Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm - Chương 14: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (14)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm


Chương 14: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (14)


Đây có vẻ là khách sạn tư nhân của Nhan gia, tầng này được thiết kế riêng phục vụ Nhan Ngọc Minh.

Không gian rộng lớn bài trí đầy tơ lụa, hoa hồng đắt tiền rải dài khắp cầu thang và khung kiếng, ở gian giữa đặt duy nhất một chiếc bàn đã được cắm nến sẵn trông rất tinh xảo, có thể nhìn thấy xa xa những đường viền sợi vàng của tấm khăn trải bàn xõa xuống trên mặt đất

Xa hoa đến cực điểm!

Nét mặt của Tô Hồng vô cùng phức tạp, cảnh tượng như thế này nếu nói người đàn ông trước mặt không có chút ý nghĩ gì với hắn thì chính hắn cũng không tin có được không?

Không nhìn ra, cũng không nghĩ đến thì ra Nhan Ngọc Minh là người như vậy! Chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ bản chất là người như vậy sao?

Trong lòng Tô Hồng kinh sợ không thôi hồi tưởng lại trước đây, hình như từ khi hoàng đế bệ hạ lên ngôi chấp chính chưa từng nghe qua tin tức nào như vậy?

Vì vậy…Hoàng đế bệ hạ giấu thật kín!

Bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, Tô Hồng quả thực không biết sử dụng vẻ mặt gì để đối mặt với Nhan Ngọc Minh

Cứ thế tay chân Tô Hồng lúc này có chút lạc nhịp không phối hợp chậm chậm đi đến, Nhan Ngọc Minh hơi hơi nhíu mày nói: “Sao lại cứng nhắc thế?”

Tô Hồng nhanh chóng lắc đầu nở nụ cười nịnh nọt: “Không có gì, bị sự xa hoa của Nhan tổng làm kinh sợ thôi!”

Nhan Ngọc Minh nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu thuận miệng nói: “Căn phòng này bình thường hay không đến, cách bố trí gì gì đó đều là do quản lý khách sạn tự suy đoán mà làm”

Tốt, tôi liền làm bộ tin lời giải thích của anh là được. Tô Hồng nở nụ cười, trên khuôn mặt ngây ngô lộ lên vẻ xinh đẹp.

Nhan Ngọc Minh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn liền rời mắt đi, dừng như không để ý đến cậu nghĩ cái gì, ngồi đó tâm vững vàng không loạn, hệt như đức hạnh Liễu Hạ Huệ

Đợi đến khi Tô Hồng ngồi vào chỗ của mình, bếp trưởng bắt đầu mang từng món đồ ăn lên

Từ món khai vị đến món chính rồi lại món sau điểm tâm, từng món đều đầy đủ, tràn ngập mỹ vị, có thể nói là tuyệt đối tinh xảo, không tính đến cùng Nhan Ngọc Minh ăn cơm khó khăn cỡ nào, chỉ nhìn đến những món ăn này giá trị của bản thân liền tăng lên không ít.

Tô Hồng nhẫn nại ghìm xuống xuất thân nghèo khó của mình một chút, rồi lại tiếp một chút nữa, đến cuối hắn nhịn không được, miệng nhai càng nhanh lên.

Tiếng biểu diễn đàn dương cầm trên bục chậm rãi truyền đến, chiếc đèn tỏa ra sắc màu ấm áp có chút hơi men làm nổi bật nét tinh xảo của ánh nến, long lanh soi sáng trên khuôn mặt người thanh niên trắng nõn nà.

Nhan Ngọc Minh vừa lúc ngồi đối diện Tô Hồng, cứ thế lẳng lặng nhìn cậu

Một bữa tối trị giá hơn mười triệu đồng, hai người vẫn duy trì im lặng không ai mở miệng trước

Lúc Tô Hồng ăn đến lưng chừng dạ dày cuối cùng mới phát hiện có điểm không đúng, sắc mặt ửng đỏ ho khan vài tiếng.

“Nhan tổng, sao anh lại không ăn?”

Ngón tay thon dài của Nhan Ngọc Minh đặt ở mặt bàn nhẹ nhàng gõ vài cái, nét tao nhã như người xuất thân quý tộc ngàn đời, lại phảng phất sự tàn nhẫn ác ma đang đánh giá tỉ mỉ con mồi bị mình khống chế.

Qua hồi lâu hắn mới thấp giọng nói: “So với đồ ăn, tôi đối với tờ giấy viết đông viết tây của Tô thiếu gia càng hứng thú hơn”

Trên tay hắn bày ra một tờ giấy bên trong có chữ viết thanh tú, sử dụng bút lông mực đen viết lên trên:

“So với kiến thức, tôi càng muốn hiểu rõ con người anh – 0384”

Đây chính là tờ giấy Tô Hồng đã đưa trước đó

“Cậu muốn biết gì về tôi đây?” Nhan Ngọc Minh cười như không cười nhìn cậu

Ánh sáng ấm áp chiếu trên đỉnh đầu Nhan Ngọc Minh, tại cuối sợi tóc lóe lên một điểm ánh sáng vụn nhỏ, rơi vào trong ánh mắt cậu, tưa như một vị thần trong bóng tôi ngủ đông đã lâu đang nóng lòng xuất thế.

Trái tim Tô Hồng dường như bị hắn bóp chặt, mang theo căng thẳng rũ mắt xuống, cắn môi không nói gì.

“Đồng thời, tôi cũng muốn hỏi Tô thiếu gia một câu, cậu muốn trợ giúp gì tôi cũng đều đáp ứng, nhưng cậu từng nói sẽ đền đáp cho tôi, không biết dùng hình thức gì vậy?”

Tiếng đàn dương cầm dần dần trở nên trầm thấp, cuối cùng trở thành một tiếng trọng âm rơi ầm trong trái tim Tô Hồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN