Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 20: Rớt vảy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 20: Rớt vảy


Để xác nhận lại suy đoán của mình, Phong Liên Trúc nhấn mở video ghi lại lịch sử thế giới.

Trong thế giới game, Phong Liên Trúc không thể nhìn thấy cảnh tiếp theo ở thế giới tinh tế, lúc này vì đã trở lại Sao Nguyên Thủy nên cậu mới kiểm tra được hệ thống ghi hình.

Trước khi rời đi, cậu đã sắp xếp hết mọi chuyện và chỉ chờ hải tặc tinh tế cùng quân phản loạn tới chuộc người thôi rồi. Trung tướng Laurie và Linde đã làm cu li mấy ngày, vì muốn tìm người tới giải cứu mình nên bọn họ đã nghĩ ra không biết bao nhiêu biện pháp kêu mấy người còn ở lại chỗ đóng quân khuyên tổ chức đưa ra tiền và vật liệu, mọi cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng xài hết luôn. Cuối cùng ba ngày sau khi Phong Liên Trúc rời đi, bọn họ cũng chờ được vị cứu tinh rồi.

Trong lời nhắn mà Phong Liên Trúc gửi cho Pang Kirates có nhắc là anh phải âm thầm bảo vệ cuộc giao dịch, nếu đối phương không có ý xấu thì không cần ra mặt, cứ để người phản tổ làm chuyện này là được, xong việc thì lại chia chiến giáp cho họ dưới hình thức phần thưởng của nhiệm vụ. Một khi quân phản loạn và hải tặc tinh tế vẫn không chịu tin thực lực của rồng Kirates thì cứ khiến bọn họ sợ cho tới kiếp sau và kiếp sau nữa mới thôi.

Làm như vậy quả thật sẽ mang đến không ít nguy hiểm cho người phản tổ, nhưng họ cũng đủ trưởng thành rồi. Phong Liên Trúc suy nghĩ với tư cách là một NPC, trên đời này không có vụ cho không, người chơi muốn lấy được điểm kinh nghiệm và tiền từ trong tay của NPC thì phải bỏ tiền hoặc là ra sức.

Nhưng không biết rồng béo đã chấp hành như thế nào nữa.

Hệ thống cắt nối và rút ngắn những chuyện đã xảy ra suốt bảy ngày qua rồi chiếu lên như phim điện ảnh để Phong Liên Trúc có thể xem xong mau.

Sau khi trở lại hang ổ, việc đầu tiên Pang Kirates làm là kiểm tra số vàng của mình một phen, lúc thấy không thiếu miếng nào thì đặc biệt vui vẻ, nguyên con rồng nằm cọ lưng lên đống vàng. Hơn trăm tấn đồng vàng được xếp thành một ngọn núi nhỏ, rồng béo nằm trên đó lăn qua lăn lại, đống đồng vàng từ một ngọn núi nhở biến thành một mặt phẳng, sáng lấp lánh như một cái sàn nhà bằng vàng vậy.

Thân hình của rồng béo rất lớn, mặc dù không đạt tới trình độ chiếm lấy 450,000 km vuông như mẹ anh nhưng cũng là một thành phố cấp địa khu hơi nhỏ, ngay cả hơn trăm tấn đồng vàng cũng không đủ để anh lăn đâu, nhiều nhất là cọ cọ mấy chiếc vảy nhỏ sau lưng thôi.

*thành phố cấp địa khu (地级市 – địa cấp thị): ở Việt Nam mình không có đơn vị hành chính này nhưng nó nằm dưới cấp tỉnh trên cấp huyện.

Lúc này Phong Liên Trúc mới phát hiện thật ra thì hình thể của rồng béo trong game đã được thu nhỏ lại không ít rồi, nếu người chơi đòi đánh tơi bời trong <Ngao Du Thái Hư> khi rồng béo bự đến vậy, cả thủ thành của game cũng không đủ để anh nằm nữa, đó mới là tai họa đấy.

Sau khi cọ được một lúc, rồng béo mới nhảy dựng dậy rồi ngửa mặt lên trời rống một tiếng (Phong Liên Trúc đã chỉnh tắt âm lượng nên không nghe thấy âm thanh), cái đuôi nhọn cong lên quơ qua quơ lại rồi chợt quét ngang qua mặt đất một phát, mấy đồng vàng vốn trải dài trên đất lại xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Vừa nhìn thấy nó, rồng béo lại nhảy lên rồi lại lăn lộn, mặt phẳng, ngọn núi, lặp lại mấy lần như vậy.

Dường như đây là trò chơi duy nhất của con rồng Kirates còn con nít bây giờ vậy, lâu rồi anh chưa về nhà mà luôn phải ép thực lực xuống để giả trang thành Si Tình Liên, lúc này anh đã trở lại hang ổ của mình và đang vui vẻ chơi trò chơi thôi.

Lăn được vài vòng, trong đống đồng vàng lại có thêm vài miếng đá màu đen huyền, chúng là vảy bị rớt khỏi người rồng béo, mỗi miếng cũng bự bằng 1 mét vuông luôn. Rồng béo lấy móng vuốt nhặt mấy chiếc vảy đó lên, vừa rơi vào trong tay của rồng béo mà mấy chiếc vảy đã biến thành kích thước của cái mà Phong Liên Trúc đang đeo trên cổ rồi.

Phong Liên Trúc cũng chú ý đến rằng nơi rồng béo bị rớt vảy vẫn chưa mọc ra chiếc vảy mới.

Cậu tạm dừng video và hỏi: “Vảy của Pang Kirates bị sao thế? Sao lại không mọc ra nữa vậy?”

Vừa nhìn là biết làn da hơi mỏng màu bạc trắng nằm bên dưới không vững chắc bằng lớp vảy rồi.

[Rồng Kirates vào thời kỳ lột xác cần một nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ mới có thể mọc ra vảy mới, lúc mất đi vảy cũ, nếu không có đủ năng lượng thì cuối cùng họ sẽ biến thành một con rồng da bạc không vảy rồi mất đi lớp bảo vệ mà chết đi.]

Phong Liên Trúc khẽ nhíu mày, cậu cảm thấy chiếc vảy màu đen trông cực kỳ chói mắt giữa làn da màu bạc đó.

Rồng béo thì lại mù mịt chẳng biết gì, anh dùng móng vuốt gãi gãi sau lưng, đặt ba chiếc vảy thu nhỏ vào trong chiếc hộp đặt ở bên cạnh. Chiếc vảy trên cổ Phong Liên Trúc cũng được lấy ra từ trong chiếc hộp đó.

Cậu phát hiện ra móng vuốt của rồng béo là năm ngón chân, video cậu xem trong game hôm bữa chỉ có bốn ngón thôi.

Phần thưởng của nhiệm vụ giúp đỡ người nghèo là mọc ra ngón chân thứ năm, như thể chỉ cần luôn làm xong nhiệm vụ là rồng béo có thể có đủ năng lượng cần để trưởng thành vậy.

Rồng béo chơi đủ rồi trực tiếp ngủ đi, một giấc là năm ngày liền, ngủ mà người lăn lộn tùng phèo, mũi nổi cả bong bóng, hoàn toàn không để tâm đến cuộc giao dịch giữa người phản tổ và kẻ xâm lấn!

Phong Liên Trúc: “……”

Con rồng này thiệt là không thích hợp để hoàn thành một nhiệm vụ phức tạp như vậy mà.

Cũng may người phản tổ không ngốc, sau khi bàn bạc xong, Chó 16 và Cá Heo 66 chọn nơi giao dịch gần hang ổ của rồng Kirates. Cái hang này tự có áp lực tôn nghiêm, nhóm người phản tổ không thể đi vào, mấy người phản tổ trong đám hải tặc tinh tế cũng có thể cảm nhận được nỗi áp lực này.

Vậy mà thật ra quân đế quốc với vẻ ngoài thông thường lại chẳng cảm giác được gì cả, nhưng sắc mặt của Trung tướng Laurie với chuỗi gien cấp A lại không quá tốt, dường như hắn cũng có thể cảm nhận được áp lực nữa.

Dưới sự trợ giúp của áp lực tôn nghiêm này, chẳng có kẻ xâm lấn nào dám quậy phá hết, cuộc trao đổi được hoàn thành một cách thuật lợi.

Trước khi đi, Trung tướng Laurie nhìn hang ổ của rồng béo, cũng chính là mẹ của anh —— thi thể của một con rồng Kirates trưởng thành, hắn như đang suy tư về chuyện gì đó.

Phong Liên Trúc kịp thời mở âm lượng lên và nghe thấy hắn thấp giọng nói với người bên cạnh: “Chỉ có loài người và người phản tổ có chuỗi gien cấp A trở lên mới cảm nhận được sức mạnh của rồng Kirates, đó là vì những kẻ quá yếu ớt ngay cả quyền lợi để cảm nhận sự mạnh mẽ khủng khiếp cũng không có hay là……”

Hắn hơi dừng lại, không nói ra suy đoán tiếp theo, nhưng đôi mắt lại hơi sáng ngời như đang không tiếng động mà nói ra điều gì đó vậy. Phong Liên Trúc không hiểu ngôn ngữ tinh tế thông dụng, mà dù cậu có biết đọc nhẩm bằng môi đi chăng nữa thì cũng không biết hắn đang nói cái gì hết.

Trực giáp báo với Phong Liên Trúc rằng những lời này rất quan trọng.

Cùng lúc đó, Phong Liên Trúc cũng phát hiện ra từ sau khi cộng hưởng với đại não của rồng béo, cậu có thêm chút trực giáp của thú dữ.

Sau khi mấy kẻ xâm lấn rời đi, người phản tổ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mấy trăm người mang theo đặc điểm của muông thú ôm lấy nhau, lấy đồ ăn ra chúc mừng xong, họ lại tích cực cắm đầu vào việc xây cất lại tinh cầu này.

Lúc bấy giờ, họ không còn là đám người nguyên thủy tràn ngập nỗi tuyệt vọng trong mắt như hồi trước nữa, cả nhóm mặc đồ mới vào, ngoại trừ cái người xấu đến nỗi không thể che được như Cá Heo 66 thì mấy người phản tổ còn lại đều nghĩ cách giấu đi đặc điểm muông thú trên người mình bằng quần áo, mọi người lấy lại tinh thần, trong mắt toàn là hi vọng đối với một cuộc sống mới.

Chó 16 dẫn người tới lấy đi những vật liệu xây cất mà Phong Liên Trúc đã hứa sẽ cho họ, số vật liệu và vũ khí còn lại thì được đặt trước hang ổ, xong việc mọi người điều khiển phi thuyền nhỏ rời đi ngay, đến căn cứ mà họ chọn để xây dựng tiếp.

Mà lúc này, rồng Kirates vẫn đang ngủ.

Dù là rồng Kirates còn con nít, lúc lột xác hay vào thời kỳ trưởng thành thì cũng cần một giấc ngủ dài hết. Cơ thể của họ quá lớn, cứ đụng một chút là sẽ tốn một nguồn năng lượng khó thể đếm hết, cho nên lắm lúc họ sẽ chọn đi ngủ để giữ gìn thể lực.

Rồng Kirates không cần ăn cơm, họ có thể trực tiếp hấp thu năng lượng hỗn độn trong vũ trụ và chuyển hóa nó thành thể lực của mình.

Một giấc ngủ của Kirates trưởng thành thường là cả hàng trăm, hàng nghìn năm. Mấy nghìn năm trước, có loài người trên một tinh cầu nào đó xem một con rồng Kirates đang ngủ say là một ngọn núi và là điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất nơi đó nữa mà.

Giấc ngủ của Kirates thời con nít lại khá ngắn, dù sao thì họ cũng sẽ đói và phải dậy đi tìm thức ăn sau khi ngủ vài thập niên mà.

Rồng béo bị đánh thức bởi nhắc nhở của nhiệm vụ, hệ thống không ngừng nhắc nhở anh bắt đầu học tập nhanh đi, anh tỉnh vì bị phiền, không vui mà điên cuồng hét lên một trận, vừa nhìn tới nhiệm vụ học tập là đã trực tiếp há hốc mồm rồi.

Anh tức giận tới mức đi tới đi lui trong hang ổ, thường đụng lưng lên vách hang một chút. Cũng may hang ổ này là thân hình của rồng Kirates trưởng thành, với sức mạnh của anh thì căn bản không đụng hư được.

Rồng béo đụng suốt nửa ngày như một đứa con đang ăn vạ mẹ mình nhưng hang ổ lại không sứt mẻ miếng nào, anh bất đắc dĩ bắt đầu nghĩ cách.

Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến Phong Liên Trúc khiếp sợ đã xảy ra.

Rồng béo nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, cũng không biết anh làm gì mà hang ổ là thi thể rồng Kirates chiếm 450,000 km vuông đó lại bay lên, thu nhỏ lại không ít trên trời rồi bay ra khỏi tầng khí quyển của Sao Nguyên Thủy bằng một tốc độ cực nhanh luôn!

“Đây là gì thế?” Phong Liên Trúc hỏi trong nét kinh hoàng, cậu hoàn toàn không nghĩ tới cái hang này lại có thể bay lên đó!

[Rồng Kirates là một sinh vật có thể sinh tồn trong trạng thái chân không ngoài vũ trụ, nhưng điều này được giới hạn cho mỗi rồng trưởng thành thôi. Rồng trưởng thành có thể hóa thành hình người, xác ngoài cứng rắn sẽ bảo vệ hình người như một chiếc phi thuyền, lại còn có thể tiết kiệm năng lượng nữa. Thi thể của rồng Kirates đã chết đi có thể bảo vệ con nhỏ một thời gian để giúp họ có một lớp phòng ngự nhất định, nhưng sau khi đã sử dụng hết năng lượng còn tồn đọng, con nhỏ sẽ không thể khống chế thân hình của cha mẹ nữa. Nếu năng lượng tích lũy bị xài hết trước kỳ lột xác, đứa nhỏ đó chắc chắn sẽ chết.]

Còn về tập tính của rồng Kirates, hệ thống không giấu diếm nửa lời với Phong Liên Trúc, đây toàn là những tri thức không nằm trong sách vở không thôi.

Lúc trước, hệ thống rõ ràng không nói hết những gì mình biết với Phong Liên Trúc, nhưng nó lại cố tình thẳng thắn khi nói đến những kiến thức về rồng Kirates trưởng thành như vậy.

Phong Liên Trúc ghi lại lời đáp trong văn bản, thấy rồng béo điều khiển thân hình của mẹ nhắm về phía vũ trụ trong video, tốc độ của anh cực nhanh, chừng mấy tiếng là đã đuổi kịp quân đế quốc cùng với hải tặc tinh tế vừa rời đi hai ngày trước và trực tiếp khiêng mấy phi thuyền mới bay khỏi Sao Nguyên Thủy ngược trở lại.

Phong Liên Trúc: “……”

Mấy người này xui xẻo quá rồi đó.

Mấy người lại bị đánh cướp lần nữa đờ người ra, vẫn là Trung tướng Laurie thấp thỏm ra mặt đàm phán với rồng béo. Hải tặc và quân phản loại rưng rưng đồng ý với Pang Kirates chuyện lấy thiết bị lên mạng tinh tế ra để đổi lấy bản thân vừa bị bắt giữ, còn bằng lòng để lại vài nhân viên kỹ thuật để dạy họ cách phá giải tường lửa của Liên Minh cũng như sử dụng ID giả để đăng nhập vào mạng Liên Minh nữa.

Rồng béo chưa hài lòng lắm, anh không lộ diện nhưng lại rống lên một tiếng trong hang ổ.

Linde hỏi thử: “Nếu không bọn tôi lại đưa ra một chút đồng vàng nhé?”

Rồng béo vừa lòng rồi.

Anh điều khiển chiếc phi thuyền xì tai Kirates đang khiêng hạm đội của đám hải tặc tinh tế và quân đế quốc quen đường đi vào kho bạc của bọn hải tặc, quen tay mà đánh cướp một phen, quen chân để lại một dấu vuốt năm ngón, rồi lại quen việc mà chuyển đống đồng vàng vào trong ngọn núi vàng nhỏ của mình, lúc này mới vui vẻ mang theo mấy trăm thiết bị lên mạng tinh tế và vài nhân viên kỹ thuật bị đồng bọn bán đứng đi về nhà.

Đám tinh đạo cần tới năm ngày mới đi xong lộ trình mà rồng béo chỉ cần khứ hồi hai ngày lại xong.

Về lại Sao Nguyên Thủy, rồng béo ném nhân viên kỹ thuật và thiết bị bên ngoài hang ổ rồi nhảy nhót tưng tưng mà liên lạc với Phong Liên Trúc.

Phong Liên Trúc: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Phỏng vấn tâm tình của đương sự người ta tí nào ——

Trung tướng Laurie: Hối hận, đúng là hối hận rồi.

Thủ lĩnh hải tặc Linde: Nói làm sao nhỡ, khoảnh khắc nhìn thấy kho bạc rỗng tuếch đó, tôi có một loại, kiểu như một cảm giác như đây đã là định mệnh rồi vậy đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN