Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 17: Tôi muốn ở cùng anh anh thôi!
“Tiểu Bạch? Ha ha, sao phải chờ, anh ở đây sẵn sàng bồi em đêm nay.” Tên đàn ông nhìn kỹ thì khuôn mặt cũng đẹp trai nhưng ngông nghênh vô độ, tay của hắn ta đặt trên eo của Hoắc Duật Hy mập mờ nói.
“Tránh ra!” Hoắc Duật Hy khó chịu đẩy hắn ra, mùi hương trên người hắn ta làm cô khó chịu, không giống mùi cơ thể của Tử Mặc, vừa thơm lại nhẹ nhàng đê mê, quyến rũ nhưng không phô trương, dụ hoặc nhưng không quá rõ ràng, mập mờ lại càng cuốn hút.
Bên cạnh Hoắc Duật Hy cũng có mấy người đang uống rượu, chủ yếu là nhóm 2 hoặc 3 người, nam nữ nói cười.
Tên đàn ông bị bẻ mặt, sắc mặt khó coi túm lấy tay Hoắc Duật Hy: “Cô em, biết điều thì theo bổn thiếu gia, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Hoắc Duật Hy uống say rất dễ nổi tính khí, cô giật mạnh tay ra: “Chị đây không chơi, chị chờ Tiểu Bạch thôi. Tránh ra!”
“…”
_________
Tề Thiếu Khanh mặc tây trang màu trắng, ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn dài sang trọng, có nến thơm và hoa tươi, bên cạnh có những nghệ sĩ đánh đàn đang đứng chờ.
Anh nhẹ nhàng vân vê ly rượu trong tay, ánh mắt trầm lắng nhìn vào tấm ảnh trên điện thoại.
Lâu như vậy không gặp, cô gái nhỏ ngày nào bây giờ đã xinh đẹp thế này rồi.
Nếu không phải vì năm đó phải vì Hoắc gia định cư Mỹ, anh cũng phải đến Cambridge học thì có lẽ hai người đã gặp lại nhau sớm hơn rồi.
Nhìn thời gian đã trễ hơn nửa giờ, Nghiêm Thiếu Khanh cũng không thấy khó chịu, tiếp tục chờ đời.
Khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ thuần thục, ổn trọng toát ra loại khí thế vương giả, từ trong cốt tủy lan ra ánh mắt, có chút ấm áp, dịu dàng nhưng cũng cao ngạo, xa cách.
Trở lại DJ khung cảnh đã hỗn loạn hơn nhiều, người đàn ông cùng Hoắc Duật Hy giằng co.
“Con nhãi này, đúng à chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Người đàn ông muốn xông đến túm lấy cô lần nữa, Hoắc Duật Hy không nghĩ nhiều liền quơ lấy chai rượu.
“Bốp”
“Hừ, vậy cứ bước qua đây. Chị đây sẽ cho biết thế nào mới là đổ lệ!” Hoắc Duật Hy loạng choạng quơ quơ nửa chai rượu vỡ nát về phía người đàn ông kia, hắn ta thấy những mãnh vỡ nhọn hoắc, sắc biến hướng về phía mình thì có chút em dè.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu?” Hoắc Duật Hy lại kêu lên, bảo vệ đi vào nhìn một màn trước mặt sự chuyên nghiệp cũng thoáng lúng túng không biết giải quyết.
Tên đàn ông thấy bảo vệ đi vào thì cười: “Hừ, có thấy gì không? Cô ta muốn hành hung bổn thiếu gia, chỗ này làm ăn thế nào vậy hả, đến đây bỏ tiền ra chơi lại gặp hình huống này?”
Hoắc Duật Hy cười ngoắt ngoéo, để chai rượu lên quầy bar, đập đập bàn: “Quản lý, quản lý đâu?”
Người trong ở sàn nhảy thấy tình hình không ổn liền gọi quản lý đến.
Quản lý DJ đi đến nhìn thấy người đàn ông liền cuối đầu: “Trương thiếu gia, có chuyện gì khiến ngài không hài lòng vậy?”
“Chính là cô ta, không biết điều còn muốn hành hung bản thiếu gia.” Người đàn ông họ Trương chỉ về phía Hoắc Duật Hy. Quản lý nhìn sang, tiến lên. Nhưng cô cũng không yếu thế, kéo áo quản lý đến trước mặt.
“Ông là quản lý ở chỗ này phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ở đây chẳng phải nói là bỏ tiền ra thì loại gì cũng có. Thế tại sao bản tiểu thư bỏ tiền ra lại được phụ vụ bằng một tên chết tiệt như vậy hả?”
“Cô à, đây là Trương thiếu…” Quản lý không muốn mất lòng khách e dè nói với Hoắc Duật Hy, cô bực mình đẩy ông ta ra đi đến trước mặt người họ Trương.
“Hừ, thì ra là có quen với quản lý. Nhưng tôi không quan tâm anh là Trương thiếu gì đó, có giỏi thì đọ với tôi này. Ở đây ai có tiền thì làm chủ, chẳng phải anh cũng có vai vế lắm sao?” Hoắc Duật Hy nghẹo đầu sang một bên nhìn người kia, nhìn từ góc nào cô cũng thấy xấu ơi là xấu, không bằng một góc của Tiểu Bạch.
“Hừ, được. Bàn thiếu gia cũng muốn xem ả đàn bà như như cô có được bao tiền! À, mà chắc cũng là tiền của bọn nhà giàu bao nuôi mà có thôi.” Tên họ Trường cười khinh bỉ.
“Ha, vậy sao? Anh tự tin như vậy thì thôi, không cần chơi nhiều, một ván thôi. Ai thua thì liền cút!”
Tên Trương nham nhở nhìn Hoắc Duật Hy, “Đụng bản thiếu gia mà muốn chuồn dễ vậy sao? Tôi muốn điều kiện khác, nếu cô thua thì phải theo hầu bản thiếu gia đêm nay.”
Hoắc Duật Hy lại bật cười khúc khích, gật gật đầu: “Được, tôi đồng ý. Nhưng mà nếu như anh thua thì phải sủa ba tiếng chó mới được rời đi, dám chơi không?”
Tên thiếu gia họ Trương thoáng đơ mặt nhưng cũng rất sỉ diện cười ha hả: “Được.”
Hoắc Duật Hy ngoắc tên quản lý đến, viết giấy cam kết, những người xung quang thấy chuyện hay cũng đi đến xem.
Xong xuôi, Hoắc Duật Hy ngồi ghế xem tên họ Trương kia muốn giở trò gì. Hắn ta nhìn khắp sàn nhảy, sau đó đắc ý nhếch môi.
“Quản lý, đêm nay tất cả người có mặt ở đây chơi đều tính cho tôi hết. Nên mọi người cứ thỏa thích, chịu không?”
Những người xung quanh đồng loạt reo hò, lập tức có mấy cô gái xinh đẹp tranh thủ cơ hội bước đến ôm lấy hắn ta.
“Trời ơi, Trương thiếu gia, anh thật là hào phóng nha. Người ta thích chính là người như anh vại.”
“Ha, vậy đêm nay phải biết hết mình dạy cho người mới phụ vụ đàn ông là thế nào a!” Tên họ Trương phóng đãng nhìn về phía Hoắc Duật Hy. Cô không có nhìn hắn, mà đã gọi thêm một chai rượu khác rót ra uống mấy ngụm.
Đây là mùi vị gì đây? Không ngon bằng thứ hồi nãy.
“Hức…ức…”
Quản lý đổ mồ hôi đi đến bên cạnh Hoắc Duật Hy: “Chi phí của một đêm ở đây thu được là…”
Hoắc Duật Hy chán ghét đẩy ông ta ra, kêu thêm một loại rượu khác.
“Tiểu thư, đây là rượu Rum. Chai cô vừa uống lúc nãy là gọi là Gin, bên này nữa còn có Vermouth, Whisky, Cognac…” Bartender vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của mình là phục vụ khách hàng, giới thiệu các loại rượu cho Hoắc Duật Hy.
“Thế nào, giả chết à? Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, ban đầu nghe lời bản thiếu gia thì đã không bẻ mặt thế này rồi.” Tên đàn ông kiêu ngạo túm lấy Hoắc Duật Hy muốn kéo cô đi.
“Tránh ra! Quản lý, lôi cái chân chó này ra khỏi người bản tiểu thư, hôi chết đi được.” Cô bực bội kêu lên.
“Tiểu thư, nếu cô không có số tiền tương đương với Trương thiếu bỏ ra thì cậu ấy có quyền đưa cô đi.” Quản lý nâng giọng nói.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, đưa tay mò mò vào túi xách, lấy ví của mình ra, đếm đếm lại đếm đếm.
Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo, đếm mấy cái nữa rồi lại nhìn ví.
Tên họ Trương thấy cô cứ ngồi đó đếm mãi thì bật cười khinh bỉ, “Ha, ngoan ngoãn hầu bản thiếu gia đêm nay. Bàn thiếu gia nhất định sẽ…”
“Quản lý…tôi không có đem tiền mặc, dùng thẻ quẹt đi. Tôi muốn…mua cái quán này.” Hoắc Duật Hy nằm ườn lên quầy bar, ném cho một thẻ đen không giới hạn.
“…”
Mười lăm phút sau.
Tên họ Trương sủa ba tiếng liền xấu hổ rời đi, đôi mắt phẫn hận nhằm vào Hoắc Duật Hy nhưng không thể làm gì.
Quản lý một phen khiếp vía rối rít xin lỗi Hoắc Duật Hy, không biết lại chọc đến nhân vật lớn nào của giới thương gia nữa rồi. Cô cũng không muốn nói nhiều liền phẩy tay cho ông ta rời đi. Những người khác cũng ái ngại rời đi, không quên len lén liếc về phía Hoắc Duật Hy vẫn ngồi trên quầy bar lắc lư.
“Tiểu thư, cô uống nhiều như vậy có sao không? Hay là tôi làm giúp cô chút đồ uống?” Bartender mỉm cười gõ gõ lên ly của Hoắc Duật Hy.
“Không cần đâu, một lúc nữa Tiểu Bạch đến thấy tôi như vậy hắn mới lo lắng. Hì hì…” Hoắc Duật Hy ngây ngô cười, Bartender cũng bật cười rồi điêu luyện thao tác trên tay làm đồ uống cho một vị khách vừa tới.
Lúc này đột nhiên sàn nhảy lại nhốn nháo, từ ngoài cửa vội vàng bước vào là một người thanh niên.
Những cô gái nhìn thấy liền bất động, sau đó điên cuồng la hét bởi dung mạo xuất chúng của người kia.
Tử Mặc một quần tây đen, áo sơ mi xám lướt qua đám người đang reo hò, mày kiếm nhíu chặt lại lộ rõ vẻ bài xích nơi này.
Đến trước quầy bar thấy Hoắc Duật Hy đang nói cười cái gì đó không rõ ràng với bartender, Hoắc Duật Hy rảo bước dài rồi tóm lấy cô.
“Tiểu Duật Hy.”
Hoắc Duật Hy nhìn thấy người đến là Tử Mặc liền cười rạng rỡ hơn nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch sao anh lại đến đây? Tôi sắp đi gặp Tề Thiếu Khanh rồi, hì hì…anh buồn không?”
“Cô đã uống bao nhiêu hả?”
Hoắc Duật Hy ôm lấy cổ của Tử Mặc, ngẩn đầu nhìn hắn: “Tôi uống không nhiều, có vài ly thôi. Thật đó!”
Tử Mặc liếc nhìn quầy bar chỗ cô ngồi vỏ chai nằm la liệt, hơn năm loại rượu đã mở nắp. Đôi mắt màu lam lạnh lẽo liếc về phía bartender, anh ta thấy vậy thì nhún vai, giả vờ không biết gì tiếp tục lắc lắc thức uống trên tay.
Tử Mặc lại nhìn Hoắc Duật Hy: “Tôi đưa cô về!”
Hoắc Duật Hy úp mặt vào ngực của hắn, ngửi ngửi lại chu môi: “Anh bế tôi đi, bế đi. Nếu không tôi không về, tôi đi tìm Tề Thiếu Khanh!”
Bartender ngẩn đầu nhìn về phía Tử Mặc, còn Hoắc Duật Hy vẫn bám dính lấy hắn.
Tử Mặc thấy vậy thì không nghĩ nhiều, hơi khom người rồi nhẹ nhàng bế xốc Hoắc Duật Hy lên. Cô như một cô nhóc nhỏ nằm sấp trên vai của Tử Mặc, hai tay ôm cổ của hắn, đưa lưng về phía Bartender.
Tử Mặc sau đó cũng không nói thêm lời nào liền mang Hoắc Duật Hy rời đi, những người có mặt ở sàn nhảy không ngừng sít xoa. Một cô gái có tiền, một người đàn ông đẹp đến không chân thực, ở chung một chỗ, ngọt ngào đến phát ghen tị. Bartender lắc lắc thêm mấy cái nữa rồi đổ thức uống ra ly, đặt cho một vị khách ngồi ở góc đằng xa: “Tôi nói làm cái nghề này không kiếm được mấy đồng, mà người vừa đến một hơi đã tu ừng ực hết năm chai rượu rồi đập một chai. Thật thê lương.”
Vị khách kia không nói gì, trầm lắng thưởng thức thức uống, nhìn theo bóng lưng thẳng tấp của Tử Mặc đi dần đi xa và cả khuôn mặt của cô gái đang vùi ở cổ của hắn.
___________
Tề Thiếu Khanh nhìn thời gian, đã hơn một tiếng so với giờ hẹn. Anh cầm di động, nhập chuỗi số mà Hoắc gia cho, gọi vào điện thoại của Hoắc Duật Hy.
Trên xe, Hoắc Duật Hy nằm rúc trong người của Tử Mặc, đưa tay chơi đùa cúc áo trước ngực hắn.
“Hôm nay tại sao lại uống rượu?”
“Thích thì uống thôi.”
Tử Mặc nhíu mi tâm, nâng cằm của cô lên: “Rốt cuộc đã uống bao nhiêu hả? Cô có biết ở đó có bao nhiêu loại hình không sạch sẽ hay không mà đến đó một mình như vậy?”
“Hừ, ở đó chẳng có gì đáng sợ. Nói cho anh biết, lúc anh chưa đến tôi còn khiến cho một tên đàn ông xấu xí phải sủa ba tiếng đấy.”
“Hoắc Duật Hy!”
“Cái gì cơ?” Hoắc Duật Hy mơ màng hỏi, cô hoàn toàn không hiểu được biểu cảm trên mặt đối phương là thế nào.
Tử Mặc nhìn cô rồi bất đắc dĩ thở dài, nhìn ra cửa: “Tề Thiếu Khanh là người nào?”
“Là người này này!” Hoắc Duật Hy đưa điện thoại lên trước mặt Tử Mặc, chỉ vào số điện thoại đang gọi cho mình.
Bên kia đã kết nối được năm giây, Hoắc Duật Hy nhìn sắc mặt của người kia đông cứng thì hì hì áp tai vào điện thoại.
“Alo?”
[Duật Hy, em đang ở đây vậy? Anh là Thiếu Khanh.]
“Tôi biết, anh đã nói hai lần rồi.”
[Em say à?]
“Ức…ừm, đi chơi với bạn có uống vài ly. Bây giờ mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi, anh không phiền tôi lỗi hẹn chứ?”
Bên kia trầm mặt một chút, [Không sao, em mệt như vậy thì ngủ sớm một chút, đừng để bản thân quá mệt. Lần khác gặp nhau cũng được.]
“Ừ, vậy tôi cúp máy. Tạm biệt.”
Nghiêm Thiếu Khanh nhìn điện thoại đã bị dập máy, đôi mắt thoáng lướt qua nỗi thất vọng, trống vắng. Anh đứng dậy, chậm rãi dời bước rời đi.
Bên này Hoắc Duật Hy cúp máy, lại áp mặt vào người Tử Mặc nhưng hắn bắt lấy cổ tay đang làm loạn trên cúc áo của mình.
“Tại sao không đến đó?”
“Vậy anh muốn tôi đi gặp anh ta sao?”
Tử Mặc im lặng một hồi sau đó mới nói: “Gia đình cô muốn cô kết giao cùng người đàn ông đó, tôi muốn hay không thì có ảnh hưởng đến quyết định của cô sao?”
“Chắc là không.” Hoắc Duật Hy bất giác trả lời.
Tử Mặc sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa. Vẫn một ánh mắt màu lam bình thản, ngay cả một cái chớp mắt vẫn không có, chỉ là cảm nhận được sự mềm mại của cô gái ở trong lòng, yết hầu của hắn hơi chuyển động.
Đến nơi ở của Hoắc Duật Hy, Tử Mặc thành thạo mở cửa rồi ôm cô lên lầu, vào phòng ngủ đặt cô lên giường.
“Cô thay đồ rồi ngủ sớm đi, tôi phải về rồi.”
Hoắc Duật Hy bật dậy, đứng trên giường nhìn Tử Mặc, bằng cách này thì cô mới cao hơn so với hắn một chút.
“Anh đi tìm cô gái đó sao?”
“Không có, tôi về nhà. Cô say rồi, đừng nháo, nằm xuống ngủ đi.”
Hoắc Duật Hy liền sấn tới mấy bước đứng trước mặt Tử Mặc rồi ôm lấy cổ của hắn: “Tiểu Bạch ơi, đừng đi được không? Tôi không muốn anh đi đâu, anh nhất định là nói dối tôi rồi đi tìm Tiểu Tinh Linh của anh.”
“Tiểu Duật Hy, cô say rồi.”
“Tôi không có say Tiểu Bạch. Tôi không biết đâu, tôi không muốn anh đi. Tôi sẽ bao nuôi anh, Tiểu Bạch anh đừng có bạn gái nữa, để tôi bao nuôi anh được không? Tôi cũng xinh đẹp, cũng có tiền mà…Tiểu Bạch, được không?”
“Tiểu Duật Hy, cô có biết bây giờ bản thân đang nói cái gì không?” Tử Mặc nhíu mày, nâng giọng nhìn thẳng vào mắt của Hoắc Duật Hy.
“Tôi biết! Lúc nãy anh hỏi gia đình tôi bắt tôi phải kết giao cùng Tề Thiếu Khanh, anh muốn hay không thì có ảnh hưởng gì đến quyết định của tôi không. Tôi nói chính là không ảnh hưởng, bởi vì Tiểu Bạch, tôi quyết định rồi dù anh thế nào tôi cũng không cùng Tề Thiếu Khanh kết giao đâu, tôi chỉ cần anh thôi.” Hoắc Duật Hy nói đến đây nhịn không được liền giàn ra nước mắt, hai tay của cô quàng qua cổ của Tử Mặc, ánh mắt động nước cũng nhìn hắn không di chuyển.
Tử Mặc nhìn cô không nói gì, ánh mắt nổi lên một tia phức tạp, có chút khó xử không biết phải làm sao. “Tiểu Duật Hy, cô say rồi mới không ý thức bản thân đang nói gì. Khi nào cô bình tĩnh lại tôi sẽ đến tìm cô, chịu không?”
“Không có!” Hoắc Duật Hy gào lên, “Tiểu Bạch, anh biết không, tôi thật sự rất khó chịu cứ mãi như thế này. Khi anh nói anh có bạn gái rồi tôi rất buồn, rất thất vọng, nhìn anh nói cười cùng cô gái đó tôi rất muốn khóc, cũng rất đau. Tôi biết anh còn giận tôi việc của hôm sinh nhật, nhưng mà Tiểu Bạch lần này tôi nhất định sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ nghe anh giải thích mà, được không?”
Hoắc Duật Hy dán sát người vào Tử Mặc, ôm cổ của hắn muốn hôn người đàn ông kia. Nhưng khi hơi thở của Hoắc Duật Hy đến gần Tử Mặc lại nghiêng đầu né tránh, sự đấu tranh phảng phất lướt qua nội tâm.
Hoắc Duật Hy thấy Tử Mặc né tránh, lại càng ương ngạnh câu chặt lấy hắn. Cô biết như vậy là thất đức, giành bạn trai của người khác, chen vào tình cảm đang hạnh phúc của một cặp đôi. Nhưng mà cô chấp nhận bị người khác nguyền rủa cũng không muốn sống cuộc sống khó chịu như hiện tại, cuộc sống không thể tự điều khiển cảm xúc của bản thân, lúc nào cũng buồn, cũng đau không thấy lối thoát.
Tiểu Bạch do chính tay cô nhặt về, nói cô ít kỷ, nhỏ nhen cũng được. Nhưng mà không thử thì làm sao biết không thể, biết đâu người Tiểu Bạch thích thật sự là cô, là do giận dỗi mới như vậy tìm bạn gái.
“Tiểu Duật Hy, đừng quậy nữa. Cô sẽ hối hận, sẽ trách tôi.” Tử Mặc muốn tách Hoắc Duật Hy ra trước khi mọi thứ đi xa hơn.
“Không, tôi sẽ không hối hận đâu. Tôi muốn ở cùng anh thôi.” Hoắc Duật Hy dứt lời liền ngọt ngào hôn lên phiến môi mỏng của Tử Mặc, ánh mắt mê ly nhìn vào đôi mắt màu lam xanh thẩm của hắn, quyến rũ mời gọi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!