Lạc Lối Giữa Danh Vọng - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Lạc Lối Giữa Danh Vọng


Chương 34


– Có thể, hôm nay đừng không?

Đôi mắt trong suốt của cô gái mờ mịt, ở dưới người nam nhân thỏ thẻ. Giọng điệu mỹ hoặc thế này, càng khiến cho hắn thêm mê mẩn cô.

– Làm sao vậy, em có chỗ nào không khỏe sao?

Tạm thời áp chế lửa tình trong mắt, Lôi Dực khàn giọng cúi đầu, cô gái dưới thân lúc này quan trọng hơn tất cả mọi thứ của hắn.

– Không phải, chỉ là đối với chuyện lúc nãy của Thiện. Tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không nhịn được suy nghĩ viễn cảnh máu me.

Giọng nói của cô dịu dàng như vậy, cứ như một con thú nhỏ yếu ớt đã bị thương. Lôi Dực đối với việc cô bày ra sự ủy mị không hề bài xích, trái lại càng muốn cô lệ thuộc vào hắn. Vĩnh viễn cũng không thể nào tách hắn ra.

– Được, em không muốn thì tôi sẽ không ép buộc

Hắn kìm nén dục vọng đang sắp phát điên, dùng tất cả những khả năng chịu đựng suốt ngần ấy năm qua trên thương trường tôi luyện đem hết ra vận dụng.

Thả người nằm bên cạnh cô, đem người con gái bên cạnh gối đầu lên tay mình, ôm cô dựa vào lồng ngực.

Tư Duệ hiếm khi ngoan ngoãn để cho hắn bao bọc như vậy, cô không có cảm thấy chán ghét chuyện này, trái lại còn cảm thấy đêm rét lạnh như thế này đã không còn u ám nữa.

Lôi Dực xoa xoa tóc cô, thầm nghĩ đến những chuyện đã qua, trong lòng có không ít lơ đãng.

– Duệ nhi, em có chuyện gì muốn kể cho tôi nghe không?

Về cuộc sống của cô, về suy nghĩ, về tuổi thơ, về gia đình không hạnh phúc. Hắn đều muốn biết rõ tất cả, chỉ là so với tự mình điều tra, để cho cô mở lòng chia sẻ với hắn, chắc chắn là loại cảm giác thích thú hơn rất nhiều.

– Vậy, ông có muốn nghe chuyện gì không?

Cảm giác an toàn này khiến cho người khác muốn muốn buông lơi cảnh giác rồi từ từ chìm đắm, ở trong vòng tay rộng lớn này có phải trước đây cũng có rất nhiều cô gái chết mê chết mệt hay không.

– Vậy kể cho tôi nghe lúc em còn nhỏ như thế nào đi.

Hắn đối với bộ dạng của cô lúc đó, cả đời cũng không thể nào quên.

Giọng của cô gái rất là nhỏ nhẹ, trong ánh đèn nhạt màu dễ chịu cứ như là âm thanh của dương cầm du dương vậy, ngọt ngào như rót mật vào lòng người. Đem hết thấy tất cả những chuyện bản thân phong bế với mọi vật bên ngoài, ở trong khung cảnh như thế này nói ra.

– Lúc tôi vừa sinh ra gia đình vốn thuộc dạng trung lưu, tuy rằng không phải dư giả giàu sang gì, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, đủ cho con cái học hành đến nơi đến chốn. Mãi đến năm tôi 9 tuổi, người cha vốn hiền lành trầm tính của tôi liền thay đổi tính nết, ông ta lâm vào cờ bạc rượu chè, vì trò đỏ đen mà đốt sạch tiền bạc nhà cửa, sau đó đánh đập chửi rủa thậm tệ vợ con. Tất cả mọi lời hứa trước đây đối với mẹ đều tan thành mây khói, hơn nữa ông ta say sưa cùng tình nhân mới, còn bởi vì cô ả mà viết giấy ly hôn đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.

Cảm nhận cơ thể trong lòng có chút run rẩy, hắn chăm chú lắng nghe câu chuyện, trái tim cũng không nhịn được co thắt theo từng lời của cô. Ôm người con gái trong lòng càng lúc càng chặt như trấn an xoa dịu.

– Mẹ của tôi là một người phụ nữ rất tốt, tam tòng tứ đức công dung ngôn hạnh bà luôn an phận thủ thường. Ngoài chồng và con ra trong mắt đều không còn gì cả, ngay cả khi người thứ ba kia ngang nhiên đến nhà hạch họe, mẹ cũng vẫn rót trà mời cô ta. Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta tự đổ ly trà nóng lên mu bàn tay mình, sau đó cha của tôi ở bên ngoài trở về, liền hung hăng giáng cho mẹ một cái tát.

Đàn ông cho đến tột cùng, đều không có ai là thật lòng thật dạ cả. Lời hứa trăm năm gì đó, cuối cùng lại kéo dài còn chưa đến mười năm.

Lôi Dực cảm thấy cả khoảng ngực của hắn đều là nước mắt, đau lòng hôn lên tóc cô. Lúc hắn lần đầu tiên gặp cô gái này, cô chỉ tầm hơn 10 tuổi. Thì ra trước lúc cả hai gặp mặt nhau, cô đã chịu uất ức rất nhiều.

– Mẹ một tay dẫn hai chị em tôi ra ngoài khi không một đồng trong túi. Nếu không phải có dì cả bên ngoại tìm đến giúp đỡ chỗ ở, thật sự những ngày đó có thể cả 3 đã ôm nhau chết rét bên lề đường.

Từng chút một ký ức theo lời nói chạy ra, nước mắt chảy cũng ngày một nhiều. Cô chưa bao giờ dám khóc trước mặt người khác, ngay cả ở trước mặt mẹ cũng chưa từng yếu ớt khóc nhè. Cô năm đó muốn trở thành động lực cho mẹ chút hi vọng sống, cho em trai niềm tin vào ngày mai. Ở trong nhà mạnh mẽ đến như vậy, ra ngoài càng quật cường lì lợm hơn.

Nhưng vì sao đối với người đàn ông này, cô rất hay không tự chủ được mà òa lên nức nở.

– Sau đó công việc gì mẹ cũng thử làm qua, từ nhân viên quán ăn cho đến lao công, tạp vụ. Dì luôn nói mẹ của tôi rất đẹp, có biết bao nhiêu người muốn trở thành cha dượng của chúng tôi. Nhưng mẹ từ đầu đến cuối đều không hề đồng ý với bọn họ, cấp trên để ý đến mẹ không ít, vì chuyện như vậy mà người ganh ghét đố kị càng nhiều hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN