Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới! - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!


Chương 22


Dụ lão tiên sinh vừa nói xong, đoàn người vây xem nhất thời ồ lên, từng người lộ ra vẻ khiếp sợ.

Trong đó người kinh ngạc nhất là Dụ Mãn Giang, ông ta đè nén cỗ uất ức không phát tiết ra ngoài, cả người sững sờ không nói nên lời, hồi lâu sau mới đi lại dìu Dụ lão tiên sinh: “Dụ lão, ngài đừng để bị bọn họ che mắt. Đây chỉ là mánh khóe lừa người thôi, nói không chừng bọn họ đã sớm có dự mưu, không biết lấy tin từ nơi nào. Ngài ngẫm lại đi, nếu thực sự là lão phu nhân nhắn tin, làm sao có thể gọi ngài là, gọi cái gì mà… “lão già đáng chết” chứ?”

Lời này của Dụ Mãn Giang không phải không có lý, mọi người đều biết Dụ lão phu nhân khi còn sống vốn là người văn nhã hiền thục, trước mặt mọi người xưa nay cười không hé răng, chớ nói chi tới việc xưng hô thô tục như thế.

Ông ta vừa nhắc tới, mọi người tự nhiên cũng hiểu ra, trong nháy mắt lại tăng thêm sự nghi ngờ với Dụ Tranh Độ.

Dụ lão tiên sinh bỗng chốc hơi cứng người, trên mặt luôn lộ thần sắc uy nghiêm nay lại pha thêm chút xấu hổ, nói quanh co một hồi mới ấp úng mở miệng: “Là do mấy người không biết, thê tử của ta không phải là người thích văn nhã, chỉ là bà ấy kiêu ngạo không thể hiện ra bên ngoài. Chứ ở nhà đâu chỉ gọi ta là lão già đáng chết, động chút là nhéo lỗ tai ta…”

Mọi người: “…”

Má ơi, lần này thật sự là chấn động lòng người. Vạn vạn không nghĩ tới Dụ lão phu nhân lại có bộ mặt thật như vậy.

Càng không ngờ là bà ấy vất vả che giấu cả đời, vậy mà vừa mời qua đời lại bị lộ ra trong tình cảnh này.

Mà với bằng chứng như thế đã chứng minh tin nhắn của Dụ Tranh Độ càng đáng tin hơn, đâu thể nào mà có người trong trấn biết được bộ mặt thấy của Dụ lão phu nhân? Người trong thôn cho dù có quan hệ tốt với bà thế nào thì cũng không nghĩ sẽ có tình huống này xảy ra.

Trong đám người bắt đầu có người ghé tai nhau:

“Thật hay giả vậy? Thật sự có loại dịch vụ này?”

“Lừa người khác thôi, tui không tin đâu.”

“Chuyện này làm sao mà lừa chứ? Ông không nghe Dụ lão tiên sinh nói sao? Ngay cả người nhà ông ấy còn không biết nhẫn ở đâu thì nếu mấy đứa kia là lừa đảo thì làm sao có thể chỉ rõ ràng như vậy được?”

“Không đúng, ngay cả Dụ lão phu nhân là người thế nào mà mấy người đó cũng biết thì mánh khóe này quá cao minh, bị người ta lừa cũng không oan.”

“Tui cảm thấy không thể nào, làm gì có loại dịch vụ truyền tin như thế? Không cần làm phép mà cũng có thể liên hệ với cõi âm, đùa tui chắc?”

“Sao lại không thể, thời cổ đại cũng chưa có đèn điện TV đó, hiện giờ không phải cũng đã phát minh ra rồi sao?”

“Có lý, nếu dương gian phát minh ra điện thoại thì cõi âm khẳng định cũng có người tài giỏi như thế!”

“Đúng vậy, các nhà khoa học sau khi mất thì có thể xuống cõi âm nghiên cứu mà!”

Không lâu sau, không cần Dụ Tranh Độ đứng ra giải thích thì các bô lão đã tự mình giải thích về tính khả thi của dịch vụ truyền tin cõi âm.

Lời Dụ Mãn Giang nói bị phản bác lại khiến khuôn mặt ông ta tím tái lại.

Thái độ Dụ lão tiên sinh thay đổi, trong mắt chứa lệ nóng nhìn Thương Khuyết và Dụ Tranh Độ: “Chỉ cần các cậu nguyện ý giúp ta nhắn tin với vong thê thì bao nhiêu tiền ta cũng trả.”

“Ấy, lão tiên sinh ngài đừng nói thế…” Dụ Tranh Độ cảm thấy lúng túng, bọn họ căn bản chỉ là không ưa Tam Thần làm mưa làm gió, không nghĩ sự tình bây giờ lại phát triển tới cục diện thế này.

Chỉ có thể nói… Anh sếp thật sự rất có thiên phú của nhà tư bản!

Cũng may Thương Khuyết đã tiếp thu được ý của cậu, chỉ liếc nhìn Dụ lão tiên sinh rồi nói: “Người sống cùng cõi âm truyền tin sẽ tiết lộ thiên cơ, không phải cứ trả tiền là có thể gửi tin nhắn.”

Dụ Tranh Độ vội vàng gật đầu: “Đúng, thật ra điều này cũng giống như đồng kê bói toán hỏi thần vậy, không phải cứ muốn là có thể nói chuyện.”

Cậu dừng một chút rồi bổ sung: “Chúng cháu chỉ là kỹ thuật tương đối tiên tiến mà thôi, nhưng câu thông hai giới âm dương vốn là điều kiêng kỵ, bây giờ vẫn chưa có cách nào có thể giải quyết được.”

Trong mắt Dụ lão tiên sinh xuất hiện tia hoang mang nhưng không chịu từ bỏ: “Vậy, vậy nên làm sao đây? Ta thật sự muốn nói mấy câu với thê tử. Mong các cậu giúp ta nhắn tin đi.”

Trong đám đông cũng có người hô lên: “Tôi cũng muốn gửi tin.”

“Tôi cũng muốn thử.”

Mọi người tựa hồ rất tò mò về dịch vụ này nên ai cũng nóng lòng muốn thử.

Dụ Tranh Độ nhìn anh sếp, còn Thương Khuyết thì bày vẻ mặt ngạo mạn: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Dụ Tranh Độ: “…” Quả nhiên sếp vẫn là người thần thái nhất!

Đúng lúc này đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tới khiến tất cả mọi người an tĩnh lại, ngay cả người đang gào lên muốn nhắn tin cũng sững sờ, ai cũng nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đột nhiên có gió lớn thổi tới?”

Cùng lúc đó, cây nhang ở trước bàn thờ đột nhiên bốc cháy, khói trắng dày đặc bốc lên nhưng lại không hề bị gió lạnh ảnh hưởng, cột khói vẫn thẳng tắp hướng lên trời xanh.

Đồng kê bị mọi người bỏ quên đột nhiên run rẩy, hai con ngươi của gã trợn lên, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, vừa sợ vừa kêu lên: “Là Tam Thần, Tam Thần hiển linh!”

Vừa dứt câu, gã vọt tới trước hương án đem thau nước tro bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nhanh chóng kết chỉ quyết, trong miệng lẩm bẩm: “Thần linh động hàng hiển thần thông, bên phải phát động, cùng ta chuyển, bên trái phát động, cùng ta đi, như phong tùy khởi vũ, vi hỏa hàng diễm đằng…”

Theo lời niệm phát ra, cây nhang trên hương án đột nhiên nổi lửa, hai mắt đồng kê hoàn toàn chuyển thành màu trắng, rồi gã nhảy lên ngồi xuống ghế đinh.

Ghế đinh đính đầy những chiếc đinh nhọn hoắt, dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang, đồng kê để nửa người trần truồng ngồi lên trên ghế nhưng lại không hề bị xây xát giống như mình đồng da sắt vậy. Gã bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, lớn tiếng quát lên: “Bọn lừa đảo từ phương nào tới mà dám ở đây dùng miệng lưỡi mê hoặc người khác!”

Thanh âm kia trầm thấp, khàn đục khiến trong lòng mỗi người cảm thấy nặng nề, đó hoàn toàn không phải là giọng của đồng kê.

Đám đông lập tức nhao nhao, dồn dập hô lên:

“Tam Thần, là Tam Thần hiển linh.”

“Tam Thần lên tiếng rồi!”

Mọi người ít nhiều vẫn có chút bối rối, bởi vì trong ghi chép lịch sử Dụ thị, từ khi lập miếu thì Tam Thần rất ít khi mở miệng. Xưa nay chỉ toàn là nhập vào người đồng kê, dùng bút trám chu sa viết trên giấy vàng. Đây là lần đầu tiên mọi người nghe được Tam Thần lên tiếng, ngữ khí lại tức giận khiến mọi người hoảng sợ vô cùng.

Dụ Mãn Giang là người phản ứng đầu tiên, hạ thấp đầu gối quỳ rạp xuống, hô: “Dụ Mãn Giang bái kiến Tam Thần.”

Ông ta như người mở đầu, cả đám người cũng quỳ xuống theo, cùng hô lên: “Bái kiến Tam Thần.”

Khấu đạo trưởng là cao nhân, không bái tiểu thần âm miếu nên không quỳ xuống, chỉ chắp hai tay trước ngực làm lễ: “Bái kiến Tam Thần.”

Chỉ có Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết vẫn đứng sừng sững, giữa một đám quỳ lạy thì hai người hệt như hạc giữa bầy gà. Thương Khuyết thậm chí còn phát ra tiếng cười nhạo: “Cả điện thoại di động còn không có, phải nhập vào người khác mới có thể nói được. Thần này thật sự là quá nghèo rồi.”

Dụ Tranh Độ không kìm lòng được liếc nhìn anh sếp nghèo:…Tôi muốn nói là thật ra anh cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.

Đồng kê vỗ hương án, hai mắt trừng lớn như muốn lồi ra ngoài, thanh âm biến đổi như có người khác nhập vào người đồng kê, chỉ vào Thương Khuyết nói: “Bọn lừa đảo lớn mật, dám mạo phạm thần linh! Hôm nay ba anh em chúng ta hạ xuống trần gian để răn dạy ngươi!”

Theo lời đồng kê nói, cây nhang bốc cháy càng nhanh hơn, cột khói xông thẳng lên trời.

Quan hệ giữa Dụ Mãn Giang và Tam Thần từ trước tới giờ vẫn luôn thân thiết, thấy thế vội vã gật đầu thì thầm: “Hương khí nặng nề ứng với Càn Khôn, dấy lên mùi thơm ngát thấu Thiên môn, phù đến đồng kê mở cửa, chỉ điểm đệ tử rõ ràng.”

Vừa đọc xong thì quay đầu trừng Thương Khuyết nói: “Lúc trước tôi đã khuyên các người đừng làm trò trước mặt Tam Thần. Giờ thì khiến Tam Thần nổi giận, các người còn không mau quỳ xuống thỉnh tội!”

Trong tưởng tượng của ông ta, Tam Thần đang hiển linh trước mặt mọi người, thần tích ở trước mắt, Thương Khuyết và Dụ Tranh Độ phải bị hù tới tè ra quần mới đúng.

Nhưng hai người này vẫn ngạo nghễ mà đứng, đặc biệt là Thương Khuyết chỉ thản nhiên nhìn, nhẹ nhàng phun ra hai từ: “Ngụy thần.”

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức biến sắc.

Dù sao Dụ thị đã cung phụng Tam Thần mấy trăm năm rồi, tín ngưỡng đã mọc rễ trong lòng mỗi người, giờ lại nghe thấy Thương Khuyết bất kính như thế, mọi người vừa sợ hãi vừa giận dữ, rồi lại không dám tùy tiện lên tiếng.

Đồng kê đột nhiên đứng lên, quát lớn: “Ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt Thương Khuyết lộ vẻ châm chọc, khóe miệng giương lên thành nụ cười mỉa: “Nhân gian lập âm miếu, cung phụng âm hồn, xưa nay vốn đã chẳng phải là thần tiên đứng đắn gì…”

Theo lời hắn, trên mặt đồng kê dần dần vặn vẹo.

Người sống chết rồi được người dân tưởng niệm lập miếu được gọi là âm miếu, trong miếu cung phụng trên thực tế là quỷ chứ không phải thần. Nhưng nếu như được hưởng thụ nhang khói đủ thì có cơ hội được tiên giới tán thành đứng vào hàng tiên, nhưng so với thần tiên xuất thân chính thống mà nói thì đó vẫn không tính là thần.

Thương Khuyết nói câu này là đã chọt trúng vào nỗi đau của Tam Thần.

Hắn tiếp tục nói: “Vốn dương gian thờ kính các mấy người thì các người cần phải cùng thổ địa bảo vệ họ. Bây giờ lại vì tư tâm muốn lấy đi càng nhiều phúc lợi hơn. Thực sự là không ra gì.”

Lời nói Thương Khuyết rất cay nghiệt khiến sắc mặt đồng kê thay đổi, trong thanh âm đồng thời vang lên ba ngữ điệu khác nhau: “Lũ lừa đảo lớn mật, dám khinh nhờn thần linh!”

“Hôm nay chúng ta sẽ giết chết ngươi ngay tại đây!”

Theo thanh âm kinh khủng kia phát ra thì gió lạnh càng lớn, sắc mặt đồng kê dần biến thành màu đen, lông tóc dựng thẳng lên, thoạt nhìn trông cực kỳ khiếp người.

Ba Dụ gấp tới độ vội vàng nói: “Tranh Độ, con và Tiểu Thương mau xin lỗi Tam Thần…”

Ngược lại là Khấu đạo trưởng khẽ cau mày, ánh mắt nhìn về phía đồng kê mang theo điểm nghi hoặc, nói: “Hình như có gì đó không đúng.”

Thương Khuyết đứng bất động trong gió, giọng nói tựa như hòa lẫn vào gió nhưng lại đánh thẳng vào trong lòng mỗi người: “Các người đã nhập ma, không xứng được hưởng thụ nhang khói của nhân gian nữa…”

Khấu đạo trưởng nghe vậy bỗng rùng mình, tay vội vã bấm quyết suy tính.

Cùng lúc đó, Dụ Tranh Độ lấy di động ra mở ứng dụng đo âm khí rồi quét người đồng kê, sau đó khiếp sợ hét lên “Chời má”: “Âm khí nặng như vậy mà là thần cái gì!”

Khấu đạo trưởng mới tính được một nửa: “…”

Khấu đạo trưởng buông tay xuống, nhích người tới bên cạnh Dụ Tranh Độ, ló đầu hỏi: “Đây chẳng lẽ chính là…”

“Không sai.” Dụ Tranh Độ chuyển màn hình điện thoại cho cậu ta xem, “Đây chính là dụng cụ đo âm khí, anh xem hiện giờ toàn thân đồng kê bị âm khí che kín như thế, chỉ số âm khí ngày càng tăng cao, làm gì có thần nào tà môn như thế!”

Khấu đạo trưởng nhìn kết quả phân tích: Chỉ số âm khí vượt qua phạm vi cho phép, cao hơn trị số lệ quỷ nhập vào người, khả năng có sai sót, thỉnh tiến hành đo lường lần nữa.

“Phương pháp đo âm khí của các cậu quả nhiên vừa đơn giản vừa nhanh gọn.” Trong giọng nói của Khấu đạo trưởng khó giấu được hâm mộ, sau đó sắc mặt ngưng lại: “Xem ra Tam Thần đã nhập ma, nếu không thì không thể nào có âm khí nặng như vậy.”

Cậu ta vừa dứt lời, đột nhiên rút bên hông ít tiền xu, nhìn về phía đồng kê, giọng nói vẻ nặng nề: “Chư vị, Tam Thần đã nhập ma. Nếu không loại trừ chỉ sợ sẽ hại một phương, khiến mọi người sống không được an bình. Xin mọi người mau chóng đứng dậy về nhà, bần đạo sẽ hàng yêu phục ma..”

Dụ Mãn Giang giận tím mặt, bỗng nhiên đứng dậy rống lên: “Nói hươu nói vượn, Tam Thần mà Dụ thị chúng tôi cung phụng mấy trăm năm sao có thể là ma? Khấu đạo trưởng, uổng công cậu được mọi người tôn thành cao nhân lại đi để hai đứa nhóc con ngông cuồng kia mê hoặc, cậu không sợ Tam Thần sẽ trừng phạt cậu sao?”

Không đợi Khấu đạo trưởng đáp trả, đồng kê đã mở miệng trước: “Quá muộn, kẻ nói năng ngông cuồng hôm nay đều phải bị trừng trị.”

Trên hương án, ánh nến bốc lên, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt dần dần biến đổi của đồng kê, càng có vẻ cực kỳ khiếp người.

Thương Khuyết hừ một tiếng: “Quá khó coi.”

Hắn vừa định tiến lên muốn động thủ thì cánh tay bị người kéo lại, vừa quay đầu thì thấy Dụ Tranh Độ lén lút tiến tới, thấp giọng nói: “Sếp, đối thủ có vẻ rất lợi hại. Anh có được hay không?”

Thương Khuyết suy nghĩ một chút: “Tiểu ma như thế thì một lần tôi có thể ăn ba cái.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Dụ Tranh Độ khuyên nhủ: “Anh phải suy nghĩ về năng lực tiếp nhận của mọi người nữa chứ. Đừng ở đây ăn mà.”

Thương Khuyết là sếp rất biết nghe lời, nghe vậy thì ngừng lại, đem lỗ tai tiến tới trước mặt Dụ Tranh Độ: “Vậy cậu bảo tôi phải làm thế nào?”

Dụ Tranh Độ: “…” A, tức quá, sao ngay cả tai mà cũng đẹp mắt thế này?

Dụ Tranh Độ chắp hai tay trước ngực: “Mong anh ra tay nhẹ nhàng một chút. Tôi vẫn còn muốn được về nhà thăm ba mẹ đấy.”

Cậu xoắn xuýt một chút rồi ghé tai sếp thấp giọng nói: “Nếu không anh đánh Tam Thần ngất xỉu rồi bọc lại, lấy về làm bữa khuya từ từ ăn.”

Thương Khuyết liếc mắt nhìn cậu, dừng một chút: “…Tôi sợ thiu.”

Hai người không coi ai ra gì mà ghé tai thì thầm, đồng kê càng lúc càng phẫn nộ, cánh tay phải chỉ lên trời: “Đem thần uy của chúng ta hạ xuống lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”

“Không tốt, hai vị cư sĩ mau lùi lại.” Khấu đạo trưởng vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm thế cuộc đứng lên trước che chở cho hai người Dụ Tranh Độ, một tay giơ lên kiếm đồng tiền, một tay ném bùa chú, nhắm mắt bấm quyết, “Ma Vương thúc đầu, thị vệ ta hiên, hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn…”

Kiếm đồng tiền run lên, phát ra tiếng kêu khẽ.

Gió càng lúc càng mãnh liệt khiến mọi người kinh hãi.

Dụ lão tiên sinh bị gió thổi lảo đà lảo đảo, âm thanh run rẩy hỏi: “Khấu đạo trưởng, chuyện gì thế này?”

Dụ Tranh Độ vội vã đi dìu ông: “Lão tiên sinh, Tam Thần đã nhập ma. Ông mau nói mọi người tránh ra đi, cẩn thận bị liên lụy.”

Dụ lão tiên sinh khó tin nổi: “Sao có thể chứ? Sao lại thế…”

Quần chúng xung quanh cũng bị gió đập vào mặt rất đau, trong lòng hoảng sợ, đều nhìn về phía Dụ lão tiên sinh.

Dụ Tranh Độ nói: “Chính thần sẽ không chiếm lấy từ đường thổ địa của nhân gian. Hơn nữa âm khí nặng như vậy, thần sao có thể có dáng vẻ như thế?”

Cậu vừa nhắc tới, Dụ lão tiên sinh không khỏi nhớ tới chuyện hồi lâu trước đây. Lúc đó ông vẫn là đứa bé từng được may mắn thấy qua thần tích. Khi đó Tam Thần hiện thân, trời đất sáng sủa, bầu trời trong vắt không thấy mây, lúc đó khuôn mặt đồng kê rất hiền từ chứ hoàn toàn không giống như bây giờ.

Trong lòng ông rùng mình, run rẩy đứng dậy, hướng mọi người hô lên: “Xin mọi người né ra đừng để bị thương…”

Trong lòng ông vẫn có một chút do dự không dám nói thẳng Tam Thần nhập ma.

Dụ Mãn Giang tức tới mặt đỏ rần, giậm chân nói: “Dụ lão, sao ngay cả ông…”

Dụ lão tiên sinh ở trong Dụ thị đức cao vọng trọng, ông vừa mở miệng đã khiến mọi người bị dao động mấy phần, theo bản năng muốn lui đi nhưng chẳng biết vì sao hai đầu gối giống như dính lên mặ đất khong thể nào nhúc nhích được.

Khấu đạo trưởng phát ra tiếng thở dài: “Pháp thuật nhân gian quá yếu, bần đạo cuối cùng vẫn không mượn được lực lượng của thượng thần…”

Chỉ đỏ trên kiếm tiền đồng bỗng nhiên bị đứt, tiền xu trên thân kiếm rơi xuống ào ào, Khấu đạo trưởng liên tục lui về phía sau, sắc mặt một mảnh xám trắng.

Lại nhìn trên mặt đồng kê đã biến thành màu tím đen, lông tóc như kim thép, trong miệng có hai răng nanh dài ra, diện mạo không khác gì hình tượng ma quỷ trong sách.

Tới tình cảnh này, không ai không tin Tam Thần đã nhập ma, Khấu đạo trưởng hít sâu rồi hô to: “Mọi người chạy mau! Chạy đi!”

Nhưng chân của họ không nhúc nhích được, sợ hãi vô biên bao trùm lấy tâm tư tất cả mọi người.

Đúng lúc này, có một tia chớp cắt ngang bầu trời.

Có người ngẩng đầu thấy được Thương Khuyết ung dung đi về phía trước mặt đồng kê.

Khấu đạo trưởng thấy thế càng nóng ruột, vội vàng nói: “Thương cư sĩ, anh mau trở lại. Quá nguy hiểm!”

Trái tim của Dụ Tranh Độ cũng bị cấu nhéo, nhưng càng là lúc nguy hiểm thì càng phải làm bộ bình tĩnh, cậu khoát tay nói: “Đừng lo lắng. Chúng tôi đã đem chuyện này nhắn tin báo cho cõi âm. Dưới cõi âm đã đồng ý cho chúng tôi mượn pháp lực.”

Khấu đạo trưởng: “…”

Thương Khuyết giơ ngón tay lên chỉ xuống, ném pháp ấn, nói: “Ngụy thần rác rưởi, lập tức quỳ xuống nhận sai.”

Khấu đạo trưởng kinh ngạc: “…Các cậu dùng ấn như vậy sao?”

Từ khi cậu ta học đạo tới nay, lần nào thỉnh thần mượn lực đều không được tắm rửa đốt hương, chuyên tâm cầu xin thần phật phù hộ, pháp ấn lại là vật thánh, lúc sử dụng tuyệt đối phải cung kính như cung phụng thần linh, nào có chuyện cứ tùy ý ném một cái như thế.

Dụ Tranh Độ nhanh chóng giải thích cho sếp: “Chúng tôi có mạng lưới liên lạc riêng nên tương đối nhanh.”

Khấu đạo trưởng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại cảm thấy lo lắng không thôi: “Dù gì cũng chỉ là pháp thuật của nhân gian, pháp ấn thì có thể mượn được bao nhiêu sức mạnh chứ?”

Bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên ầm ầm, một đạo lôi hỏa hạ xuống đánh nát hương án trước mặt đồng kê, ánh lửa đột nhiên nổi lên chiếu sáng xung quanh.

Đạo lôi hỏa thứ hai theo sát hạ xuống đánh vào miếu Tam Thần, tượng Tam Thần theo đó ngã xuống nát thành đá vụn.

Nhang bị cắt đôi, lư hương vỡ thành hai nửa, tàn hương bị gió thổi tung tứ tán.

Hỏa diễm bốc lên nhốt đồng kê lại, gió đột nhiên ngừng lại. Thương Khuyết chắp hai tay sau lưng, thần sắc vẫn giữ vẻ xem thường: “Nhận sai.”

Đầu tóc dựng đứng của đồng kê lập tức sụp xuống, răng nanh cũng thu lại, sắc mặt từ tím đen biến thành xám ngoét.

Ngay sau đó, gã ngã xuống đất, trực tiếp quỳ rạp: “Đừng đừng đừng, đừng dùng thiên lôi đánh ta, ta không dám nữa…”

Sau đó, giọng nói khác vang lên: “Đều là lỗi của đại ca ta, là đại ca ta lòng tham vô đáy, ta không khuyên nổi hắn!”

Lại một âm điệu khác vang lên: “Ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm. Đây là ba anh em chúng ta cùng quyết định, ngươi đừng hòng đẩy lên đầu một mình ta.”

Ba thanh âm thay phiên biến hóa, chỉ trích nhục mạ lẫn nhau rồi tự dưng bắt đầu đánh lên mật đồng kê: “Ta đánh chết ngươi!”

“Ta cũng đánh chết ngươi!”

“Ta cũng đánh chết ngươi!”

“Đến đi, ai sợ ai. Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện ngươi lén lút giấu thỏi vàng!”

Mọi người: “…???”

Dụ Mãn Giang: “….??????”

Muốn nói thảm thì vẫn là đồng kê thảm.

Khấu đạo trưởng trợn mắt há mồm, nhìn Dụ Tranh Độ không nói nên lời: “Cậu, sao các cậu mượn được lôi hỏa?”

Còn là hai đạo!

Dụ Tranh Độ cất điện thoại, khiêm tốn nói: “Công nghệ khoa học thay đổi thế giới, kỹ thuật truyền tin với thế giới khác được chúng tôi phát triển càng thêm chặt chẽ, việc hợp tác cũng nâng cao hiệu suất và tốc độ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nói rõ một chút là có rất nhiều nơi vẫn tồn tại đồng kê, đặc biệt là Đài Loan, hơn nữa còn tự xưng như có thể mời được Ngọc Hoàng đại đế hay Vương Mẫu nương nương, nhiều nhất hẳn là Tam Thái Tử.

Thế nhưng trong đạo giáo chính thống không thừa nhận thuật lên đồng viết chữ, cũng giống như “Chính thần không nhập vào người” nhưng nhiều nơi vẫn tin tưởng điều này.

Trong truyện, Tam Thần đặt ra là tiểu thần âm miếu nên có thể thông qua lên đồng mời tới.

Bằng hữu nào cảm thấy hứng thú có thể tìm hiểu về văn hóa âm miếu Đài Loan, nhất định sẽ khiến mọi người mở mang tầm mắt.

Truyện đề cao khoa học kỹ thuật nên không nhiều lời nữa nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN