Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới! - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!


Chương 28


Thanh âm Chu Ngạn không lớn nhưng bạn học xung quanh đều nghe thấy, lập tức có người chấn kinh hỏi: “Thật hay giả vậy?”

Còn có người nghi hoặc hỏi: “Cái gì? Sao tớ nghe Quang Tông nói công ty của Tranh Độ rất kém cỏi?”

Một số người khác cũng gật đầu: “Tớ cũng nghe Quang Tông nói qua là hiện giờ công ty Tranh Độ đang làm rất nhỏ, không có danh tiếng gì, hình như còn đi bán hàng đa cấp…”

“Đánh rắm!” Chu Ngạn còn kích động hơn đương sự, thanh âm cũng rống cao hơn, “Hầu Quang Tông có bệnh à? Tưởng là lấy được offer của Tân Tinh thì ghê gớm lắm sao mà đi xem thường công ty của người khác, lại còn bịa đặt công ty Tranh Độ đi bán hàng đa cấp?”

“Chính mắt tớ nhìn thấy Ngụy Tiêu nói chuyện với Tranh Độ, quả thực là chỉ sợ công ty Tranh Độ không muốn hợp tác thôi!” Chu Ngạn sợ một mình mình nói chưa đủ đô còn kéo theo Trương Thanh Thanh, “Thanh Thanh, cậu nói với mọi người là có phải sếp tổng của cậu xin hợp tác với Tranh Độ đúng không?”

Trương Thanh Thanh suy tư một chút: “Với chức vụ của tớ hiện giờ thì lúc thường căn bản không gặp được sếp tổng… Nhưng lãnh đạo của tớ thường nói với tớ mấy lần là Tranh Độ tới công ty tớ là do sếp tổng tự mình tiếp đón…”

Nói tới chỗ này, Trương Thanh Thanh đột nhiên tỉnh ngộ: “Má ơi, tớ nói làm sao mà lãnh đạo bên tớ lại đột nhiên đối xử tốt với tớ hơn những thực tập sinh khác, thì ra là do nể mặt Tranh Độ ư?”

Có thêm lời nói của Trương Thanh Thanh thì càng chứng minh độ đáng tin của Chu Ngạn, lần này là các bạn học càng thêm chấn kinh rồi.

Rốt cuộc là một công ty như thế nào mà có thể khiến các lão tổng của các doanh nghiệp lớn như Song Giác, tập đoàn Ưu Phỉ phải đua nhau hợp tác?

Thậm chí còn khiến Dụ Tranh Độ từ chối lời mời mà mọi người hằng mong ước của Tiêu Sơn Lam?

Bên Tiêu Sơn Lam vì còn có việc nên không thể lưu lại quá lâu, chỉ có thể tiếc nuối nói với Dụ Tranh Độ rằng: “Là do anh quá chủ quan rồi, nghĩ dựa vào thực lực của cậu có thể thừa sức lấy được offer của Tân Tinh nên không qua hỏi thăm bên đó, ai ngờ bọn họ lại hủy offer của cậu.”

Dụ Tranh Độ không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ nói: “Không sao, có offer này hay không thì đối với tôi cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.”

“Nhưng đối với anh lại ảnh hưởng rất lớn.” Tiêu Sơn Lam thở dài, “Đoàn đội của phòng thực nghiệm anh đã xác định xong hết rồi, cậu vốn là thành viên trẻ anh coi trọng nhất. Hiện giờ anh không tìm được người trẻ tuổi và tài năng như cậu. Chờ anh giải quyết xong hết chuyện rồi nhất định sẽ tìm nguyên nhân cho cậu một lời giải thích.”

Dụ Tranh Độ ho nhẹ một tiếng: “Có thể nhưng không thật sự cần thiết.”

Tiêu Sơn Lam nói thêm hai câu rồi mới tiếc nuối rời đi.

Nhưng những chấn động mà anh mang tới lại khiến dân tình không thể bình tĩnh lại, sau khi anh rời đi thì đám đông càng thêm hăng say thảo luận:

“Má má má ơi ơi ơi, Landry tự mình mời Tranh Độ tham gia vào phòng thực nghiệm của anh ấy? Còn được chia cổ phiếu?”

“Chỉ có tớ cảm thấy điều đó là bình thường sao? Có thể nói Tranh Độ là người giỏi nhất trong chúng ta, còn được giải thưởng quốc gia. Landry muốn tìm một thành viên trẻ tuổi lại giỏi thì tìm cậu ấy không phải là điều hợp lý sao?”

“Khụ.. Không phải nói là Quang Tông cũng có trong danh sách dự bị sao?”

“Cậu ta có ở trong danh sách dự bị hay không là do chính cậu ta nói mà. Giờ có thể xác định là Tiêu Sơn Lam không quen biết cậu ta.”

“Mà tớ nói Tranh Độ cũng quá kín tiếng đi, cậu ấy chưa bao giờ đề cập tới chuyện này?”

“Phí lời!” Chu Ngạn lập tức nhảy vào, “Tranh Độ bận rộn không ngơi nghỉ thì làm sao có thời giờ chat chit vớ vẩn chứ?”

Sắc mặt Hầu Quang Tông lập tức chuyển màu bảy sắc, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi. Cậu ta làm sao ngờ tới vầng sáng mà mình vất vả lắm mới giành được lại bị Dụ Tranh Độ dễ dàng đoạt trở lại, càng không tới Dụ Tranh Độ và Tiêu Sơn Lam đã sớm nhận thức nhau.

Không cam lòng, lúng túng cùng sự kinh hoảng len lỏi khắp từng dây thần kinh của cậu ta, Hầu Quang Tông đứng tại chỗ cảm thấy không thể nào cử động tay chân được.

Cố tình lúc này, Chu Ngạn lại trào phúng thêm một câu vô thưởng vô phạt. Ở đây đều là người cùng lớp, ai mà chẳng nghe ra Chu Ngạn đang nói tới ai, trong lúc nhất thời, ánh mắt đang đặt trên người Dụ Tranh Độ lặng lẽ dời lên Hầu Quang Tông.

Hầu Quang Tông càng khó chịu hơn, hoảng sợ nhìn về phía dì cậu ta: “Dì, con chắc chắn là ở trong danh sách dự bị phải không?”

Dì của cậu ta so ra bình tĩnh hơn nhiều, thấy thế chỉ nhíu mày: “Đó là đương nhiên. Để dì nói cho con nghe rõ đây không phải là dự bị mà việc con trúng tuyển là ván đã đóng thuyền. Tiêu Sơn Lam còn dám không cho con mặt mũi?”

Trong lòng Hầu Quang Tông trấn định lại, thấp giọng hỏi: “Nhưng Tiêu Sơn Lam biết Dụ Tranh Độ, chuyện này không ảnh hưởng chứ?”

Dì cậu ta nở nụ cười gằn: “Con nói đứa sinh viên nghèo kia? Cậu ta là cái thá gì? Tiêu Sơn Lam thật sự dám ra mặt vì cậu ta sao? Đừng nói là cậu ta còn chưa vào phòng thực nghiệm kia, cho dù có vào rồi thì dì cũng có thể khiến cậu ta cút đi.”

Bà sờ đầu Hầu Quang Tông: “Quang Tông, con cứ yên tâm đi. Con là người làm chuyện lớn thì phải biết nhìn xa trông rộng, đừng lo để ý những người không đâu, sẽ làm mất giá trị của bản thân có biết không?”

Mẹ Hầu ở cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, con cứ ngẫm lại bản lĩnh chú con đi. Con chỉ cần nghe lời dì con làm tốt việc của mình là được, đừng qua tâm tới chuyện khác.”

Hầu Quang Tông cuối cùng cũng yên lòng, đắc ý liếc nhìn Dụ Tranh Độ một cái, lại phát hiện đối phương từ đầu tới cuối đều không cho cậu ta một ánh mắt nào, lúc này lại đang chơi điện thoại!

Dụ Tranh Độ nào có tâm trạng để ý tới cậu ta, Tiêu Sơn Lam vừa mới đi thì cậu đã nghe thấy thanh âm của Thương Khuyết truyền tới: “Thì ra là cậu muốn chạy theo người này sao?”

Lúc này Dụ Tranh Độ mới nhớ cậu vẫn còn đang call video với Thương Khuyết, vội vã cầm điện thoại lên nhìn thì thấy Thương Khuyết cách màn hình nhìn chằm chằm cậu, vẫn luôn tao nhã và vẫn luôn… là ánh mắt khiến người nhìn không hiểu.

Hơn nữa còn hỏi câu hỏi đó là sao…

Dụ Tranh Độ chẳng biết vì sao mà có cảm giác chột dạ, chỉ đáp qua loa: “…Đó đều là chuyện lúc trước.”

Thương Khuyết trầm mặc một chút rồi tắt video.

Dụ Tranh Độ: “…” Đây là có chuyện gì? Là vẫn giận hay không giận?

Cậu không tìm được manh mối, bên cạnh lại truyền tới tiếng Chu Ngạn hô to gọi nhỏ: “Tranh Độ, tới phiên lớp chúng ta chụp hình tập thể rồi… Cậu đang video với ai đấy?”

Dụ Tranh Độ cất điện thoại, thuận miệng đáp: “Sếp tớ.”

Chu Ngạn giật mình thốt lên “Đờ mờ”: “Sếp cậu đúng là không phải người, tối bắt cậu tăng ca, tốt nghiệp cũng không để yên.”

Dụ Tranh Độ không đáp chỉ liếc mắt nhìn cậu ta, khoác cổ cậu ta rồi nói: “Im miệng, mau chụp ảnh đi.”

(Edit: Mều)

Chờ chụp ảnh tập thể xong, mọi người đều vây lại thành nhóm, vì sự xuất hiện của Tiêu Lam mà người vây quanh Dụ Tranh Độ càng nhiều, có quen hay không quen cũng tới để nhìn sinh viên được Landry ưu ái rốt cuộc là ai.

Trái lại một nhà tự cao tự đại của Hầu Quang Tông lại có vẻ hơi quạnh quẽ, mặt mẹ Hầu tối đen lại, bất mãn hỏi con trai: “Quang Tông, sao bạn gái con còn chưa tới? Đều đã chụp ảnh tập thể xong hết rồi.

“Chờ một lát, cô ấy đang tới.” Hầu Quang Tông nhìn điện thoại giải thích, “Cô ấy là người chào đón khách mời trong buổi lễ hôm nay, mới vừa diễn tập xong.”

Đang nói thì nghe xung quanh đột nhiên ồ lên, đám sư đệ sư muội xung quanh Dụ Tranh Độ la lên kinh ngạc: “Oa, chị Minh Nghệ cũng tới.”

“Chị Minh Nghệ thật xinh đẹp!”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nữ sinh duyên dáng nâng một bó hoa bước tới, cô chính là hoa khôi khoa phát thanh Phương Minh Nghệ, vì dung mạo xinh đẹp thêm tài năng xuất chúng nên cơ hồ mỗi lần trường có sự kiện gì đều có mặt cô, là tình nhân trong mộng của vô số nam sinh, danh tiếng của cô còn nổi hơn Dụ Tranh Độ nhiều lần.

Phương Minh Nghệ vừa xuất hiện thì lập tức có người ném ánh mắt ái muội với Dụ Tranh Độ, bởi vì Phương Minh Nghệ đã từng theo đuổi Dụ Tranh Độ, hình như có hẹn hò qua nhưng sau đó hình như chia tay rồi.

Bây giờ Phương Minh Nghệ xuất hiện ở đây, có ý tứ gì thì không cần nói cũng biết.

Quả nhiên, Phương Minh Nghệ đi tới trước mặt Dụ Tranh Độ khẽ mỉm cười, nói: “Tranh Độ, tốt nghiệp vui vẻ.”

Dụ Tranh Độ khách khí gật đầu: “Cảm ơn.”

Bạn họ xung quanh cùng đàn em lập tức ồ lên.

“Ồ” chưa xong thì thấy Phương Minh Nghệ xoay người lại, ôm hoa tới chỗ Hầu Quang Tông, dưới ánh mắt của mọi người, hai người nhẹ nhàng ôm nhau, Phương Minh Nghệ dịu dàng nói: “Quang Tông, em tới trễ một chút. Vừa diễn tập xong em đã chạy tới đây ngay.”

“Không sao. Anh không có giận em.” Hầu Quang Tông nhận hoa, hôn nhẹ trên gò má cô rồi dẫn cô tới trước mặt dì, “Dì, cô ấy là bạn gái của con, Phương Minh Nghệ.”

Dì cậu ta quan sát Phương Minh Nghệ một lượt rồi mới thỏa mãn gật đầu: “Tiểu Phương đúng không? Chuyện của cháu, Quang Tông đã nói với dì rồi. Chỉ là tiến vào đài truyền hình mà thôi, một lời của dì là xong.”

Phương Minh Nghệ không lộ ra bộ dạng mừng rỡ mà vẫn giữ tư thái đoan trang, nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn dì.”

Dì Hầu Quang Tông thấy biểu hiện của cô vẫn giữ được lễ độ nên trong ánh mắt càng lộ vẻ hài lòng.

Mọi người vốn còn nhìn Dụ Tranh Độ bàn tán thì giờ lại im lặng, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử.

Chu Ngạn không nhịn được thấp giọng hỏi Dụ Tranh Độ: “Tranh Độ, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Phương Minh Nghệ theo đuổi cậu sao?”

“Hả?” Dụ Tranh Độ đang nhìn điện thoại, cậu gửi cho Thương Khuyết mấy cái tin nhắn nhưng mãi mà vẫn không được rep lại, quả thật là hắn tức giận rồi khiến cậu rất lo lắng, không có tâm tư nào chú ý người khác, bị Chu Ngạn hỏi mới mờ mịt đáp: “Không biết, cô ấy chỉ ăn với tớ mấy bữa cơm, đâu tính là theo đuổi đâu?”

“Làm sao không tính! Xưa nay chỉ có người khác hẹn Phương Minh Nghệ chứ cậu đã thấy Phương Minh Nghệ chủ động hẹn người khác chưa?” Chu Ngạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép huých lên cánh tay cậu, “Nhất định là do cậu không hiểu rõ phong tình nên mới khiến nữ thần bị Trư Bát Giới cướp lấy!”

Dụ Tranh Độ nhìn cậu ta: “Nhưng cậu đâu cần phải kích động như thế?”

“Cậu đúng là thứ độc thân bằng thực lực!” Chu Ngạn vô cùng đau đớn, “Phương Minh Nghệ đẹp thế nào, cậu có biết có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy không? Cậu coi đó không phải là chuyện lớn sao?”

Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn Chu Ngạn, tiếp tục làm bộ nghe không hiểu.

Cậu dĩ nhiên không phải thật sự không hiểu Phương Minh Nghệ theo đuổi cậu, thậm chí bị các bạn học giựt dây đã cùng Phương Minh Nghệ đi xem phim, nỗ lực bồi dưỡng tình cảm nhưng đáng tiếc tình cảm còn chưa nảy nở thì đột nhiên Phương Minh Nghệ tránh cậu.

Là một trạch nam say mê kỹ thuật từ trong bụng mẹ, Dụ Tranh Độ luôn thấy tình cảm phải thuận theo tự nhiên, Phương Minh Nghệ không muốn thì cậu cũng không cưỡng cầu.

Bây giờ thấy Phương Minh Nghệ cùng Hầu Quang Tông ở cùng một chỗ, cậu sẽ không nói Phương Minh Nghệ trước đây từng theo đuổi mình, dù gì cũng phải lưu lại mặt mũi cho con gái.

Không nghĩ tới bạn học của cậu lại bất bình giùm cậu.

Lúc này, hướng dẫn viên lớp họ chen vào đoàn người gọi Hầu Quang Tông: “Quang Tông, em mau tới hậu đài chuẩn bị đọc diễn văn, buổi lễ sắp bắt đầu rồi. Học trưởng Tiêu Sơn Lam cũng ở đó, các em nói chuyện làm quen một chút.”

Thanh âm hướng dẫn viên không nhỏ khiến mọi người mới nhớ tới hôm nay là Hầu Quang Tông đọc diễn văn đại diện sinh viên.

Hầu Quang Tông đáp: “Em qua liền.”

Nhưng cậu ta vẫn có chút chột dạ, nhìn về phía dì mình: “Dì, Tiêu Sơn Lam hẳn sẽ không…”

Dì cậu ta khoát tay: “Biết con lo lắng nên chú con vừa mới gọi điện cho dì hỏi thăm, con cứ việc yên tâm.”

Hầu Quang Tông cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân chính: “Cảm ơn dì.”

Dì thuận thế nói: “Đeo đồng hồ vào đi, lên trận cũng phải đẹp mắt.”

Dứt lời nhìn Phương Minh Nghệ: “Tiểu Phương, cháu đeo đồng hồ cho Quang Tông đi.”

Phương Minh Nghệ nhận đồng hồ từ mẹ Hầu, trong mắt hơi kinh ngạc rồi cười ngượng ngùng: “Vâng.”

Cô đeo cho Hầu Quang Tông rồi đúng lúc hôn lên má cậu ta.

Phương Minh Nghệ vừa tới đã hấp dẫn ánh mắt toàn trường, giờ cô còn chủ động dâng nụ hôn, Hầu Quang Tông đã trở thành đối tượng hâm mộ của nam sinh toàn trường.

Chu Ngạn tức muốn chết, che ngực than thở: “Hằng Nga ơi là Hằng Nga, sao thế đời cuối cùng lại rơi vào tay tên Trư Bát Giới!”

Dụ Tranh Độ: = = Cậu hoài nghi là Chu Ngạn thầm mến đơn Phương Minh Nghệ phải không?

Chu Ngạn than thở xong thì kẹp cổ Dụ Tranh Độ nói: “Tớ dám khẳng định, Hầu Quang Tông nhất định có hậu đài. Nếu không thì chỉ bằng một mình cậu ta có thể đoạt được tư cách đọc diễn văn của cậu? Còn đào góc tường nhà cậu!?”

Bên kia, Hầu Quang Tông cười thư thái, chỉ cảm thấy ác khí luôn lởn vởn trong lòng rốt cuộc cũng tan đi.

Dụ Tranh Độ tài giỏi nhất thì sao? Được nhiều bạn học ủng hộ thì sao? Tiêu Sơn Lam tự mình mời thì sao?

Cuối cùng cũng chỉ được làm ở một công ty be bé? Còn chẳng được gì cả. Nữ thần nổi tiếng nhất trường chẳng phải cũng dựa vào ngực cậu ta sao?

Thế giới này người có quyền mới là người chiến thắng, cậu ta sẽ luôn luôn đạp lên đầu Dụ Tranh Độ.

Dưới sự chú ý của vạn người, Hầu Quang Tông ưỡn thẳng lưng sửa lại vạt áo rồi đi theo người hướng dẫn vào hậu trường.

Cậu ta còn chưa đi khuất thì xa xa lại truyền tới tiếng huyên náo, mơ hồ có thể nghe được tiếng bạn học nữ thét chói tai: “Oa!!! Người kia đẹp trai quá!!!”

“Là người nổi tiếng sao? Là minh tinh sao?”

“Trời ơi, tui sắp ngất rồi, mấy người mau gọi anh ấy tới hô hấp nhân tạo cho tui đi!!”

Tiếng ồn càng lúc càng lớn dẫn tới lớp Dụ Tranh Độ cũng chú ý, chỉ là dòng người quá đông nên không thấy được chuyện gì cả.

Chu Ngạn không nhịn được phát ra thanh âm khinh bỉ: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là thích đánh rơi liêm sỉ…”

Đang nói, Dụ Tranh Độ đột nhiên nhận được lời mời video call của Thương Khuyết, Dụ Tranh Độ khó hiểu: “…?”

Chu Ngạn cũng nhìn thấy nickname của hắn trên màn hình của cậu: Sếp nghèo của tôi.

Cậu ta đứng tại chỗ kêu lên: “Sếp cậu quá đáng lắm rồi, call gì mà call lắm call lốn, cậu đừng để ý nữa!”

Dụ Tranh Độ liếc Chu Ngạn rồi yên lặng nhấn đồng ý.

Hình ảnh mở ra, Dụ Tranh Độ nhất thời sợ hết hồn, Thương Khuyết cau mày hỏi: “Cậu ở đâu?”

Mà trong ống kính, sau lưng hắn là sinh viên mặc đồ cử nhân cùng sinh viên bình thường, còn có tiếng nữ sinh rít gào: “Đẹp rai muốn xỉu!!!”

Dụ Tranh Độ: “…!”

Cậu ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đám người trước mắt chậm rãi tản ra kèm theo ánh mắt sợ hãi lẫn tò mò của bạn học cùng với vô số tiếng hít vào, một thanh niên dáng người cao ngất chầm chậm xuất hiện.

Hắn mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu, cổ tay áo được gấp lên gọn gàng để lộ làn da trắng nõn, hai mắt đen thăm thẳm như hồ sâu không thấy đáy, trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn, ánh mắt nhìn thấy Dụ Tranh Độ rồi bước tới, dáng đi tùy ý nhưng không thiếu phần ưu nhã.

Mọi ánh mắt đều di chuyển theo hành động của hắn.

Hắn từng bước tiến về phía trước rồi tới trước mặt Dụ Tranh Độ, đưa bó hoa hồng cho cậu: “Tốt nghiệp vui vẻ.”

Các bạn học: “…????”

Đậu má, đây là nội dung vở kịch nào dị?

Lớn như vậy mà còn tặng hoa hồng? Lẽ nào nam chính này là…?

Tư tưởng của mọi người hiện giờ khá thoáng, đặc biệt là sinh viên, đột nhiên có một ngày một thanh niên đẹp trai tới nín thở xuất hiện còn cầm bó hoa hồng tới tặng cho Dụ Tranh Độ, thái độ còn vô cùng ôn nhu.

Trong phút chốc mọi người đã não bổ ra một vở kịch trên mười vạn chữ.

Má ơi, chẳng trách Dụ Tranh Độ không ở cùng với Phương Minh Nghệ, thì ra cậu ấy thích không phải là nữ… Ấy, không đúng, phải nói thì ra người cậu thích lại đẹp như thế, vẻ đẹp này đã vượt qua tầm hiểu biết của nhân loại, vượt xa nền văn minh của Trái Đất rồi, Phương Minh Nghệ làm sao đủ trình làm đối thủ.

Ngay cả ba Dụ và mẹ Dụ ở cạnh nhìn thấy cũng sững sờ, mẹ Dụ suýt nữa lắc cánh tay ba Dụ tới rụng luôn: “Lão Dụ, tại sao Tiểu Thương lại đẹp trai hơn rồi!! Mau mau mời cậu ấy tới nhà chơi tết đoan ngọ!”

Ba Dụ: “…”

Chu Ngạn vô cùng phẫn nộ: “Dụ Tranh Độ, tớ rất tức giận! Cậu có nghe được mùi chua từ tớ không?”

Dụ Tranh Độ cũng kinh ngạc, từ từ nhìn thanh niên anh tuấn trước mắt: “Sếp, anh tặng tôi hoa hồng làm gì?”

Thương Khuyết thuận miệng nói: “Trước cổng trường có bán nên thuận tiện mua.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Mọi người: = =

Cho nên người này thật ra là sếp của Dụ Tranh Độ?

Hoa hồng cũng chỉ là tiện tay mua? Không có ý gì khác?

Mọi người sau khi kích động tự giác đem đống vở kịch não bổ lặng lẽ lôi xuống.

Thương Khuyết nói tiếp: “Cậu đừng đi phòng thực nghiệm gì gì đó. Cổ phiếu thì có gì ghê gớm, nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể đem cổ phần tặng cho cậu.”

Các bạn học: “….???”

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn học:….Đây là thể loại bạn trai thần tiên gì vậy!

….Ấy ấy, là sếp thần tiên!!!

Ba Dụ: = = Chua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN