Tiểu Kỳ Bảo Bối Của Ta
Chương 8: Thế có động phòng không
Reng..reng..reng.. tiếng chuông lớp học vang lên, ây da vừa đến kịp lúc, không lại bị người nào đó lèm bèm.
Vừa ngồi xuống ghế ,Tuyết Tuyết đã nhìn cô , tay chống cằm cười nói:
“Bảo Bối cậu xem, cậu làm hắn thành ra cái bộ dạng gì kìa”
Cô quay ra phía sau thì nhìn thấy người nào đó tay phải bị bó thành một cục, hai mắt lại bầm đen, khuôn mặt Minh Tuấn hiện lên chỉ số thù hận đạt đến mức cao nhất rồi, haha.
Lạc kỳ suy ngẫm từ từ nhớ đến chuyện hôm qua cô đã làm, để xem để xem…….
Đoạn hồi tưởng:
Lạc kỳ rời khỏi bàn tiệc chân đi lảo đảo đến gần phía Minh Tuấn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu định nói gì đó với Lạc Kỳ , anh còn chưa kịp mở miệng đã bị cô đấm một phát vào mặt lại trúng ngay con mắt phải, sau đó thuận tay còn lại mà đấm luôn cả con bên trái , cô còn nói đấm như thế để cả hai con sẽ đen đều, say rồi thì Lạc Kỳ làm gì cũng bạo lực hẵng ra.
Chưa dừng lại ở đó , cô lại hét lớn vào mặt hắn nói:’ Này thì định tán vào mặt bà mày à tên khốn, đã bỏ bà đi theo gái lại còn muốn hành hung bà à…”
Ơ trong tìmh trạng này thì ai mới là người hành hung ai nhỉ ???
Miệng nói tay Lạc Kỳ đã gỡ một bên giầy cao gót ra phang thẳng vào người anh, Minh Tuấn hoảg quá lại không kịp phản ứng , vội lấy tay bên phải đỡ lấy, làm máu điên của Lạc Kỳ trỗi dậy, cô liền nắm lấy cánh tay mà kéo ngã anh xuống đất đạp thêm vài cái rồi mới dừng lại.
(Thế là các bạn biết tại sao mà Minh Tuấn lại bầm dập rồi nhỉ)
Khúc sau ai đưa cô về thì không cần đoán cũng biết….(Hồi tưởng kết thúc)
………………..
Cô quay xuống nhìn người nọ lén lén cười nói với Tuyết Tuyết:” người ngợm thế kia hôm qua có động phòng được không ta, hay hôm qua phải bận đi hẹn hò với bác sĩ cả đêm ý. Thật đúng là đáng thương nha.
Lạc Kỳ vừa xoay người lên đã thấy Thiên Phàm đang đứng trước mặt mình, ôi trời làm cô giật cả mình, không vào dạy đi mà lại đứng ở đấy làm gì , hay là muốn tính sổ chuyện hôm qua mình đánh học trò của anh sao.
Thiên Phàm nhìn xung quanh lớp học một lúc , rồi lại quay sang phía cô nói:
“Hôm nay lớp chúng ta sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi, bắt đầu là Lạc kỳ cầm theo sách vở, ngồi về phía đối diện thầy, còn các em lần lượt đổi theo chỗ tôi chỉ.
Sau khi các học sinh đã ổn định chỗ ngồi, Lạc kỳ nhìn khắp một lượt xung quanh mình, cảm thấy có gì đó sai sai , ủa sao con gái của lớp mình lại bị dồn thành một cục thế này, xung quanh cô cả dãy trước và sau không có một đứa nào là con trai…….
Còn tên Minh Tuấn kia lại bị đưa đến dãy cao nhất mà ngồi, vừa bị cận lại còn bị què thế kia, ngồi trên đấy như thế khó mà học được , đúng là tạo nghiệp nặng quá mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!