Khoảng Cách Của Người - Chương 78: Chứng cứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Khoảng Cách Của Người


Chương 78: Chứng cứ


Lúc này Đình Sương đang ôm laptop của Nghiêm Lập Khiêm và túi tài liệu – chạy dọc theo đường thoát hiểm đi xuống dưới tầng, ngoại trừ ánh đèn huỳnh quang trên tấm biển “cửa thoát hiểm”, xung quanh không còn một chút ánh sáng nào.

Chẳng biết đã chạy được xuống tầng thứ mấy, bóng đèn trên cầu thang bỗng nhiên vụt sáng.

Chắc là mạch điện đã được khôi phục lại.

Đình Sương nhìn ký hiệu trên tường, tầng 5.

Cậu tiếp tục chạy xuống, khi tới được tầng 3 thì nghe thấy tiếng bộ đàm của bảo an, cửa chính của tòa nhà đã đóng, toàn bộ cổng ra vào dưới tầng hầm cũng vậy. Đồng thời, phía trên lẫn phía dưới cầu thang đều có tiếng bước chân vang lên.

Hiện giờ cậu phải trốn vào đâu?

Trần của tòa nhà này được xây rất cao, dù đây mới là tầng 3 thôi, nhưng nếu nhảy từ độ cao này xuống dưới chắc sẽ gãy xương mất.

Đành phải chạy vào khu làm việc vậy.

Từ tầng 2 đến tầng 6 đều thuộc về bộ phận R&D, nhân viên bên trong đang than trời vì những tổn thất khi bị ngắt điện, cũng may hồ sơ quan trọng phải thường xuyên lưu trữ, bởi vậy tổn thất cũng không quá lớn.

Đình Sương nhìn thấy một khuôn mặt khá quen, chính là thanh niên trẻ tuổi từng gặp và ăn cơm cùng nhau ở triển lãm Hannover, nhưng nhất thời chẳng nhớ ra được tên của người ta.

“Anh.” Đình Sương cười cười đi tới: “Đi làm hở.”

Người kia cũng nhìn thấy Đình Sương, nhận ra đây là con trai của đại boss, có điều làm nhân viên kỹ thuật bình thường, anh chàng ngay cả chuyện Chúc Ngao nằm viện cũng không biết tí gì, chứ đừng nói tới việc vừa xảy ra trên tầng 18, chỉ nghĩ rằng Đình Sương đến công ty để tham quan.

“Đương nhiên, đang giờ đi làm mà.” Anh chàng đùa giỡn với Đình Sương: “Đến thị sát bộ phận R&D hả?”

Đình Sương nhìn thẻ công tác trước ngực đối phương, Đậu Kiệt của bộ phận R&D, có chút ấn tượng.

“Nào dám thị sát ạ, đến học tập thôi anh ơi.” Đình Sương vừa chém gió vừa ngó nghiêng xung quanh, khi đi ngang qua cửa sổ, cậu nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ phía dưới bậc thềm đá ở cổng chính RoboRun.

Cơn mưa như nước trút đã ngừng, thư ký của Nghiêm Lập Khiêm đang cười xòa giải thích với hai nhân viên cảnh sát, nhưng bọn họ không hề có ý tứ rời đi.

Đình Sương nhanh chóng mở cửa sổ, vừa vẫy tay vừa gào to về phía nhân viên cảnh sát: “Chú cảnh sát ơi! Có kẻ xấu muốn bắt cháu nàyyyy!”

Hai vị cảnh sát đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên tầng 3.

Còn thư ký của Nghiêm Lập Khiêm lại vội vàng rút điện thoại ra gọi.

Đậu Kiệt và những đồng nghiệp khác đều giật nảy mình: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh Đậu.” Đình Sương sờ sờ cỗ máy lớn đặt kế bên cửa sổ: “Đây là robot C-frame có thể nâng lên hạ xuống đúng không? Cánh tay máy thả dài được bao nhiêu mét?”

Đậu Kiệt không hiểu sao cậu lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn đáp: “Chắc khoảng 10 mét, nó là loại dùng trong nhà xưởng, còn trong phòng làm việc không thả được hết cỡ đâu, chỉ để đây làm mẫu cho khách hàng tới xem thôi.”

Đình Sương mở hệ thống điều khiển lên: “Có thể sử dụng được không?”

“Ấy đừng, đừng động vào.” Đậu Kiệt vội vàng nói: “Trên lý thuyết thì có thể sử dụng, nhưng bật lung tung sẽ va phải trần nhà đấy, cậu muốn làm cái gì? Cứ để anh.”

“Đừng lo, em là sinh viên mà giáo sư Bách tự hào nhất, sao có thể viết ra số liệu đụng phải trần nhà được?” Đình Sương kẹp laptop và túi văn kiện vào háng, giải phóng hai tay để thiết lập trình tự vận hành.

Đậu Kiệt càng nhìn trình tự thì càng nhíu mày: “Đây là đường chuyển động kiểu gì thế? Cậu muốn làm cái gì?”

Đình Sương im lặng nhập số liệu, chẳng nói chẳng rằng.

Một đám bảo an xuất hiện ở cửa bộ phận R&D tầng 3.

Đình Sương vừa nhập xong dòng số liệu cuối cùng, đội bảo an đã bao vây lấy cậu.

Nghiêm Lập Khiêm và Ông Vận Nghi cũng một trước một sau đuổi tới, Nghiêm Lập Khiêm nói: “Đình Sương, bỏ laptop của tôi xuống.”

“Sắp rồi.” Đình Sương ấn nút vận hành.

Trình tự khởi động —— cánh tay máy khổng lồ bắt đầu xoay tròn, may là đám bảo an đang vây xung quanh chạy nhanh chân, không là suýt chút nữa đã bị hất ngã.

“Cái gì thế này?!”

Trong lúc nhất thời chẳng có ai dám tới gần.

Cánh tay máy như thể bị mất kiểm soát, xoay vòng vòng không gì cản trở được, nó tiến lên phía trước, tiếp đấy đột ngột duỗi ra ngoài cửa sổ. Nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà này giống như đang há miệng, duỗi ra một đầu lưỡi, muốn làm vẻ mặt lêu lêu bất cần đời với toàn bộ thế giới hiểm ác này.

Ngay ở thời khắc “đầu lưỡi” kia lè ra, tay trái của Đình Sương vớ lấy laptop và túi tài liệu, rồi nhảy từ bệ cửa sổ ra bên ngoài.

Toàn bộ những người đang có mặt trong phòng R&D đều không dám tin vào cảnh tượng ấy, bọn họ dường như còn quên mất cả lý do mình đứng ở đây.

Trong khoảnh khắc cơ thể bay lên không trung, thời gian của Đình Sương như bị tua ngược lại, tua về mấy tháng trước, hoặc là tua về tận mười mấy năm trước.

Cậu nhìn thấy mình gặp đàn cá voi và cầu vồng ở trên biển; nhìn thấy mình vừa ôm đàn guitar vừa ca hát ở trên sân khấu; ngửi thấy mùi hương cherry chín rụng đầy mặt đất.

Thậm chí cậu còn nhìn thấy một Bách Xương Ý trẻ tuổi ‘không mảnh áo che thân’ đang ngồi trong phòng vẽ tranh, những tia nắng lọt qua giếng trời như một lớp mật ong mỏng, chầm chậm đổ xuống làn da của anh.

Sau đó, tay phải của cậu tóm chặt lấy phần bàn tay của cánh tay máy.

Trở lại hiện thực.

Lực hút của hiện thực làm cánh tay phải của Đình Sương bị trật khớp.

Trong cơn đau buốt kịch liệt ấy, cậu vẫn tiêu sái ngoảnh đầu lại mà nói với Nghiêm Lập Khiêm và Ông Vận Nghi: “Bye bye, hẹn gặp lại ở cục cảnh sát ——”

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, bóng dáng của Đình Sương đã biến mất bên ngoài cửa sổ.

Cánh tay máy gập các khớp theo trình tự, tựa như có sinh mệnh mà vươn dài ra, chỉ vài giây ngắn ngủi, khớp cuối cùng của cánh tay máy đã hạ xuống cách mặt đất khoảng 2m.

Đình Sương buông tay phải ra, rơi xuống đất.

“Tiên sư nó, đau chết mẹ ông đây rồi.” Cậu vung vẩy cánh tay phải đã mất cảm giác, chạy về hướng con xe cảnh sát, nói với hai anh hình sự vừa tận mắt chứng kiến màn ‘vượt ngục’ của mình: “Tôi chính là người đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nơi này có kẻ làm giả giấy tờ nhằm tiến hành lừa đảo kinh tế. Toàn bộ chứng cứ đều ở đây, số tiền liên quan lên đến hàng nghìn tỷ đồng, năm nay các anh khỏi phải lo vụ kiểm tra đánh giá KPI. Chúng ta nhanh lên một chút nào, chiều nay tôi phải đến cửa hàng trang sức để mua nhẫn cho anh người yêu nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN