Thiên Sư Không Xem Bói - Chương 23: Oan gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Thiên Sư Không Xem Bói


Chương 23: Oan gia


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Sơn lập tức nghe lời, trên tay cầm cái Nokia, dưới chân lôi kéo một con Husky mập mập — nó vẫn luôn tròn mắt cắn ống quần Tiểu Sơn không buông.

Mèo Anh lông ngắn nhảy lên giá đỡ trên cao, ngồi xổm trên đó bình tĩnh nhìn xuống đám người đang làm trò bên dưới.

Mao Cửu đọc lên một chuỗi số, sau đó nói: “Tiểu Sơn, gọi đi giúp anh.”

Số điện thoại Mao Cửu đọc ra càng lúc càng quen thuộc, sắc mặt Lục Tu Giác cũng theo đó càng lúc càng kì quái, trong lòng có linh cảm rất không tốt.

Ánh mắt Lục Tu Giác không rời khỏi Mao Cửu, đầu cũng không ngẩng lên nói với Tiểu Sơn: “Mở loa.”

Tiểu Sơn không muốn nghe hắn, Mao Cửu nói: “Nghe hắn đi.”

Vì thế Tiểu Sơn mở loa, qua vài tiếng “tút tút” thì có người nhấc máy. Bên trong liền truyền tới thanh âm mọi người ở đây đều quen thuộc: “A Cửu, ở đó quen không?”

Lục Tu Giác trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt hồng hồng của Mao Cửu. Trong lòng từ quy tắc ngầm, âm mưu các thứ tới một loại suy nghĩ xa xôi khác, Lão tam chọn người còn rất phù hợp khẩu vị của hắn…

Mao Cửu cong môi cười lạnh: “Lục ca, ở chung cư có một người không tin em được anh giới thiệu tới, cho nên em gọi cho anh nói một tiếng. Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể tránh khỏi người tôi không?”

Lục Hạc Tư: “…” Mình bỏ lỡ điều gì rồi chăng… “Từ từ, Lục thiếu! Ân nhân cứu mạng của lão tử không phải để ngươi “vấy bẩn”.”

Lục Tu Giác bĩu môi: “Nói chuyện tử tế có được không? Đi theo em mà gọi là “vấy bẩn” à?”

Mao Cửu đồng ý nửa câu đầu của Lục Tu Giác, cậu có thể dễ dàng bị “vấy bẩn” như vậy sao?

Lục Tu Giác tiếp tục đè lên người Mao Cửu, cúi người về phía trước, hắn tạm thời còn không có chú ý tới tư thế hiện tại của hai người đặc biệt ái muội, đều đã tới mức độ thiếu nhi không được xem.

Mao Cửu giận đỏ mặt, “Cái tên lưu manh này! Tiểu Sơn, để điện thoại xuống, quay mặt đi. Còn anh, tránh ra.”

Lục Tu Giác lúc này mới ý thức được mình dựa vào hơi gần, liền lùi lại một chút. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tôi cũng không xác định cậu rốt cuộc là ai, có thể có ý tưởng không an phận gì với tôi hay không.”

Phi…Ý tưởng không an phận?! Mẹ nó, Lục thiếu lời này mà cũng nói được, tội lưu manh này như vậy là định rồi.

Lục Hạc Tư ở đầu bên kia nghe loại cốt truyện phập phồng lên xuống như vậy, trong đầu tự động bổ ra hơn mười vạn chữ tôi áp anh áp. Nhưng mà nói đi nói lại, chiếu theo gương mặt kế thừa từ Lục phu nhân kia của Lục Lục thiếu… Nói có ý đồ không an phận hình như cũng không có gì không đúng.

Mao Cửu hít vào một hơi, bình tĩnh lại. Hỏi Lục Hạc Tư: “Lục ca, căn nhà anh an bài cho em này, em có thể ở lại không?”

Lục Hạc Tư chém đinh chặt sắt (dứt khoát): “Có thể!”

Lục Tu Giác: “Lão tam, em mới là chủ nhà. Cậu ấy có thể ở hay không thì phải qua sự đồng ý của em!”

Lục Hạc Tư: “Chú đồng ý rồi.”

“Em đồng ý khi nào?”

“Lần trước anh không phải nói với chú, có một người cần chú an bài chỗ ở sao?”

Lục Tu Giác cau mày, hồi tưởng một chút. Đúng là Lục Hạc Tư có nói với hắn chuyện này. Nhưng hắn cho rằng tùy tiện đem người an bài đến khách sạn hoặc tìm một cái chung cư khác cho bọn họ ở. Tuyệt đối không phải là để người vào ở trong nhà của hắn!

“Em không đồng ý cậu ấy a —”

Mao Cửu thong thả ung dung nhảy qua một bên, dáng người mảnh khảnh, nhanh nhẹn. Vén tay áo, trong mắt mang theo trào phúng liếc mắt nhìn Lục Tu Giác một cái, xoay người mang theo Tiểu Sơn lên lầu hai: “Đi, Tiểu Sơn. Chúng ta đi chọn phòng ngủ.”

Lục Tu Giác kẹp chân hung ác nhìn chằm chằm bóng dáng Mao Cửu đi lên lầu, may mắn mình tránh nhanh, lại không ngừng tiếc nuối khuôn mặt kia lại lớn trên người Mao Cửu.

Ngươi nói xem, người hợp ý mình như vậy nhưng tại sao lại có tính cách hỏng bét như vậy! Không phải lạnh nhạt như băng thì lại muốn đoạn tử tuyệt tôn người ta, một chút cũng không ôn nhu.

Hắn cầm lấy điện thoại Mao Cửu đặt trên quầy bar, hung tợn cảnh cáo: “Lão tam, em mặc kệ cậu ta là ai, anh nhất định phải khiến cậu ta dọn đi! Em có thể tìm một chỗ cho cậu ta ở, cùng lắm thì để cho cậu ta ở khách sạn, khách sạn nào cũng được, phòng tổng thống cũng không thành vấn đề. Tiền em chi. Anh kêu bọn họ rời đi đi.”

Lục Hạc Tư hơi khó: “Khách sạn sao có thể để A Cửu cảm nhận được ấm áp của gia đình?”

“Cậu ta ở chỗ của em cũng không cảm nhận được!”

“Khách sạn không sạch sẽ nha!”

“Chỗ của em đã nửa tháng không quét dọn.”

“Phòng tổng thống cũng đắt lắm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”

“Em chi tiền!”

“Anh cảm thấy đi — hử, Lục thiếu, chú sao không nói tiếng nào? Này?”

“Anh diễn tiếp đi!”

“Này? Sao lại không nói nữa? Tín hiệu không tốt à? Chú không nói nữa thì anh tắt á. Anh tắt thật đó —”

Tắt máy.

Lục Lục thiếu nghẹn một bụng tức, tâm mệt.

Mao Cửu cùng Tiểu Sơn lên lầu hai, tuy rằng trong lời nói có chút khiêu khích, nhưng cậu vẫn là khách, nên theo lời chủ mới đúng. Liền chọn một căn phòng nhỏ nhất cho khách, hai người cùng ở.

Trong phòng, giường và chăn đều đầy đủ hết, chỉ là cần giặt phơi nắng một chút. Mao Cửu để Tiểu Sơn sắp xếp hành lý, sau đó đem chăn xuống lầu giặt. Trên đường gặp Lục Tu Giác, hai người ai cũng không cho đối phương một sắc mặt tốt.

Mao Cửu tinh mắt nhìn thấy Lục Tu Giác cầm điện thoại mình trong tay, nhanh tay đoạt lại, sau đó khinh miệt “A” một tiếng.

Chỉ một tiếng mà chất chứa đầy đủ cảm xúc khinh thường đối với hành vi tùy ý cầm điện thoại người khác của hắn.

Lục Tu Giác lại một trận tâm mệt, ấu trĩ lấy điện thoại màn hình lớn của mình ra đi qua đi lại trước mặt Mao Cửu lướt chơi… Super Mario~!

Mao Cửu làm như không thấy, quay người thiếu chút nữa đụng phải người Lục Tu Giác.

“Phiền anh nhường đường chút.”

Lục Tu Giác né sang một bên, lúc Mao Cửu đi ngang qua liền duỗi tay ngăn cậu lại.

Mao Cửu bất mãn ngước mắt, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái màn hình đầy màu sắc rực rỡ, ngẩn ra một chút.

Lục Tu Giác cúi người tới gần Mao Cửu, hỏi: “Muốn chơi không?”

Mao Cửu sửng sốt, sau đó nhìn về màn hình di động đặt trước mắt, chỉ thấy bên trong là cảnh ở thế giới dưới đáy biển, còn có một nhân vật nhỏ có ria mép, mặc quần áo công nhân (?) màu lam, đội mũ đỏ.

Nhìn qua rất là thú vị.

Nội tâm Mao Cửu có chút ngứa, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, sầm mặt: “Không có hứng thú.”

“Cho cậu chơi cùng.”

Mao Cửu có chút rối rắm, Lục Tu Giác đã bấm mở, nhân vật nhỏ bắt đầu tránh né mấy con cá màu đỏ, màu vàng đang bơi tới, còn có mấy con mực màu trắng. Vốn dĩ cậu không có chút hứng thú nào, nhưng nhìn Lục Tu Giác thao tác nhân vật bên trong lần nào cũng hung hiểm né qua, thiếu chút nữa là chết, gấp muốn chết luôn.

Còn có một lần, rõ ràng đã ăn được nấm biến lớn, vậy mà còn bị giết một lần. Ăn được hoa mặt trời, tay có siêu năng lực vậy mà còn bị quái vật đánh trúng làm cho mất đi năng lực. Tuy rằng cuối cùng cũng qua cửa, nhưng Mao Cửu cực kì không hài lòng.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy nhân vật nhỏ bên trong thắng rất chật vật. Nếu là cậu, khẳng định có thể thắng thật đẹp.

Lục Tu Giác một bên tùy ý điều khiển nhân vật trên màn hình, một bên trộm nhìn Mao Cửu bị trò chơi hấp dẫn lực chú ý. Cười đến xấu xa, sau khi chật vật qua cửa tùy ý hỏi cậu: “Muốn chơi không?”

Mao Cửu không hạ mình được, dối lòng từ chối: “Tôi đi phơi khăn trải giường.”

Nói xong liền tránh hắn đi đến ban công phơi chăn, một bên sửa sang lại, một bên nghe thanh âm vui vẻ bên trong. Mỗi khi nghe được âm thanh đặc biệt khi mất mạng, Mao Cửu liền có chút nôn nóng bất an.

Phơi xong khăn trải giường, lúc đi ngang qua chỗ Lục Tu Giác làm bộ không cẩn thận nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Mario sau khi ăn nấm biến lớn sắp bị hoa ăn thịt người ăn thì vội vàng mở miệng: “Mau nhảy!”

Lục Tu Giác hoảng sợ, tay vẫn không chút hoang mang ấn vài cái tránh thoát công kích của hoa ăn thịt người. Sau đó ấn nút tạm dừng.

Mao Cửu bĩu môi nói thầm: “Sao không chơi nữa?”

Lục Tu Giác mặt mày treo đầy ý cười, cực kỳ ôn hòa: “Muốn chơi không?”

Mao Cửu nắm tay đổ mồ hôi, khụ một cái gật đầu.

Lục Tu Giác cười càng đẹp càng ôn nhu, “Cậu không phải có điện thoại sao? Tự tải về chơi đi”

Mao Cửu nghe không hiểu, sửng sốt.

“Xem trí nhớ của tôi này… Điện thoại kia của cậu, của nhiều năm trước rồi phải không? Đã sớm bị đào thải, không chơi được.” Lục Tu Giác thưởng thức cái smart phone màn hình lớn thế hệ mới nhất của mình, tiếc hận nói:

“Đáng tiếc cái điện thoại “bảo bối” kia của cậu, chơi không được. Hửm? Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Muốn chơi hả? Cầu tôi… tôi cũng không cho cậu chơi á.” (Quá đáng vcl:”>>> mịa nhà anh!)

Mao Cửu bình tĩnh, nội tâm lửa giận gào thét.

Người này, thật mẹ nó đê tiện!!!

Nhất định phải nhỏ mọn như vậy sao? Còn không phải là cậu chỉ nhìn hắn cầm điện thoại mình trong tay rồi “a” một tiếng thôi sao? Có cần phải trả thù lại như vậy không?

Nếu là Lục Tu Giác, cần!

Cái tính tình đó của hắn, tính toán chi li. Ai làm cho hắn không vui hắn sẽ khiến cho người đó không vui gấp trăm lần. Mao Cửu xông vào lĩnh vực riêng của hắn, còn bá chiếm một chỗ như vậy, Lục Tu Giác đuổi không được còn bị nghẹn một bụng tức, không trả thù lại thì không phải Lục gia Lục thiếu.

Chỉ là Lục gia Lục thiếu cũng không phải lúc nào cũng keo kiệt như vậy, ít nhất nếu là người trong lòng hắn thì hắn có thể hào phóng đến mức toàn thế giới cũng có thể hai tay dâng lên. Tuy rằng từ trước tới nay, người có thể khiến hắn đặt trên đầu quả tim cũng chưa từng xuất hiện.

Đối mặt với lửa giận sắp hóa thành thực thể của Mao Cửu, Lục Tu Giác vui vẻ thoải mái ngồi trên sô pha tiếp tục chơi game, đôi chân dài gác lên trên bàn trà thủy tinh, một động tác thô lỗ như vậy mà đặt trên người hắn lại thành tiêu sái soái khí.

Mao Cửu thẳng tắp đi qua, sét đánh không kịp bưng tai đá một cước.

Lục Tu Giác không kịp tránh, đau đến hít vào một hơi. Một cước của Mao Cửu dùng hết toàn lực, đau muốn chết.

“Xin lỗi, nhường đường chút”

Mao Cửu không hề có thành ý xin lỗi, sau đó thong thả ung dung bước qua, đi lên lầu.

Lục Tu Giác phía sau nguy hiểm híp mắt, ngón tay vô thức chạm lên màn hình di động, quyết định chỉnh đến khi nào Mao Cửu chịu không nổi dọn ra ngoài.

Mao Cửu đưa lưng về phía Lục Tu Giác, chậm rãi lộ ra một nụ cười như ôn hòa lại như dữ tợn hơn so với bình thường. Ha hả, mục đích muốn đuổi cậu đi cũng quá rõ ràng. Nếu đã vậy, cậu đương nhiên sẽ không để hắn được như ý!

Hai người này, rõ ràng diện mạo của đối phương từ đầu đến chân đều khắc họa theo đúng tình nhân trong mộng của mình, lại cố tình khi đối diện lẫn nhau đều lộ ra một mặt tính cách khiến người ta chán ghét nhất. Mà hai bên, lại trùng hợp cùng chán ghét loại tính cách này.

Bởi vậy, gặp mặt liền kết thù, giận dỗi lẫn nhau suốt ngày. Hai bên đều không muốn làm vừa lòng đối phương, chủ ý trong đầu luôn là muốn làm đối phương hậm hực một trận.

Như thế, những ngày kế tiếp, những gì hai người nhận được nhiều nhất chính là tâm mệt… cùng nghẹn khuất.

Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn đấu đến vô cùng vui vẻ.

*************

Super Mario chính là cái trò huyền thoại này đây các cô ạ:

Phúc lợi Tết Dương lịch, Happy New Year!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN