Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 59: Hoa oải hương
Lời của tác giả:
Chị chúc các em năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
Hạnh phúc, sức khỏe và tài lộc đều tranh nhau đến với các em.
Happy New Year everyone🎊🎊🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊
———————————————————
Phúc An cung nữ theo bên cạnh hoàng thái hậu lập tức lên tiếng.
– Hoàng thượng, Hoàng thượng người phải lấy lại công đạo cho hoàng thái hậu.
Người hạ độc hoàng thái hậu chính là Chiêu Quý Phi.
Phúc An chỉ thẳng vào mặt của Chiêu Dương nói.
Phúc An thật sự không biết hoàng thái hậu nghĩ gì, vừa rồi khi cung nữ mang trà sâm và điểm tâm đến cho hoàng thái hậu, Phúc An đã nhắc nhỡ hoàng thái hậu.
– Thái Hậu, sao đột nhiên Chiêu Quý Phi lại tốt bụng cho người mang trà và điểm tâm cho người.
Theo Nô tỳ thấy Thái Hậu nên cẩn thận thì tốt hơn.
Hoàng thái hậu nghe Phúc An nói liền nhếch môi cười đáp.
– Chiêu Quý Phi là một nữ nhân thông minh không phải là kẻ khờ, nếu ả ta muốn làm hại đến ai gia thì sẽ không cho người của mình mang trà sâm và điểm tâm đến An Lạc Cung này.
Thái Hậu nói nghe cũng phải, nên Phúc An mới an tâm để thái hậu dùng.
Thật không ngờ Chiêu Quý Phi này lại ác độc như vậy, ỷ có Hoàng thượng chống lưng muốn làm gì thì làm.
Nhậm Thái Tuấn nghe Phúc An nói liền sa sầm mặt, hắn nhìn Phúc An.
– Hiện tại sức khỏe của Thái Hậu la quan trọng nhất.
Mạc Thành, khanh hãy mau tìm cách giải độc ngay.
Phúc An bị nộ khí trong ánh mắt của Hoàng thượng làm cho kinh hãi không dám nói gì thêm.
Ngọc Nhi nhìn thấy Hoàng thượng không muốn truy cứu tội của Chiêu Dương trong lòng tức giận, nàng biết Hoàng thượng muốn che chở cho ả ta nên không dám đổ dầu vào trong lửa chỉ sợ lửa bốc cháy quá lớn sẽ thiêu cháy cả nàng.
Ở lại thêm một lúc Hoàng thượng cho người đưa Chiêu Dương và Ngọc Nhi trở về cung của mình.
Nhiều người ở lại chỉ khiến Mạc Thành phân tâm.
Chiêu Dương cùng với Xuân Thu từ trong An Lạc Cung bước ra, Xuân Thu đi phía sau trong lòng sợ hãi.
Xuân Thu không sợ cho bản thân mình, nàng chỉ sợ vì sự lơ là của mình nên đã liên lụy đến chủ tử.
– Quý Phi, Xuân Thu thật có lỗi vì không cẩn thận để kẻ gian thừa cơ hội hạ độc, làm liên lụy đến người.
Chiêu Dương nghe Xuân Thu nói vậy liền xoay người lại nhìn Xuân Thu.
– Xuân Thu ngươi không có lỗi gì cả, không cần phải tự trách.
Nếu họ đã cố tình muốn hãm hại ta, dù lần này không ra tay được thì họ cũng sẽ tìm cơ hội khác.
Xuân Thu cúi đầu đôi mắt ngắn lệ, nàng không ngờ Chiêu Quý Phi lại tốt bụng như vậy, gặp chủ tử khác họ sẽ trút hết tội lỗi lên đầu của nô tỳ để tránh mang họa vào thân.
Chiêu Dương nói xong xoay người lại tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ.
Đừng trách ta độc ác, đúng như câu “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
Trong lúc này Chiêu Dương cùng với Xuân Thu đi ngang qua vườn Ngự Long, đôi chân nàng chợt dừng lại khi nàng nhìn thấy phía trước là một biển hoa Oải Hương.
Biển hoa màu tím lộng lẩy xinh đẹp, khiến Chiêu Dương kinh ngạc trong lòng.
– Sao trong cung lại có nhiều hoa Oải Hương như vậy?
Nàng bước chậm rãi đến biển hoa, bàn tay trắng nõn vươn tới hái một đóa hoa Oải Hương đưa đến mũi của mình, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.
Mùi hương thơm ngát của hoa Oải Hương khiến Chiêu Dương cảm thấy thoải mái vô cùng, nàng biết hoa Oải Hương có công dụng định thần rất hay nên trong lòng quyết định mình sẽ làm cho Hoàng thượng một túi thơm bên trong đựng hoa Oải Hương, để giúp người thư giãn tinh thần, giảm áp lực.
Xuân Thu nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Chiêu Dương khi nhìn thấy biển hoa Oải Hương, suy nghĩ một chút Xuân Thu lên tiếng.
– Quý Phi thứ lỗi nô tỳ nhiều chuyện, nô tỳ cẩm nhận rằng Hoàng thượng rất yêu Quý Phi.
Chiêu Dương nghe Xuân Thu nói vậy quay đầu lại nhìn Xuân Thu, vẻ mặt có phần nghi ngờ.
– Xuân Thu sao ngươi lại nghĩ vậy?
Yêu?
Một người như Hoàng thượng bên cạnh có hàng ngàn phi tử có thể dành trọn trái tim cho nàng sao?
Xuân Thu không hiểu vì sao Chiêu Dương không vui khi nghe nàng nói vậy, vẻ mặt Quý Phi hiện lên nhiều nỗi tâm sự.
– Quý Phi nô tỳ không biết tình cảm của Quý Phi dành cho Hoàng thượng là gì, nhưng nô tỳ biết chắc một điều đó là Hoàng thượng rất yêu rất yêu người.
Nô tỳ nghe thái giám trong Ngự thư phòng nói, trước khi Quý Phi vào cung Hoàng thượng đã ra lệnh cho hàng trăm binh sĩ cấp tốc đi đến thảo nguyên mang về rất nhiều hoa Oải Hương.
Mấy hôm trước dù Hoàng thượng có bận lo lắng về chuyện lũ lục ở Hà Nam, đến khi trời tối Hoàng thượng cũng sẽ ra vườn Ngự Long.
Chiêu Dương nhíu mày khó hiểu, hắn đã bận như vậy còn ra vườn Ngự Long để làm gì?
Xuân Thu nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Chiêu Dương liền nói tiếp.
– Hoàng thượng ra vườn Ngự Long là để trồng những cây hoa Oải Hương này.
Quý công công nói để người cho thái giám và cung nữ trồng nhưng Hoàng thượng không chịu.
Hoàng thượng nói Chiêu Quý Phi thích nhất là hoa Oải Hương nên người muốn tự tay mình trồng vì đó là tình yêu của người dành cho Chiêu Quý Phi.
Chiêu Dương nghe Xuân Thu nói vậy trái tim nàng cảm giác nao nao, nàng vô thức vươn tay lên đặt ngay vị trí trái tim của mình.
Lúc này Chiêu Dương mới chợt nhớ đến lần trước khi nàng ngửi thấy mùi hoa Oải Hương trên người Hoàng thượng, nàng còn nghĩ hắn ôm ấp nữ nhân khác trong lòng.
Thì ra hắn đến vườn Ngự Long để trồng hoa Oải Hương là vì nàng.
Chiêu Dương nhìn cánh hoa Oải Hương trên tay nàng, môi bất giác công lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Trong lúc Chiêu Dương đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt đột nhiên nàng nhìn thấy Ngọc Nhi cùng với nô tỳ tuỳ thân đang ở phía bên kia của vườn hoa Oải Hương.
Xuân Thu cũng nhìn thấy họ, nhưng họ không nhìn thấy Chiêu Dương và Xuân Thu vì khoảng cách quá xa.
– Ngươi thật là vô dụng, bảo làm chút chuyện cũng không xong.
Kêu người bỏ độc vào trà sâm của Hoàng thượng người lại bỏ nhằm vào trà của cô cô.
Ngươi biết ở trong cung này cô cô là người yêu thương ta nhất, sao lại khiến người trúng độc?
Không phải thuốc ta đưa cho ngươi chỉ khiến người dùng bủn rủn tay chân thôi sao?
Sao bây giờ tính mạng của cô cô lại trong tình thế nguy kịch như vậy?
Ngọc Nhi vừa nói vừa nhéo mạnh cánh tay của ả nô tỳ.
Ả nô tỳ rất đau nhưng không dám kêu lên, ả cúi đầu sợ hãi nói.
– Nô tỳ biết tội, nhưng nô tỳ chỉ bỏ thuốc của Tiểu thư đưa cho nô tỳ.
Nô tỳ không biết vì sao hoàng thái hậu lại hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc Ngọc Nhi và nô tỳ nói chuyện, đột nhiên nàng xoay qua nhìn thấy Chiêu Dương và Xuân Thu.
Ngọc Nhi hốt hoảng như ngay sau đó nàng lấy lại sự bình tĩnh.
Hai người cách xa như vậy dù nàng có nói gì đi chăng nữa Chiêu Dương cũng không thể nào nghe được.
Trong lòng nghĩ vậy Ngọc Nhi tươi cười đắc ý.
– Để ta xem Hoàng thượng sẽ phế Chiêu Quý Phi ngươi ra sao.
Ngọc Nhi không thể nào ngờ được, ở thời hiện đại có thứ gọi là thuật khẩu hình.
Dù hai người có ở khoản cách rất xa nhưng chỉ cần nhìn thấy khẩu hình miệng thì Chiêu Dương sẽ biết họ đang nói gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!