Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!
Chương 35
C35: Tế luyện quỷ anh(quỷ con)
Lấy xong tiền của Cao Uẩn, ba Trần để tài xế chở cô đi. Lúc này bọn Dụ Tranh Độ mới ngồi xuống bàn chuyện nên xử lý Đỗ Tiên và Lưu Ninh An thế nào.
Mọi người nghe Đỗ Tiên bị Lưu Ninh An cùng yêu đạo tạm giam mới biết hai tên này còn làm nhiều chuyện ác ôn hơn tạm giam du hồn, vơ vét của cải nữa. Sau lưng còn không biết làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nguy hại tới tính mạng người khác.
Ví dụ như mẹ ruột của Đỗ Tiên là bị Lưu Ninh An lén bắt đi, đang sống sờ sờ mà bị mổ bụng tới chết.
Mà Đỗ Tiên chưa được sinh ra lại bị cưỡng ép lấy ra, nhận hết nỗi khổ của thuật “thải sinh trích cắt”, mà anh linh được tế luyện và được cung cấp chất dinh dưỡng nên giống như anh nhi vẫn không ngừng lớn lên, dùng hình thái Quỷ Tiên lớn tớn năm tuổi, mà cái đầu bị mài thành bột phấn đến bị vẫn bị yêu đạo để ở trong liễu mộc.
Chuyện này lại dính tới một vấn đề khác, Đỗ Tiên bị yêu đạo tế luyện, cùng với yêu đạo còn có quan hệ phụ thuộc, khế ước giữa người và quỷ bị quản chế bởi thiên địa, ngay cả địa phủ cũng không thể cưỡng ép giải trừ.
Bởi vậy tuy Đỗ Tiên thừa dịp yêu đạo đấu pháp thất bại, suy yếu mà nổi dậy nỗ lực báo thù nhưng vẫn bị cầm chân bởi cái đầu, trên lý thuyết bé vẫn chịu sự khống chế của yêu đạo, không phải là hoàn toàn tự do mà cũng không có cách nào đi vào luân hồi.
Dụ Tranh Độ nhìn Đỗ Tiên tràn đầy phấn khởi chơi đồ chơi, vừa nghĩ tới bé còn chưa được sinh ra đã bị Lưu Ninh An bắt đi, bị giam ở trong liễu mộc và sống trong bụng Cao Uẩn tới năm năm, trong thâm tâm cảm giác vô cùng khó chịu.
Cậu nhìn Thương Khuyết, nói: “Nếu không thì chúng ta nghĩ cách giúp Tiểu Đỗ lấy lại đầu đi?”
Thương Khuyết đã gặp qua rất nhiều Quỷ Tiên, hầu hết kết cục của Quỷ Tiên rất thê thảm, đối với hắn chuyện xảy ra với Đỗ Tiên cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm lắm nhưng mở miệng chính là Dụ Tranh Độ nên hắn không từ chối, gật đầu: “Được.”
Dụ Tranh Độ bỗng thấy phấn chấn, xoa tay hỏi: “Vậy chúng ta hành động đi.”
Thương Khuyết: “Ừ.”
Dụ Tranh Độ nhìn hắn, hắn nhìn Dụ Tranh Độ, nửa ngày sau, Dụ Tranh Độ nghi hoặc mà mở miệng trước: “Sếp, cái kia… Phải làm sao?”
Thương Khuyết im lặng một lát: “Chờ.”
Dụ Tranh Độ: “…?”
Thương Khuyết: “Muốn lấy lại cái đầu thì phải tìm được yêu đạo trước nhưng gã là người dương gian…”
Thương Khuyết không nói rõ nhưng Dụ Tranh Độ đã hiểu được, âm dương có khác biệt, tuy anh sếp có pháp lực mạnh mẽ nhưng không có cách nào trực tiếp thăm dò tung tích người sống.
Mấy người Trần gia chứng kiến nãy giờ, bọn họ đối với chuyện đã xảy ra với Đỗ Tiên cũng rất đồng cảm, Trần Tư Dư nghe vậy thì có chút lo lắng: “Chẳng lẽ không có cách nào giúp được Tiểu Đỗ Tiên?”
Thương Khuyết ngược lại không gấp, chỉ nói: “Chờ yêu đạo khai đàn làm phép, tôi có thể tìm được gã…”
“Vậy phải chờ tới khi nào chứ!” Dụ Tranh Độ nhìn về phía Trần Tư Dư, “Cô có thể cho tôi mượn laptop không? Tôi sẽ xâm nhập vào trong nhà Lưu Ninh An cùng với hệ thống theo dõi công ty gã để xem…”
Thương Khuyết: “…”
Suýt nữa đã quên tuy cõi âm không quản được người sống nhưng công ty họ còn có lập trình viên là người dương gian, kỹ thuật cực kỳ tốt nữa…
Trần Tư Dư ngẩn người, khiếp sợ nhìn Dụ Tranh Độ: “Anh còn có kỹ thuật của hacker?”
“Cô hỏi gì vậy?” Dụ Tranh Độ đối với phản ứng của cô biểu thị không hiểu, “Chúng tôi là công ty Internet mà, công nghệ càng tốt thì càng đáng tin cậy.”
Trần Tư Dư: “…”
Giờ cô mới biết La Phong là một công ty Internet?
Trần Tư Dư ngây ngốc đem laptop của mình đưa cho Dụ Tranh Độ. Chỉ thấy cậu vừa mới nhận được laptop, vừa hỏi rõ thông tin của Lưu Ninh An từ người Trần gia, mười ngón lướt như bay trên bàn phím, trên màn hình máy tính bắt đầu hiện lên những thứ mà mọi người xem không hiểu.
Mấy người Trần gia: “…”
Cậu thật sự là lập trình viên à?
Thời đại này mà yêu cầu của nhân viên trừ tà đã cao như thế sao?
Thương Khuyết thấy mọi người hiện vẻ mặt kinh ngạc, khóe miệng cũng giương lên nụ cười khẽ nhàn nhạt, trong giọng nói còn có hơi đắc ý: “Cậu ấy là CTO của của công ty chúng tôi.”
Trần gia: “…”
La Phong… Một công ty kỹ thuật công nghệ cao với niềm đam mê là “buôn bán nhỏ”…
Chương trình hệ thống theo dõi không hề phức tạp, chẳng bao lâu sau trên màn hình máy tính đã xuất hiện mấy hình ảnh theo dõi. Tiểu Đỗ Tiên xem xong hai tập heo con Bội Kỳ cũng bị hấp dẫn, đi qua nhìn nhìn, chỉ vào mấy chỗ trên màn hình: “A, nơi này, nơi này em đã tới, người xấu kia cũng tới…”
“Yêu đạo cũng tới?” Dụ Tranh Độ nghiêng người hỏi bé, “Vậy em có biết pháp trường của gã ở đâu không?”
Tiểu Đỗ Tiên cắn ngón tay, ngẫm nghĩ một hồi, không chắc mà đáp: “Thật giống, thật giống…”
Bé còn chưa nói xong thì đột nhiên hai mắt trắng dã, cả người run mạnh, cứng nhắc ngã lên mặt đất, Dụ Tranh Độ sợ hết hồn: “Tiểu Đỗ Tiên, em làm sao vậy?”
Khuôn mặt Tiểu Đỗ Tiên vặn vẹo, ôm đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Huhuhu – huhuhu – huhuhu – Đau quá!!!”
“Gã đang gọi em!!” Đỗ Tiên ngửa đầu nói, “Huhuhu – Gã lợi hại hơn, em đau quá!”
“Làm sao thế này?” Dụ Tranh Độ vội vã vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Đỗ Tiên nhưng vừa mới chạm đến lại vồ hụt, chỉ thấy Đỗ Tiên thoáng mờ đi rồi biến mất.
Dụ Tranh Độ vội vã nhìn Thương Khuyết, chỉ thấy Thương Khuyết lắc đầu: “Yêu đạo dùng thiên linh cái thi pháp triệu nó. Nếu như tôi cưỡng ép nó ở lại thì yêu đạo sẽ biết nó đã thoát khỏi khống chế, nói không chừng trước khi chúng ta đuổi tới đã đem đầu của nó hủy đi, lúc đó nó sẽ vĩnh viễn không thể đi vào luân hồi.”
Trong lòng Dụ Tranh Độ căng thẳng liền nghe Thương Khuyết nhẹ giọng động viên nói: “Không cần quá lo lắng. Gã vừa khai đàn, tôi có thể tìm tới gã.”
Dụ Tranh Độ bình tĩnh lại, đồng thời nghi hoặc không thôi: “Không phải yêu đạo bị thương sao? Vì sao lại đột nhiên mở đàn làm phép?”
Đúng vào lúc này, điện thoại ba Trần vang lên.
“Là tài xế gọi tới.” Ba Trần nhận điện thoại, còn chưa nghe tới hai câu, sắc mặt đã biến đổi, thần sắc phức tạp nhìn những người khác, “Cao Uẩn bị người Lưu Ninh An đón đi.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức đồng loạt nhìn sang, ba Trần thuật lại lời nói của tài xế lần nữa. Thì ra Cao Uẩn vừa rời đi Trần gia không lâu đã ở trên xe gọi điện cho Lưu Ninh An, nói cho gã biết Đỗ Tiên trong bụng đã bị lấy đi, lại còn muốn bắt Lưu Ninh An để cô ta trở lại, cũng không biết Lưu Ninh An với cô ta cái gì mà trái lại không lâu sau, người của gã ở trên đường chặn lại xe của Trần gia, đem Cao Uẩn đón đi.
Tuy tài xế không hiểu rõ chuyện của Cao Uẩn nhưng cũng biết Trần gia và Lưu Ninh An không hợp nhau nên nhanh chóng báo cho ba Trần.
Chị em Trần gia thực sự cạn lời, Trần Tư Tiệp khó lòng tin nổi: “Tại sao còn có người ngu xuẩn như Cao Uẩn? Cô ta còn dám trở lại bên cạnh Lưu Ninh An?”
Ba Trần lắc đầu thở dài: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.”
Dụ Tranh Độ suy tư: “Xem ra yêu đạo đã biết Đỗ Tiên rời khỏi bụng Cao Uẩn nên mới triệu hồi em ấy về?”
Thương Khuyết gật đầu: “Rất có thể. Nếu như Đỗ Tiên bám lên người thai nhi thì dù yêu đạo có đạo hạnh cao tới đâu cũng không có cách để bắt nó về nhưng nếu như nó rời khỏi thai nhi thì vẫn phải chịu sự điều khiển của gã.”
Trần Tư Dư không nhịn được chửi ầm lên: “Cái bà cô này đúng là ngu xuẩn có thừa, làm gì cũng hỏng!”
Dụ Tranh Độ vẫn bảo trì sự bình tĩnh, khoát tay nói: “Chuyện cấp bách trước mắt là nhanh chóng tìm được yêu đạo, cứu được Tiểu Đỗ Tiên.”
Thương Khuyết nói: “Gã đang ở phía đông nam, địa chỉ cụ thể thì phải tìm…”
“Tôi tìm được.” Dụ Tranh Độ xoay máy tính qua để màn hình hướng về phía mọi người, bọn họ cúi đầu vừa nhìn thì thấy Cao Uẩn bị hai tên cao to mang đi qua hành lang, vẻ mặt cô ta đầy sự khiếp sợ, không ngừng giãy dụa nhưng uổng công.
Thương Khuyết: “…” Trận chiến giữa phép thuật và khoa học kỹ thuật, hôm nay khoa học đã nhỉnh hơn một chút.
Bởi vì dính đến chuyện đấu pháp cứu quỷ nên Dụ Tranh Độ không để mấy người Trần gia đi cùng. Sau khi định vị được vị trí cụ thể thì chỉ cùng Thương Khuyết chạy tới.
…
Đại trạch Lưu gia, mật thất.
Đây là một căn phòng với diện tích khá rộng rãi, trên tường dán toàn là bùa chú viết bằng chu sa, bốn góc phòng có lá cờ chiêu hồn không gió mà bay khiến căn phòng thoạt nhìn càng thêm âm u.
Ngay giữa phòng lại bày một bàn thờ tế đàn khác với bàn thờ bình thường. Đồ cúng trên bàn toàn là thịt sống còn chảy máu với gan động vật, trước đàn còn có một cái chậu chứa đầy máu sền sệt, tỏa ra mùi tanh tưởi trộn lẫn với hương nhang nến khiến người không tự chủ mà hoảng sợ.
Trên lư hương có dựng đứng thẳng một cái đầu gỗ tiểu đồng to bằng một nắm tay nhỏ, trên người tiểu đồng cũng dùng chu sa màu đỏ vẽ bùa chú.
Một đạo sĩ trung niên ở giữa mi tâm có một con mắt được vẽ bằng chu sa cầm chuông đồng, nhắm hai mắt lại đi tới trước bàn thời niệm quyết, theo mỗi bước đi của gã tựa hồ khiến trong phòng lạnh lẽo hơn.
“Thượng cùng bích lạc, hạ biến hoàng tuyền, truy nhiếp vong hồn, tới trước đàn của ta… Lập tức tuân lệnh.”
Đạo sĩ thong thả đi vài vòng rồi niệm khẩu quyết xong, chuông đồng trong tay gã lay động, rõ ràng là một căn phòng kín lại bỗng nhiên có gió lạnh nổi lên khiến lá cờ chiêu hồn bốn phía điên cuồng tung bay.
Hai mắt đạo sĩ vừa mở, nhìn thấy bé gái đột nhiên xuất hiện trước huyết đàn, gã liền lộ ra nụ cười đắc ý, âm trầm mở miệng nói: “Tiểu Đỗ Tiên, cuối cùng mày cũng quay trở lại, ta nhớ mày muốn chết.”
Cùng lúc đó, có một thanh âm vui mừng của nam nhân truyền từ trong góc tới: “Kim đạo trưởng, chúng ta thành công rồi sao?”
Chỉ thấy ở một góc khác căn phòng bày một cái giường nhỏ tương tự như ở bệnh viện, ở trên giường là phụ nữ có thai, tứ chi cô bị băng keo dán lại cố định ở trên giường, quần áo ở bụng bị mở ra lộ ra một cái bụng to tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Hai mắt Cao Uẩn trợn lên, nước mắt cùng mồ hôi không ngừng chảy xuống, cô không ngừng giãy dụa nhưng miệng bị dán lại nên chung quy chỉ là uổng công vô ích.
Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đứng ở bên cạnh Cao Uẩn, gã tựa hồ đã lâu chưa được nghỉ ngơi, trên mặt xám đen lại, vành mắt cùng với da thịt rũ xuống, trên trán cũng có một con mắt chu sa giống như đạo sĩ, nếu có cao nhân ở đây liền có thể nhìn ra đó là con mắt âm dương, trong mắt gã hiện lên sự tham lam, hưng phấn nhìn bé gái trước tế đàn, âm thanh khàn khàn: “Có con bé, chúng ta có thể lấy lại những gì đã mất.”
Kim đạo trưởng vẫn chưa dám nói chắc chắn nhưng trên mặt vẫn có sự đắc ý: “Còn thiếu chút nữa, chờ lấy thai nhi trong bụng Cao Uẩn ra rồi, ta sẽ đem Đỗ Tiên phong ấn vào cơ thể anh nhi luyện thành quỷ anh, với sự điều khiển của ta thì còn ai có thể địch nổi lại ta…”
Gã phảng phất như đã thấy tương lai bản thân hô mưa gọi gió, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tiên càng ngày càng đáng sợ: “Ta thật sự không ngờ nó đã phụ thân thành công lại nguyện ý đi ra. Không biết Trần gia tìm pháp sư ở đâu mà lại chưa đánh nó hồn phi phách tán, cuối cùng lại khiến ta lấy được lời, thực sự là ngu không thể nói…”
Nam nhân mập mạp kia chính là Lưu Ninh An, gã nhìn bé gái lại nhìn bụng nhô lên của Cao Uẩn phát ra tiếng cười dữ tợn: “Ả đàn bà này cũng không phải không dùng được, tôi vốn tưởng bị ả hại chết nhưng không ả còn có thể cung cấp cho chúng ta một quỷ anh.”
Kim đạo trưởng đã nói với gã, tế luyện Quỷ Tiên thành nửa người nửa quỷ là mạnh nhất nhưng nguy hiểm cực cao. Một khi Quỷ Tiên phụ thân thành công vào phụ nữ có thai nhất định sẽ điên cuồng phản công, không ngờ bọn họ lại có thể gặp được một Quỷ Tiên phụ thân xong rồi lại tự nguyện thoát ly khỏi thai nhi.
Đây chẳng phải là trời cũng giúp gã sao?
Gã không kịp chờ đợi mà vén tay áo lên, lấy con dao giải phẫu từ dưới gầm giường, âm trầm nhìn Cao Uẩn nói: “Cô yên tâm đi, mẹ của con bé trước kia cũng là do tôi tự tay khai dao, kỹ thuật vô cùng nhuần nhuyễn, sẽ không để cô thống khổ quá lâu đâu…”
Tế luyện Quỷ Tiên có liên quan tới tài vận của gã nên từ trước tới giờ đều là do Lưu Ninh An tự mình động thủ, tuyệt không mượn tay của người khác.
Tiểu Đỗ Tiên vừa mới bị triệu hoán về, thần trí vẫn chưa tỉnh, cúi thấp đầu đứng trước tế đàn không phản ứng, mà Cao Uẩn bị cố định ở trên giường nhỏ dường như đã ý thức được cái gì, run sợ tới mức muốn rách cả mí mắt, thân thể run cầm cập không ngừng, đem hết khí lực mà đạp chân nhưng dù thế nào cũng không thể khiến thân thể được buông lỏng.
Mũi dao sắc nhọn mà lạnh lẽo rơi xuống bụng Cao uẩn kéo ra vết máu nhàn nhạt, thần kinh Cao Uẩn bị kéo căng tới cực hạn, hô hấp cũng cứng lại, hai mắt đảo qua rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lưu Ninh An cười lạnh: “Hôn mê càng tốt, đỡ ảnh hưởng tới thao tác của tôi.”
Gã cười tàn nhẫn, dao trong tay đã chuẩn bị mổ xuống thì vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng “ầm” thật lớn, cửa lớn mật thất dán đầy bùa chú bị người dùng một cước đá văng đụng vào tường hai bên.
Hai thân ảnh cao gầy đứng ngược sáng xuất hiện ở trước cửa.
Dụ Tranh Độ chống nạnh quát lên: “Yêu đạo, gian thương, mấy người đã bị bắt quả tang! Mau ôm đầu hướng vào vách tường ngồi xuống.”
Lưu Ninh An sững sờ, híp mắt hỏi: “Các người là ai? Vào bằng cách nào?”
Gã rất xem trọng lần tế luyện này nên chung quanh an bài không ít bảo tiêu.
“Bảo tiêu không ngăn được bọn họ.” Kim đạo trưởng không cảm thấy ngoài ý muốn, cười lạnh nói, “Các người chính là pháp sư mà Trần gia mời tới phải không. Quả thật có chút bản lĩnh.”
Dụ Tranh Độ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Biết là tốt rồi. Mau đầu hàng sớm còn được khoan hồng!”
Lưu Ninh An vừa nghe là người mà Trần gia mời, trong mắt nhất thời lộ ra sự oán độc: “Thì ra là do bọn mày.”
“Mấy người tới rất đúng lúc!” Kim đạo trưởng nở nụ cười “haha”, “Tao còn định tự mình bọn mày báo thù nhưng bọn mày đã tới tới thì ngược lại khiến tao bớt đi ít chuyện.”
Chuông đồng trong tay gã nhoáng lên một cái, hướng lên trên chỉ: “Bọn mày vẫn cho là tao của ngày hôm qua sao? Nhìn đi, đó là cái gì.”
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện trần nhà toàn là ký hiệu dùng chu sa vẽ lít nha lít nhít, trần nhà vuông vức bị bùa chú uốn lượn bao phủ, chớp mắt nhìn lại thì thấy đó là một pháp ấn vô cùng lớn.
Chỉ là hoa văn pháp ấn này… tựa hồ có chút quen mắt.
Tiếng cười của Kim đạo trưởng ngày càng càn rỡ: “Bởi tao nói sao bọn Trần gia đột nhiên lợi hại như thế, nên tao đã âm thầm phái người điều tra. Không ngờ trong lúc vô tình từ ngọc thạch của con gái Trần gia tìm được một cái pháp ấn nhưng đáng tiếc một nhà Trần gia quá ngu không biết giá trị của pháp ấn này, nhưng cũng không thể trách được bọn chúng. Thiên hạ ngày nay chỉ sợ không có mấy người có thể nhận ra pháp ấn này, cho dù nhận ra cũng không thể giống như tao chân chính mượn được sức mạnh của pháp ấn này…”
Gã vừa nói vừa quan sát Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, nỗ lực từ khuôn mặt họ nhìn thấy sự sợ hãi nhưng không ngờ gã nói nãy giờ mà hai người kia vẫn không hề có biểu cảm gì, ngay cả chút dao động cũng không có.
Kim đạo trưởng chỉ cảm thấy trong lòng sượng sượng, giọng uy hiếp: “Nhân loại ngu muội, bọn mày có biết đây là cái gì không?”
Dụ Tranh Độ gật đầu: “Ấn của Quỷ Vương La Phong Sơn.”
Kim đạo trưởng: “…”
Kim đạo trưởng vốn muốn giải thích lại phải nuốt xuống, mặt dại ra hỏi: “Làm sao mày biết?”
Ấn của Quỷ Vương La Phong Sơn đã tuyệt tích ở nhân gian từ lâu. Đa số cao nhân cũng chỉ biết được ấn Quỷ Vương đã bị thay đổi thành thần ấn triệu quỷ Phong Đô, cả Kim đạo trưởng cũng chỉ vô tình nghe nói tới pháp ấn này, từ trước tới giờ vẫn cho là tin đồn, may nhờ đạo pháp của gã cực cao mới có thể sau khi lấy được ngọc thạch từ tay Trần Tư Dư nhận ra được sự không tầm thường của pháp ấn nọ.
Dù vậy, gã vẫn tốn không ít thời gian mới có thể khắc được pháp ấn giống thế rồi phải tu luyện rất lâu mới miễn cưỡng mượn được sức mạnh của bầy quỷ La Phong Sơn, dù như vậy cũng đã đủ khiến gã cười vào mặt giới tu đạo.
Người trẻ tuổi trước mắt này nhìn không ra số tuổi, lại còn hóa trang thành dáng vẻ trạch nam, làm sao có thể nhận ra được pháp ấn này?
Mà Dụ Tranh Độ không để ý tới gã, cậu nhìn Thương Khuyết, vẻ mặt không đổi hỏi: “Sếp, thì ra nguyên nhân khiến gã đột nhiên lợi hại lên do anh?”
“Tôi không phải, tôi không có.” Thương Khuyết điên cuồng phủ nhận, “Gã nói bậy!”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Kim đạo trưởng: Quỷ Vương La Phong Sơn, thỉnh cho ta mượn lực!
Thương Khuyết: Không cho, cút.
Kim đạo trưởng:??????
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!