{Chuyển Ver} [Yoonmin] Cô Hầu Nhỏ Của Tôi - Chương 2: Mèo bệnh rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
895


{Chuyển Ver} [Yoonmin] Cô Hầu Nhỏ Của Tôi


Chương 2: Mèo bệnh rồi


Hôm nay cậu vẫn tiếp tục công việc bế bé hầu đi học. Người gì đâu mới về nhà được 2 tháng đã lên làm cô chủ của anh rồi. Quả thật anh nói đúng ‘Anh hầu bé chứ bé có hầu anh đâu’. Đến trường anh thật bé xuống đi học. Min lon ton chạy vào lớp, còn anh cũng về trường của mình.

Đang học thì đột nhiên trời đổ mưa, anh nhìn ra ngoài mà lo lắng. “Mới nãy trời còn đẹp cơ mà! Không biết tí nữa có tạnh mưa kịp không nữa???” Anh tự hỏi. Anh định học xong sẽ chạy nhanh qua trường Min. Anh sợ mèo nhỏ sẽ ướt mình hoặc bị lạnh. Nhưng không ngờ giáo viên lại giữ lớp anh lại để dự giờ thêm nữa tiếng nữa. Anh ngồi trong lớp mà lòng như lửa đốt vậy! “Không biết mèo nhỏ có biết trú mưa không đây hay để ướt mình đây??”

***********
Còn mèo nhỏ sợ mình trú mưa rồi anh sẽ không thấy mình “Sao mà lâu thế này?” Min cứ chạy ra rồi chạy vô trường ngó xem anh ra chưa? Cứ vậy mà chạy đến ướt cả người. Bé sợ, anh quên đón bé!? Trường về hết rồi, chỉ còn mỗi Min… Mưa, người ta lo chạy về trước chứ ai để ý Min làm gì cơ chứ!!!

Min sợ, cô khóc oà lên… Min không dám về trước vì sợ anh đến đón mà không thấy rồi chạy đi tìm nữa. Min ngồi úp mặt xuống chân mà khóc.

**********
Lớp anh tan, anh liền chạy thật nhanh đến trường Min. Hi vọng mèo ngốc sẽ biết ngõ mà trú mưa thật tốt. Anh chạy đến thấy mèo nhỏ đang ngồi khóc “Mèo nhỏ à”

Min ngước lên nhìn anh với 2 mắt đỏ Âu lên vì khóc. Vừa thấy anh, cô liền chạy vội lại ôm anh mừng rỡ “Cậu chủ…huhuhu…tưởng cậu bỏ em rồi chứ!!!”

Yoongi “Không có đâu. Tôi xin lỗi. Ta về thôi…nhưng sao người em ướt nhem thế này? Dạo không trú mưa cẩn thận vậy?”

Jimin “Em sợ cậu không thấy em nên…nên…”

Yoongi “Tôi biết rồi…Tôi xin lỗi…Ta về thôi… mưa lớn rồi”

Anh cởi áo khoát ra trùm cho Min rồi bế Min về. Dù gì cũng có cái che cho Min ít dầm mưa lại. Về đến nhà, cả hai đã ướt như chuột lột. Anh giao Min cho cô hầu lo, dặn dò “Chăm sóc Min cẩn thận”. Anh sợ Min ngốc không biết tự lo bản thân sẽ bị sốt mất. Xong anh đi lên lầu lo cho mình.

************
Đến giờ ăn, cô chạy qua phòng gọi anh. Nghe tiếng mèo nhỏ, anh đi ra…mở cửa… Bốp… mèo nhỏ bị đập đầu vào cửa. Hình như, mèo có này có thù với cái cửa hay sao ấy, cứ bị nó cho ăn đập hoài. Min ôm trân khóc. Anh lo lắng xoa trán cho Min đến nóng ruột. “Min ngoan, nín nào… nín đi sẽ cho em kẹo”

Jimin “Lần này cho Min 2 cục nha… không lấy 1 cục đâu”

Min xoè 3 ngón tay bé tí ra mà thương lượng. Anh phì cười rồi gập 1 ngón tay của Min lại “Đây mới đúng là 2 nè”

Min nhìn… thấy sao mà ít hơn lúc nãy. Thôi Min không chịu đâu… liền bật thêm 1 ngón ra “Vậy cho Min nhiêu đây đi…Min muốn nhiêu đây”

Yoongi “Thôi được rồi…cho em nhiêu đây luôn”

Min cười vì được nhiều kẹo của cậu chủ. Kẹo của cậu rất ngọt và ngon lắm… Min thích lắm luôn. Anh xoa xoa trán Min, cảm thấy trán Min có hơi ấm ấm nên anh lo lắng hỏi “Min à, em có thấy không khỏe chỗ nào không? Hay trong người khó chịu?”

Jimin “Dạ không…Min…Min khỏe ạ”

Yoongi “Vậy chúng ta mau xuống ăn cơm đi”

Jimin “Cậu chủ cõng Min đi”

Yoongi “Rồi… mời tiểu thư lên lưng”

Anh cúi người xuống cho Min chân ngắn leo lên lưng anh. Nói Min là người hầu còn sướng hơn cả cô chủ đấy.

**********
Min bảo với cậu là “Không mệt” chứ thật ra là rất mệt. Sợ cậu chủ lo lắng nên nói dối thôi. Min ngồi ăn lem nhem bát cơm rồi mè nheo với cậu xin đi ngủ sớm vì sợ cậu phát hiện ra Min mệt

Yoongi “Em sao vậy? Cơm không ngon sao?”

Jimin “Cậu chủ…Min buồn ngủ, cho Min đi ngủ nha…tí Min sẽ ăn sau…nha cậu”

Anh cứ thấy lạ lạ từ nãy tới giờ Min cứ ăn ít. Con mèo háo ăn ngày nào sao nay lại kén ăn. Hoá ra là do buồn ngủ ư? Thôi vậy, anh cũng đỡ lo “Chắc do ham chơi, thức khuya nên giờ buồn ngủ rồi. Lần sau, em nhớ ngủ sớm đó… Đi ngủ đi, tí dậy tôi kêu người chuẩn bị cơm cho em”

Jimin “Dạ cậu chủ…Min đi ngủ đây”

Nói rồi, Min đứng dậy đi lên lầu ngủ. Mệt mỏi bò lên giường ngủ ngay. Mặc kệ ngoài kia mưa ồn ào, Min vẫn ngủ… Min ngủ đến chiều tối, cậu chủ cũng học bài xong, rồi đi ngủ trưa… Anh cũng quên cả mèo nhỏ, anh cứ nghĩ là c9n mèo đó đói sẽ tự xuống mà ăn… Ai ngờ mèo nhỏ bỏ cả bữa.

Đến bữa tối, mèo nhỏ lừ thật rồi, còn sót nữa. Cô đi qua gõ cửa bảo cậu chủ đi ăn tối. Anh vừa mới mở cửa ra… Bốp… lại đập vào đầu Min. Nhưng lạ thay, lần này anh không nghe tiếng Min khóc…mọi lần vẫn mè nheo ăn vạ đòi kẹo dù bị đập đầu mạnh hay nhẹ mà!? ANh nhìn xuống thấy mèo nhỉ đã ngất xỉn từ khi nào!!! Anh vội bế mèo nhỏ lên “cả người nóng quá… Quản gia gọi bác sĩ… Gọi cả người đến thay của cho tôi”

Anh tức giận… cái cửa chết thiệt… anh định mai sẽ thay nhưng bây giờ nó làm mèo nhỏ ngất xỉu… Anh phải thay gấp không chần chừ được nữa.

**********
Bác sĩ chạy đến khám. Mèo nhỏ của anh sốt cao lắm, anh lo lắng… Mặc dù bác sĩ đã truyền dịch nhưng anh vẫn không an tâm. Anh đuổi mọi người ra hết, anh ở lại với mèo nhỏ. Bảo quản gia đem cháo lên, đợi mèo nhỏ tỉnh dậy rồi anh sẽ cho mèo nhỏ ăn “Con mèo hư này, ai dạy em nói dối hả? Mệt đến sốt mà cứ bảo là không… Đợi em dậy, anh sẽ tét mông em”

Anh ngồi thay khăn lạnh cho Min. Lát sau Min cũng tỉnh dậy, cô mệt đến khóc. Anh định sẽ mắng nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi kia anh không nở mắng… Ngược lại anh còn ôn nhu hơn nữa. “Em ăn cháo đi, chắc đói lắm rồi?”

Jimin “Cậu chủ… Em mệt… huhu”

Yoongi “Cũng biết nói Mệt sao? Vậy nãy ai bảo là Không?”

Jimin “Em xin lỗi… Em sợ cậu lo”

Yoongi “Nhìn em như vậy anh còn lo hơn đó”

Jimin “….”

Yoongi “Ngoan, ăn rồi uống thuốc sẽ hết mệt đấy”

Jimin “Em không uống, được không ạ… Thuốc đắng lắm!”

Yoongi “Không được… Phải uống… Không được cải”

Min không cải được. Bình thường cải sao cũng được, chiều sao cũng được nhưng cái này không thể chiều… Min ngồi cho cậu chủ đút ăn, xong cậu bóc thuốc cho Min uống… Min khó khăn lắm uống thuốc… Thuốc đắng làm Min nhăn mặt, cô lè lưỡi ra vì đắng… Nhanh chóng Min nhỏ nhận được cục kẹo ngọt mát từ tay cậu chủ!!! Cậu chủ đã lột kẹo sẵn khi Min uống thuốc…rồi… Min đang lè lưỡi thì anh cho thẳng vào miệng luôn… Min cười nhìn cậu chủ… Cậu chủ ôn nhu “Ngoan nằm xuống đi… Ngủ dậy sẽ khỏe”

Jimin “Dạ… cậu không về ạ”

Yoongi “Em ngủ rồi anh sẽ về”

Jimin “Dạ, em sẽ ngủ nhanh cho cậu về ngủ”

Min ngủ rồi anh cũng ngồi đó xem chừng Min chứ anh đâu có về!? Anh sợ sốt cao hơn. Thế là cả đêm anh ở đó… Cả đêm anh không ngủ để chăm sóc Min nhỏ của anh.

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN