Vô Củ
Chương 14: Thưởng thức
Ngô Củ nhìn theo ánh mắt của Công tử Vô Khuy, trong lòng cũng là nhảy dựng. Thì ra Công tử Chiêu hoang mang rối loạn kéo Công tử Vô Khuy là bởi vì Tề Hầu đứng ở phía không xa bên kia.
Mới vừa rồi Ngô Củ cùng Công tử Vô Khuy nói lời khách sáo, phỏng chừng bị Tề Hầu nghe thấy. Tề Hầu cũng không biết là tới khi nào, đứng ở nơi đó bao lâu.
Tề Hầu thấy bọn họ đều nhìn mình, thả tay bộ dáng nhàn nhã đi tới.
Công tử Vô Khuy vừa rồi là muốn cùng Ngô Củ lôi kéo làm quen. Ngô Củ chính là Thiện phu lại thăng chức rất nhanh biến thành Đại Hành Nhân, nếu không có bản lĩnh sao có thể được như thế.
Công tử Vô Khuy thích kết giao người tài ba, cũng thích tạo vây cánh. Tuy rằng hắn mới mười bốn tuổi nhưng đã thấy nguy cơ. Quân phụ chính là ấu tử kế vị, cũng không phải trưởng tử.
Công tử Vô Khuy muốn cùng Ngô Củ lôi kéo làm quen, nào biết Tề Hầu đứng ở sau lưng.
Mới vừa rồi hắn từ chỗ Tề Hầu đi ra, Tề Hầu còn ngồi ngay ngắn ở trong điện, đang cùng Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng nói chuyện, sao giờ cũng ra đây.
Công tử Vô Khuy nói Quân phụ tìm Công tử Nguyên nói chuyện cũng không phải là nói dối. Cho nên Công tử Vô Khuy mới nhân cơ hội không có ai mời chào Ngô Củ. Nào biết Tề Hầu muốn triệu kiến Công tử Nguyên, lại không phải ở trong điện.
Nói trắng ra là Công tử Củ cũng là đối thủ cùng Tề Hầu tranh vị. Vô Khuy trong lòng mơ hồ biết nếu kết giao người này bị Quân phụ thấy được thì tựa hồ không phải chuyện tốt. Hắn nghĩ như vậy liền cảm thấy gió ngày hè càng thêm lạnh thấu xương.
Tề Hầu chậm rì rì đi tới. Công tử Vô Khuy lập tức khôi phục bình tĩnh, cười hành lễ.
“Quân phụ.”
So với Vô Khuy lùn hơn rất nhiều, Công tử Chiêu cũng giơ nắm tay nhỏ hành lễ, thái độ thực nghiêm túc nói:
“Quân phụ.”
Tề Hầu gật gật đầu, nhìn nhìn hai đứa con, trong lòng tức khắc biến chuyển. Hắn đã trải qua một đời người, hiện giờ con hắn chỉ có ba, cũng không phải mười mấy. Nhưng đứa lớn nhất này chính là đứa liên hợp với Dịch Nha cùng tự nhân đem hắn giam lỏng.
Cừu hận tích lũy lâu như vậy, khi nhìn thấy Vô Khuy, những phẫn hận cùng tức giận tựa như sóng biển, không ngừng cuồn cuộn.
Tề Hầu trong lúc nhất thời không nói chuyện. Thời điểm đi tới trên mặt còn mang theo tươi cười, nhưng khi hắn nhìn chằm chằm Vô Khuy, tươi cười nhạt đi, trở nên mù mịt vô cùng.
Mọi người cũng không biết là tình huống như thế nào. Ngay cả Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu đã trọng sinh, cho nên cũng không rõ tình huống trước mắt.
Theo lý mà nói, trong cung từ trên xuống dưới đều biết Tề Hầu thích nhất Công tử Vô Khuy.
Thứ nhất là vì Công tử Vô Khuy là con trưởng, xưa nay có câu lập lớn không lập thứ. Trưởng tử ở niên đại này rất quan trọng. Đều nói trưởng huynh như cha. Thời điểm Quân phụ không có mặt, các đệ đệ phải nghe lời trưởng huynh.
Thứ hai là Công tử Vô Khuy có mẫu thân là Trưởng Vệ cơ. Trưởng Vệ cơ dung mạo như tiên, giỏi ca múa, hơn nữa phi thường hiểu ý người. Nàng nói chuyện lại ngọt ngào, thực làm cho người ta thích.
Thứ ba là Tề quốc cùng Vệ quốc luôn có giao tình tốt, cũng coi như là có vài phần mặt mũi.
Thứ tư chính là bản thân Vô Khuy học thức uyên bác, khả năng ăn nói lưu loát, từ nhỏ đã rất có tài hoa, hơn nữa dung mạo là đoan chính như ngọc, một bộ khôn khéo. Đều nói từ mặt sinh tâm, vừa nhìn vào Công tử Vô Khuy liền biết là người thông minh.
Nhưng mà lúc này Tề Hầu nhìn Vô Khuy, trong lòng lại không biết là cái tư vị gì.
Vô Khuy trong lúc nhất thời cũng có chút không rõ ý tứ Quân phụ. Thời điểm ở bên ngoài đào vong, Vô Khuy vẫn luôn được sủng ái. Vô Khuy địa vị cao quý cũng làm hắn có rất nhiều ngạo khí cùng tự phụ. Mà hiện giờ đột nhiên bị nhìn như vậy, trong lòng hắn tức khắc không dễ chịu.
Công tử Chiêu đứng ở phía sau Công tử Vô Khuy, có chút sợ hãi. Hắn thân thể suy yếu, sắc mặt cùng môi đều có chút tái nhợt vô lực. Tay nhỏ gắt gao túm tay áo Vô Khuy, nửa mặt đều giấu ở phía sau Vô Khuy.
Bất quá Công tử Chiêu nhìn thấy Tề Hầu cúi đầu trầm tư, thế nhưng không có cố kỵ sắc mặt u ám kia, là người đầu tiên mở miệng, nhút nhát sợ sệt nói:
“Quân phụ?”
Công tử Chiêu kêu một tiếng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng đã đem Tề Hầu từ trong cừu hận kéo ra, phảng phất như là người rơi vào vũng bùn có thể còn sống hít thở không thông.
Tề Hầu hoàn hồn, nhìn chằm chằm hai đứa con trước mắt. Chuyện Trưởng Vệ cơ cùng Thiếu Vệ cơ, Tề Hầu không nghĩ quản. Tuy rằng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hắn cũng là trong lòng hiểu rõ ràng, giữa các nàng lục đục với nhau. Nếu không phải bởi vì con cái không có việc gì, lại ngại với mặt mũi Vệ quốc, đời trước Tề Hầu liền xử trí các nàng.
Con trưởng cùng con thứ hai quan hệ không tốt cũng là bình thường. Nhưng Tề Hầu không thể tưởng được, thì ra Vô Khuy cùng Chiêu quan hệ tốt như vậy.
Đời trước sự chú ý của Tề Hầu cũng không ở trên người các con. Chỉ khi ở tế lễ hoặc mừng năm mới, Tề Hầu mới nhìn con cái. Hoặc là trong đội ngũ xuất chinh, Tề Hầu mới có thể nhìn đến con mình.
Hắn chú trọng kế hoạch cho sự nghiệp to lớn, thân tình là chuyện nhỏ. Đối với hắn mà nói, kỳ thật con cái chính là con nối dõi kế thừa đại thống mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, trong lòng Tề Hầu có cảm khái lớn lao.
Là từ khi nào, tâm hắn trở nên lạnh nhạt như thế. Nói đến cùng, nếu không phải bởi vì hắn vô điều kiện sủng tín hậu cung, còn bị bọn tiểu nhân Dịch Nha và Thụy Diêu ảnh hưởng, thì sao nổi lên ý tưởng phế Thái tử, sao khiến cho Vô Khuy cùng Chiêu hiện nay thân như thủ túc trở thành ngươi chết ta sống, giết chốc không ngừng?!
Tề Hầu trong lòng tức khắc một trận cảm khái, yên lặng thở ra một hơi, nói:
“Không có việc gì, ở Chính Sự Đường lâu quá, Cô đi ra dạo một chút.”
Hắn nói, rồi đem ánh mắt nhìn về phía Ngô Củ vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện.
“Nhị ca vừa lúc cũng ở đây. Cô muốn cùng ngươi thương lượng việc đi sứ Cử quốc.”
Ngô Củ nghe được Tề Hầu nói chuyện với mình, lập tức cung kính nói:
“Dạ.”
Tề Hầu vẫy tay nói:
“Cùng Cô đến Chính Sự Đường nói chuyện.”
Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía Vô Khuy và Chiêu nhút nhát sợ sệt, nói:
“Lần này đi sứ không cho hai ngươi theo. Vô Khuy lưu lại trong cung chuẩn bị nghênh đón Vương cơ. Chiêu còn nhỏ ngoan ngoan ở trong cung.”
Công tử Vô Khuy trong lòng một trận vui sướng. Xem ra Quân phụ hướng Chu Thiên tử cầu hôn cho hắn là vô cùng chính xác. Nếu hắn cưới Vương cơ, việc này đối với hắn thật sự quá tốt.
Công tử Vô Khuy chung quy mới mười bốn tuổi, tuy rằng khôn khéo nhưng khi cao hứng lập tức hiện hết lên trên mặt.
“Dạ, tạ ơn Quân phụ.”
Tề Hầu phất phất tay, Vô Khuy liền lôi kéo Chiêu đi.
Ngô Củ rũ đầu, yên lặng đi theo Tề Hầu.
Tề Hầu chỉ là khoanh tay chậm rì rì đi về phía trước. Bộ dạng nhàn nhã, hắn vừa đi, vừa nói:
“Nhị ca…… Ngươi cảm thấy lần này đi sứ, mang theo ai thì tốt?”
Ngô Củ cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói:
“Việc này xin Quân thượng minh xét.”
Tề Hầu nghe xong ha ha cười, nâng tay áo màu đen chỉ vào Ngô Củ, cười nói:
“Nhị ca không giống ngày xưa. Ngày xưa khi hai người chúng ta vẫn là công tử, nhị ca luôn bức người, cũng luôn làm theo ý mình. Hiện giờ sao sợ hãi rụt rè?”
Ngô Củ trong lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm.
Người khi đó là Lữ Củ. Hiện giờ ta là Ngô Củ. Ngươi tìm cách lắc léo để giết ta, ta còn có thể chống đối ngươi sao? Tự đem đầu duỗi ra cho ngươi chém à?
Tuy rằng trong lòng cười lạnh, nhưng bên ngoài Ngô Củ lại cung cung kính kính nói:
“Củ ngày xưa quá mức ấu trĩ, hành động theo tình cảm, xin Quân thượng lượng thứ.”
Tề Hầu đột nhiên dừng bước chân, liếc mắt nhìn Ngô Củ một cái. Hắn đem sắc mặt tái nhợt, cánh môi màu hồng nhạt, còn có đôi mắt thông minh, tất cả đều thu vào trong mắt. Cười nhẹ một tiếng, Tề Hầu nói:
“Nói một câu thật lòng, Cô thật là… càng ngày càng thưởng thức nhị ca.”
Ngô Củ nghe không hiểu ý hắn, chỉ là nhàn nhạt nói:
“Tạ ơn Quân thượng, Củ thật sợ hãi.”
Tề Hầu phất phất tay, nói:
“Thôi, những cái khác đều bỏ qua. Nếu lần này nhị ca thật sự có thể đem Tào Quế thu vào dưới trướng Cô, thì nhị ca muốn ban thưởng cái gì, cứ việc mở miệng.”
Ngô Củ vừa muốn nói, Tề Hầu đột nhiên giơ tay.
“Nhị ca, ngươi cùng Cô đều là người thông minh. Người thông minh không cần nói lời vô nghĩa. Cái gì mỹ nhân cùng rượu ngon chớ nói ra.”
Ngô Củ bị hắn ngăn chặn lời nói, nháy mắt trong lòng kinh hoàng, không khỏi nhìn Tề Hầu. Người này tâm tình hỉ nộ không chừng, thật sự khó có thể nhìn thấu, đành phải cúi đầu nói:
“Quân thượng anh minh.”
Tề Hầu cười nói:
“Ngươi cũng không cần cho Cô mang mũ cao. Cô nghĩ lần này đi sứ cho Công Tôn Thấp Bằng Đại Tư Hành theo. Cô cho ngươi thể diện như vậy, nhị ca cảm thấy đủ chưa?”
Ngô Củ vội vàng nói:
“Củ thân là tội thần, nào dám sai phái Đại Tư Hành?”
Tề Hầu giơ tay ngăn lại, nói:
“Không cần từ chối. Cô đã quyết định, lần này ngươi chính hắn phụ. Cô mới vừa rồi ở Chính Sự Đường đã hỏi qua ý của Thấp Bằng. Thấp Bằng thực sự đánh giá cao ngươi, nguyện ý nghe ngươi sai phái.”
Tề Hầu nói, đột nhiên thực nghiền ngẫm cười rộ lên.
“Nói đến cũng kỳ quái, nhị ca cùng Thấp Bằng thế nhưng còn có giao tình? Thật đúng là làm Cô thấy thú vị.”
Ngô Củ cúi đầu, nghe được giọng Tề Hầu ôn nhu như nước, ái muội không rõ.
“Củ cùng Đại Tư Hành kỳ thật cũng không có giao tình, chỉ là ngày hôm trước Đại Tư Hành thích rượu Ô Mai, Củ đem phương pháp làm rượu tặng Đại Tư Hành.”
Tề Hầu nhìn Ngô Củ.
Đó là chuyện nhỏ nhặt không đáng nói, thật không đáng nhắc tới. Nhưng Tề Hầu cùng Công Tôn Thấp Bằng cộng sự nhiều năm, biết rõ bản tính của Công Tôn Thấp Bằng. Người này trọng ân tình, hơn nữa trọng nghĩa khí.
Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn là phương thức làm rượu nhỏ nhặt không đáng nói, nhưng không khó nhận ra Công tử Củ thực chuẩn bắt được mạch môn của Công Tôn Thấp Bằng, sờ đến tương đối thấu triệt.<HunhHn786>
Tề Hầu không nhắc lại chuyện này, lại nói:
“Trừ Thấp Bằng, Cô còn chuẩn bị cho ngươi mang theo một người.”
“Thỉnh Quân thượng cho biết.”
Tề Hầu cười nói:
“Thiệu Hốt sư phó thì thế nào? Thiệu Hốt có văn có võ. Cô nghe nói Thiệu sư phó là kiếm khách, lần này đi ra ngoài cho Thiệu sư phó bảo hộ an nguy của nhị ca.”
Ngô Củ tức khắc trong lòng lại thấp thỏm.
Để Thiệu Hốt đi theo ta? Ý tứ này cũng thực không trong sáng!
“Còn lại là linh tinh vụn vặt. Nhị ca có ý kiến gì không, còn muốn mang theo người nào?”
Ngô Củ trong lòng nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:
“Củ thỉnh Quân thượng cho mang theo một người.”
Tề Hầu cười nói:
“Hả? Là người phương nào có thể được nhị ca ưu ái?”
Ngô Củ cung kính nói:
“Người này địa vị hèn mọn, chỉ là một người bình thường nhưng lòng mang đại tài, mà cũng coi như là sư phó của Củ.”
“Nhị ca có sư phó thứ ba? Trước giờ sao không thấy?”
“Cũng không phải là sư phó dạy đọc sách viết chữ, mà là sư phó ở thiện phòng.”
Tề Hầu vừa nghe tức khắc cười rộ lên, nói:
“Nhị ca thật là thú vị. Ngươi nói như vậy Cô càng muốn biết hắn là ai. Nhị ca cũng thật sự thích nấu ăn.”
“Người này ở phòng bếp làm công việc nhóm lửa, nhưng tài hùng biện xuất chúng, chính là người kỳ tài, tên gọi Đông Quách Nha.”
Tề Hầu ngẩn ra, nghe xong chấn động toàn thân, nheo đôi mắt, lẩm bẩm nói:
“Đông Quách……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!