Tiểu Kỳ Bảo Bối Của Ta
Chương 12: Cẩu lương à
Cô lúc này cũng khoảng chừng năm sáu tuổi còn cậu bé thì chắc tầm mười mấy , Lạc Kỳ theo bản năng chạy theo chiếc xe, gọi tên ai đó trong vô thức rầm một tiếng máu chảy khắp nơi.
Cô giật mìmh tỉnh dậy , thì ra nãy giờ cô mơ sao, đã ngủ quên trong này cả tiếng đồng hồ, giấc mơ đó dạo gần đây sao cứ lặp đi lặp lại mãi, lần này lại thấy nhiều hơn lần trước, tuần này đã là lần thứ hai rồi.
Thay đồ xong cô lên giường nằm, nhưng cứ lăn qua lộn lại mấy vòng cũng không sao ngủ được, chắc do lúc nãy mệt quá ngủ một giấc sảng khoải đến tỉnh cả người.
Lúc sau cơn đói ập đến, làm Lạc Kỳ phải bò xuống giường ra khỏi phòng, đúng thật là, đã ở ké bây giờ lại phải ăn ké nữa ngại hết sức mà.
Đi đến phòng khách thì thấy anh đang ngồi làm việc, đã khuya thế này anh còn chưa ngủ nữa, cô bước xuống bếp pha một tách cà phê đen nóng rồi đặt nhẹ xuống bàn cho anh nói:
“Tối rồi mà thầy vẫn còn phải làm việc à, có phải trường mình có hơi hành xác giáo viên mới không nhỉ, mà thầy phải làm để án gì vậy?”
Cô nhìn xuống màng hình máy tính một cách chăm chú, nãy giờ thì ra không phải anh tập trung làm việc mà không nge cô nói, chỉ là anh đeo tai nghe tập chung mà bắn bắn cái thứ gì trong game ý ,làm mình quan tâm dư thừa mà.
Mặt còn đang nhìn vào màng hình máy tính xem cái bắn bắn kia, bất chợt Thiên Phàm quay đầu sang phía Lạc Kỳ làm cánh mũi của hai người nhẹ nhàng mà lướt qua nhau, cô giật mình lùi về sau xoa xoa cái mũi nhỏ của mình, lấy lại bình tĩnh nhìn anh mỉm cười tay lại không quên chỉ sang ly cà phê đang ăn cẩu lương của hai người nãy giờ nói:
“Cứ tưởng thầy bận việc em pha cho thầy nè còn nóng thầy mau thử xem có hợp khẩu vị của mình không:
Thiên Phàm cầm lên uống một ít cười nói: “rất ngon, cám ơn em”
Anh lại nói tiếp:” sao khuya mà em còn chưa ngủ nữa, không sợ sẽ mau già à?”
Lạc Kỳ:” Thật ra ban nãy em đã ngủ một lúc rồi, do cái bụng này của em nó lại đòi ăn nó không chịu ngủ”, cô vừa nói vừa cười không quên lấy bàn tay chỉ vào cái bụng hư của mình.
Anh tắt máy tính ra khỏi ghế, bước xuống bếp đeo tạp dề vào, nheo nheo hai mắt nhìn Lạc Kỳ nói:
” thế để tôi nấu gì đó cho hai chúng ta ăn”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!