoàng thượng nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của ông ta, liền giận dữ lên tiếng.
– Quốc Cửu, bên ngoài loan truyền câu ca dao gì khanh mau nói!
Quốc Cửu Lưu Phàm cúi đầu đáp.
– Hoàng thượng, thần không dám nói, chỉ sợ mạo phạm đến long nhan.
Nhậm Thái Tuấn nhíu mày, trong lòng càng tò mò muốn biết.
– Trẫm miễn tội cho ái khanh.
Nghe Hoàng thượng nói vậy, Quốc Cửu Lưu Phàm đành lập lại câu ca dao.
– Trên đường phố thần nghe được mấy đứa bé miệng cứ lập đi lập
lại câu ca dao này.
” Thuận đế bắt nghĩa, huynh đệ không tha, giết người diệt khẩu.
Không xứng làm vua Thiên Hạ.”
Nhậm Thái Tuấn nghe Quốc Cửu Lưu Phàm nói trong lòng căm phẫn không thôi, hắn đập mạnh tay lên thành ghế khiến quân thần hốt hoảng quỳ xuống trước mặt hắn.
“Bang……”
– Trương Vĩnh, ngươi hãy thống lãnh một đội quân điều tra xào huyệt của Hội Hồng Anh…..tiêu diệt toàn bộ.
Trẫm sẽ cho Chu Tín thấy cái giá phải trả khi chống đối với trẫm.
Nhậm Thái Tuấn thần sắc băng lãnh khi nói ra những lời này.
Đúng như câu “Người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu người phạm ta một, ta sẽ trả lại người gấp mười.”
Lần này hắn sẽ đại khai sát giới khiến Chu Tín trầy da tróc vẩy.
Nhìn thấy Hoàng thượng nộ khí xung thiên, Thái Sư Trường Quan và Quốc Cửu Lưu Phàm nhếch môi cười đắc ý.
Chỉ cần Hoàng thượng và Hội Hồng Anh đối đầu với nhau, thì Hoàng thượng sẽ không có thời gian điều tra về việc khai thác mỏ vàng bất chính của bọn họ.
Sau khi thượng triều xong, bá quan văn võ lần lượt rời khỏi đại điện.
Quốc Cửu Lưu Phàm, Thái Sư Trường Quan và vài quan nhất phẩm chậm rãi rời đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Sau khi mọi người rời khỏi chỉ còn lại Quốc Cửu Lưu Phàm và Thái Sư Trường Quan, Lưu Phàm ánh mắt gian xảo lén nhìn xung quanh để chắc chắn không có tai mắt của Hoàng thượng.
– Thái Sư, chúng ta cố tình ly gián Hoàng thượng và Hội Hồng Anh, nếu lỡ sau này Hoàng thượng điều tra ra được việc cướp cống phẩm là do chúng ta sai người làm và cố tình vu oan giá họa cho Chu Tín.
Ta…. ta chỉ sợ…….
Thái Sư Trường Quan sụ mặt liếc Quốc Cửu Lưu Phàm một cái, ý bảo ông đừng nói tiếp.
– Quốc Cửu, chuyện này ông không cần phải lo, hiện tại cái ông cần quan tâm chính là chuyện làm sao để khiến lệnh nữ được Hoàng thượng sủng ái, ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Chỉ khi Lưu thiên kim được lòng của Hoàng thượng thì mọi chuyện của chúng ta sẽ dễ dàng hơn.
Quốc Cửu Lưu Phàm sắc mặt chợt biến đổi, ông cũng biết về điều này.
Chỉ có điều tới bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa chịu nạp Ngọc Nhi làm phi.
Suy nghĩ một chút ông quyết định đến gặp mặt hoàng thái hậu.
Nhờ hoàng thái hậu can thiệp, dù sao hoàng thái hậu cũng yêu thương Ngọc Nhi.
Tại Ngự Long Viên, Chiêu Dương ngồi suy nghĩ một cách thận trọng trong phòng khách.
Nàng suy nghĩ mãi cũng không biết phải dùng cách gì để đưa A Băng và Lạc Niệm vào cung, đường đường chính chính theo bên cạnh hầu hạ nàng.
Không biết vì sao trong lòng Chiêu Dương lại hiện lên cảm giác bất an, nàng xem nhiều phim cung đấu nên biết bắt kỳ ai được Hoàng thượng sủng ái đều khiến kẻ khác ganh tị, tự trút họa vào thân.
Trong hoàng cung khắp nơi đều là cạm bẫy nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần nàng có chút sai sót nhất định sẽ chết không biết nguyên nhân.
Nàng thì không sao, nhưng chỉ sợ mình sẽ liên lụy đến Hạ gia, liên lụy đến nội tổ mẫu.
Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra được cách, nàng đứng lên gọi nô tỳ bên cạnh.
– Xuân Thu, ngươi vào đây.
Nô tỳ Xuân Thu đứng ngoài cửa chờ lệnh, nghe Chiêu Quý Phi gọi liền vui mừng chạy vào.
Xuân Thu nhún gối hành lễ với Chiêu Dương.
– Nô tỳ thỉnh an Chiêu Quý Phi.
Chiêu Dương nhíu mày nhìn Xuân Thu.
– Xuân Thu sau này không có người ngoài ngươi không cần hành lễ với ta.
Còn nữa đừng gọi ta là Chiêu Quý Phi, cứ gọi ta là Chiêu tỉ tỉ.
Xuân Thu sắc mặt vô cùng khó xử, nàng tiến cung từ lúc sáu tuổi đã theo bên cạnh nhiều chủ tử.
Nhưng chưa một ai nói với nàng như vậy.
– Quý Phi, thứ lỗi cho nô tỳ…..nô tỳ
không dám.
Chiêu Dương nhìn Xuân Thu nghiêm túc nói.
– Xuân Thu, Hoàng thượng đã ban ngươi cho ta.
Vậy ngươi phải nghe theo lời nói của ta.
Xuân Thu nhìn thấy Chiêu Dương không vui, cuối cùng cũng đành nghe theo lời của Chiêu Dương.
– Dạ Chiêu Quý……. Chiêu Dương tỉ tỉ.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Xuân Thu, Chiêu Dương bật cười.
– Xuân Thu, ngươi hãy đi chuẩn bị một chén trà sâm.
Ta sẽ đến Ngự Thư Phòng tìm Hoàng thượng.
Xuân Thu nghe Chiêu Dương nói đi gặp Hoàng thượng trong lòng vui mừng.
– Dạ nô tỳ đi ngay.
Xuân Thu vừa nói xong liền vội vàng đi ra ngoài, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Chiêu Dương.
– Xuân Thu, sẵn tiện ngươi hãy chuẩn bị thêm một chén trà sâm cho hoàng thái hậu.
Chiêu Dương biết trong lòng Nhậm Thái Tuấn hoàng thái hậu chiếm lấy một vị trí rất quan trọng.
Tuy nàng không biết lấy lòng của người khác, nhưng vì hắn nàng sẽ cố gắng nhiều hơn.
Xuân Thu xoay người lại nhìn Chiêu Dương gật đầu.
– Dạ, nô tỳ sẽ chuẩn bị ngay.
Xuân Thu trong lòng vui vẻ đi đến ngự thiện phòng, ra lệnh cho ngự trù chuẩn bị hai chén trà sâm.
Văn Thanh nữ ngự trù vừa chuẩn bị trà sâm vừa hỏi Xuân Thu.
– Xuân Thu, tỉ chuẩn bị trà sâm này là để cho Chiêu Quý Phi dùng sao?
Xuân Thu và Văn Thanh tiến cung cùng một lúc nên hai nàng xem như tỉ muội, nếu trong cung xảy ra bắt kỳ chuyện gì hai nàng đều thông báo cho đối phương biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!