Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao


Chương 40


Khi kể lại chuyện tình của Chí Hòa với Ngọc Linh nếu kể có lẽ đúng như những lời Ngọc Linh nói, duyên giữa cả hai đúng nghĩa một mối nghiệt duyên.

Cả hai ban đầu đã từ thương tích mà quen biết, đã vì thương tổn lẫn nhau mới có tất cả những bất hạnh, giày vò không có biện pháp của ngày hôm nay, tiến không được lùi không xong.

— Pa-ri 3 năm trước —

phía ngoài một phòng khám tư nhân, nam nhân khuôn mặt vô số băng dán vết thương lớn nhỏ chi chít,khuôn mặt xinh đẹp giờ thảm thương vô cùng. Trong lúc đợi bệnh án, anh ngồi cùng người thân gọi điện “tâm sự”.

– Sức khỏe ổn chưa nhóc?
– Cũng tốt rồi, sao anh trai hôm nay có lòng gọi hỏi thăm sức khỏe đứa em trai này vậy? Không phải mới cưới vợ sao? Cứ tưởng anh quên em quên bố quên luôn mẹ nữa chứ?_ Chí Hòa cười khúc khích, trêu chọc ông anh trai nhà mình là một thú vui đặc biệt khiến anh không sao từ bỏ được.
– Ừ, anh mày chưa tính sổ cái vụ mày không về dự đám cưới của anh đấy, Bảo Hân biết em không về liền kể tiếc với anh này, còn gây sự ở đâu mà bị người ta đánh cho bầm giập ở đó vậy hả? Em biết tại đây có hai người phụ nữ trước ngày cưới của anh mày thương tiếc cho con trai với vị ” thanh mai trúc mã ” của họ đó. Bố với anh mày biết khổ sở thế nào không? Tên nhóc quỷ.
– Được rồi, được rồi, bác sĩ gọi em rồi, có gì khi khác nói. À, tuy có trễ nhưng…hạnh phúc nha anh trai,Bảo Hân là cô gái tốt, chăm sóc tốt cho cổ đó, dám làm bạn em buồn anh không yên với em trai anh đâu.
– Nhóc quỷ, anh trai em biết rồi, mà anh mày từ khi nào lại đối xử không tốt với Bảo Hân hả?…_ Chí Hòa tắt cuộc gọi đang diễn ra, cất điện thoại vào túi, anh lại phòng khám theo lời yêu cầu của y tá.

Giữ tập hồ sơ bệnh án trong tay, chỉ kiểm tra cho đảm bảo thôi, chứ có vị tuyển thủ karate nào sau thi đấu mà không bị thương ,vài ba cái ” chiến tích anh dũng ” trên người cơ chứ…haizz, nhưng, nhưng lần này anh là quá thê lương đi, không chỉ vài ba cái vết thương xay xát thường tình, đối phương ra đây vô cùng ác độc không chút lương tâm,nghĩ lại bản thân bây giờ vẫn còn không khỏi lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng.

Nhưng nhớ lại,quả thật cô ta rất xinh đẹp, tuy có chút lạnh lùng cùng tàn nhẫn nhưng như vậy không phải rất thú vị, rất kích thích sao?
Vừa thú vị lại độc lạ khó kiếm, hàng hiếm khó tìm a.

Nghĩ chỉ như vậy cũng khiến cho đường đường là một đại thiếu tài giỏi, sức quyến rũ chết người, vạn kẻ yêu trăm kẻ mến trong một phút hưng phấn ngút trời mà để lộ một nụ cười tàn ác gian manh không giành cho mấy em gái nhỏ quốc dân nha.

Tay nhanh tra danh bạ , ba giây sau đã có người gọi đến.
– Điều tra cái người hôm thi đấu đã đấu cùng tôi. Tối nay tài liệu về cô ta tất cả phải ở trên bàn làm việc của tôi. Thiếu một tờ, các người hiểu hậu quả _ lời nói như truyền lệnh, ngang nhiên có thể hù cái người bên kia, chưa để y hồi âm điện thoại không chút thương tiếc một tràng ” pip pip ” cùng y tâm sự.

Nhưng quả đúng ý người, bản thân vừa rời khỏi đã gặp phải người trong lòng. Không phải võ phục như khi thi đấu mà là một bộ đồ kiểu dáng bình thường vừa hợp mắt lại vừa theo nổi fashion hiện nay, giầy thể thao đế cao thay cho kiểu cao gót thường thấy của mấy cô gái theo phong cách tiểu thư khiến cô thêm phần năng động , tóc cô khi ấy ngắn lại có hơi xoan cứ thả tự nhiên không rối, tóc cô xoan có lẽ thuộc gen di truyền từ dòng họ nhưng vẫn không che mất vẻ xinh đẹp vốn sẵn có mà càng tổn lên nét trẻ trung, khá nam tính băng lãnh vốn có.

Thiếu gia nhà người ta thấy chết không biết sợ, cư nhiên xông trận làm quen, kết cục chỉ một, lại làm thêm một cái hồ sơ bệnh án mới nữa rồi.
Nghe đâu lần này càng thảm hơn khi tham gia Hội Thao lần trước.
Xương nghe nói cũng rung rinh vài cái, chụp X-quang cũng kỹ lưỡng hơn trước rất nhiều.
Nhưng được cái, ngày ngày phòng bệnh luôn có bóng dáng người trong lòng ghé đến “quan tâm” sức khỏe cho anh thật cảm động quá mà.

Hôm nay nữa là đã hơn 4 ngày cô phải đến bệnh viện cùng cái tên ” biến thái đáng thương ” kia bốn mắt giao khẩu, nếu không phải bản thân còn đang học năm cuối không thể gây sự thì thật sự hận không thể đánh chết hắn đừng nói đến gãy chân thôi, còn hơi nhẹ.

– Anh rốt cuộc là muốn gì? Tôi nghĩ với điều kiện bồi thường anh cũng không đến nỗi thiệt chứ ?
– Tiền, tôi vốn không thiếu, em cứ giữ lại cho mình đi._ anh chậm rãi rõ ràng từng câu chữ còn nhìn cô bày ra dáng vẻ yêu thương, sủng ái như nhìn một báo vật – ” Bảo bối, anh sao nỡ lấy tiền của em chứ? Anh còn không tiếc giao gia tài cho em nữa là…”

Nhưng cô thì thấy được gì chứ ? Người ta là đang bức xúc, hỏa khí có thể đốt cháy nổi một cái bệnh viện đó. Cô buộc lòng phải kiềm xuống cảm xúc, cố gắng bày ra dáng vẻ bình tĩnh nhất, tức giận sẽ đưa ra được những quy định sai lầm hậu quả không lường, cô không cho phép điều đó.
– Tôi chỉ muốn đôi bên giải quyết trong êm đềm nhưng nếu anh không chấp nhận thì chúng ta cứ việc giao mọi chuyện cho bên cảnh sát,dù sao thì tôi cũng chỉ gây án trong trạng thái tự vệ. Tôi tin mình cũng không thua kiện đâu._ cô lạnh nhạt không thèm nhìn anh, nếu không thích giải quyết trong yên bình thì cô đành tấn công tâm lý vậy. Dù thế nào thì cô cũng không sợ.

– Haizz, tôi cũng đâu nói không thể thương lượng, em cũng không cần phải làm căng thẳng như vậy.
– Không cần vòng vo, anh muốn gì nói đi.
– Tôi muốn theo đuổi em.
– Tôi đồng ý.
– Hả? Thật sao? Tôi cứ nghĩ…
– Anh nghĩ tôi sẽ từ chối sao? Hừ, dù sao cũng chỉ theo đuổi thôi mà. Anh còn điều kiện gì nữa không?
– Em làm tôi choáng quá…_ anh cười tay xoa xoa đầu. Khi bản thân đã bình tĩnh hơn thì anh nhìn cô, cười, nụ cười xinh đẹp hài hòa vừa thân thiết lại có chút xa lạ _ Tôi tên Chí Hòa, từ giờ tôi là người yêu em, Eri – Ngọc Linh, chào em.

Sau khi Chí Hòa xuất viện, anh có nói muốn ghé sang nhà trọ của cô tham quan một chút, dù thế nào anh cũng muốn biết nơi cô ở cùng mong chờ sẽ phát hiện điều gì đó thú vị ngoài vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của cô ( ví dụ như áo ngủ gấu nhỏ hoặc thú nuôi nhỏ đáng yêu chẳng hạn ) nhưng sự thật phủ phàng đền nổi khiến anh đau lòng. Quần áo dễ thương đâu? Thú nuôi nhỏ nhắn đáng yêu chạy ra đâu?
Chào đón họ làột căn nhà bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, có thể nói tỉnh cách cô có hiện rõ ràng ngay trong từng món đồ trang trí ,vật dụng thường ngày dù chỉ là một cốc đựng nước.
Anh chú ý được một điều từ ngôi nhà của cô người yêu mới quen của mình, cả căn nhà đều không có chút gì gọi là có hơi người , đừng hiểu nhầm, ý anh là cô dường như chưa từng đưa bạn về nhà chơi qua bao giờ. ( kiểu như tự kỉ ấy)
Căn nhà lạnh lẽo thiếu hơi người như vầy chắc cô cũng buồn lắm. Ở một mình không ai chăm sóc mà.

– Mai em rảnh không?
– Mai tôi có luận án trên trường rồi, có chuyện gì sao ?
– Không có gì, anh tính dọn qua đây ở cùng em được chứ ?
– Không được.
– Tại sao ?
– Tôi nói là không được.
– Nếu vậy…hay là em chuyển sang ở chung với anh đi.
-…tùy anh _ cô chẳng thèm quan tâm nữa.
Cứ vậy hai ngày sau đó mọi hành lí của Ngọc Linh đều an phận trong nhà đại thiếu gia Chí Hòa – người yêu cô, cũng từ đó hành trình sống cùng nhau với bao nhiêu biến cố sóng gió đã bắt đầu từ đây…

Kể từ lúc quen với Ngọc Linh, đại thiếu gia không biết đã khiến bao nhiêu tiểu thư con nhà người ta đau lòng đến nổi về nhà úp mặt vào gối khóc đến sưng cả hai mắt, nhưng cũng khiến đa số người có cùng một câu hỏi: ” Rốt cuộc là vị tiểu thư danh gia của gia đình nào mà đủ bản lĩnh thu phục được trái tim của vị mỹ nam thiếu gia này vậy? ” , sau đó là biết bao lời đồn thỏa trí tưởng tượng về cô bạn gái bí mật của nhị thiếu Trần gia – Trần Chí Hòa này ( Chí Hòa chỉ lộ chuyện có bạn gái thôi còn tung tích của người yêu một chút cũng không để lộ luôn ), đương nhiên chuyện ” động trời” này cũng lan truyền đến tận trường của Ngọc Linh, khiến cho tâm trạng cô cứ quái quái không vui.
Nhưng mỗi lúc hai người gặp nhau cô lại không nói gì hết, từ lúc quen nhau tới giờ Chí Hòa đều rất quan tâm cô, cả mấy cái tính xấu như hay bỏ bữa hoặc cất,vứt đồ lung tung cũng bị anh nghiêm túc chỉnh lại tất cả, ví dụ như thói quen hay bỏ bữa của cô, anh sẽ mỗi sáng sẽ thức dậy thật sớm nấu cơm cho cô,những ngày cô không về thì anh trực tiếp nấu cả bữa trưa để vào hộp giữ nhiệt để cô đem đi. Quần áo, giấy tờ chỉ cần cô bỏ lung tung đều được anh sắp xếp lại gọn gàng ngăn nắp, đôi lúc bị cô nói không cần anh làm như vậy, anh sắp xếp đồ lại đều khiến cô tìm không được, rất phiền phức nhưng nhờ vậy lâu lâu cũng khiến cô chăm một chút đích thân dọn dẹp.
Công việc nhà thì cả hai chia đôi,sống cùng cũng không mấy khó khăn, đặc biệt anh rất chăm chăm sóc bạn gái, minh chứng là chỉ mới vài tháng cùng anh ở chung cô đã bị anh nuôi đến tốt hơn trước nhiều.

Về chuyện quan hệ bên ngoài, anh rất có quy tắc, một tuần sẽ cùng cô ăn tối không thì ra ngoài dạo phố mỗi một đến hai lần, khi ấy thường là anh muốn thay đổi không khí cho cả hai thoải mái nhất có thể. Trên đường nếu gặp bạn bè đều một hai câu giới thiệu cô làm quen rồi nói chuyện với họ vài lời xong lại quay lại với cô , chưa từng để cô một mình.

Cô quả thật không thoải mái chút nào, đôi lúc cô cũng nói với anh là cô tự lo được, nếu thích anh có thể dành thời gian cho bạn bè hay là các công việc riêng tư một chút, cô cũng không đến nỗi ích kỷ giữ anh khư khư bên người.

Anh cũng chỉ à ừ cho qua chuyện, cứ vậy cả hai lại an ổn,bình thường cùng nhau trải qua ba năm liên tiếp.

Cô nay đã tốt nghiệp xong đại học, cũng trở nên bận rộn hơn với những đợt thử việc từ nhiều công ty khác nhau.

Anh giờ đã làm việc cho một công ty mới nổi, tuy có hơi đặt năng lực không đúng chỗ nhưng anh thấy rất rõ, công ty này tuy mới nổi nhưng làm việc rất có quy tắc chừng mực, hiểu xuất đạt lại hiện tại chưa rõ ràng nhưng với đà này chưa tới hai năm cũng có thể làm nên danh hiệu trên thị trường, nhất là khi bên trong nội bộ lực lượng làm việc lại có anh nữa sao lại không có khả năng cơ chứ?

Và đương nhiên trong môi trường làm việc cộng đồng, ai cũng như ai thì chuyện một ” tiểu thịt tươi ” như Chí Hòa thiếu gia chuyện bị bao nhiêu ánh mắt muốn nuốt sống ăn tươi xung quanh nhòm ngó là chuyện hiển nhiên.

Trong đó có một vị nữ trưởng phòng thuộc bộ phận gần đó, từ đầu khi bắt đầu làm việc Chí Hòa đã nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của cô ta.
Gia cảnh của cô ta cũng thuộc dạng xí tiếng, dựa vào thế lực gia đình mà đoạt được vị trí ngày hôm nay. Về tình cảm, nghe từ đám đồng nghiệp xung cô ta ỷ có chút nhan sắc liền ra ngoài ” thả thính ” không biết bao nhiêu người, tình nhân của cô ta thay như chuyện thường ngày.

Thứ cô ta thích lúc nào cũng được đáp ứng khiến cho cô ta tự kiêu về bản thân nên khi bản thân bị Chí Hòa khéo léo từ chối đã dấy lên trong lòng cô ta một nỗi căm phẫn nên cô ta rắc tâm phá hoại quan hệ của anh và cô, vì cô ta vẫn cứ nghĩ Chí Hòa chỉ là một chàng sinh viên nghèo không biết điều cần đến giáo huấn.

Rồi chuyện đó cũng diễn ra, cô ta cố ý lôi lôi kéo kéo anh trước mặt đồng nghiệp công ty, sau đó còn cố tỏ rq hối hận đưa anh đi bar sau đưa vào khách sạn, bày ra màn kịch biến anh thành nạn nhân, còn cô ta là người bị hại. Kết quả sau cùng quả như cô ta nghĩ cả hai thật sự đã chia tay, là Ngọc Linh đơn phương cắt đứt quan hệ cả hai, sau chưa đầy một giờ sau khi chuyện của cô ta và anh lọt vào tai Ngọc Linh, cô đã nhanh chóng rồi đi, mãi khi anh về trên bàn chỉ còn mảnh giấy ghi chú với dòng chữ ” Chúng ta chia tay “…

… Khi ấy cô có lẽ đã yên vị trên một chuyến máy bay và rời khỏi nơi mọi thứ bắt đầu, nơi bắt đầu cho những sai lầm và sai lầm lớn nhất có lẽ là ngày ấy cô đã quá vội vã, vội vã cho một mối quan hệ đến quá nhanh và nó cũng nhanh tan vỡ khi bị tổn hại.

Có khi trốn trách một chút lại là cách giải quyết tốt nhất cho mọi vấn đề.

Thời gian là chìa khóa, là mấu chốt cho mọi ổ khóa của mọi sự vật mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN