Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
Chương 1: Ân điển
QUYỂN THƯỢNG: VÒNG XOÁY ĐỊNH MỆNH
Thành Thụy thứ 26, triều Tân Thục
Từ thuở lập quốc đến nay, triều Tân Thục trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh của ngoại bang để không những giữ vững biên cương mà còn mở rộng bờ cõi. Với đội quân thiện chiến, họ đã thu phục được các tiểu quốc và sát nhập vào lãnh thổ của mình. Thuở khai quốc bao giờ cũng gặp khó khăn cả. Song sóng gió rồi cũng sẽ có lúc ngừng lại để đem đến sự bình yên cho bá tánh. Có thể nói, dưới thời Định An Hoàng đế, đất nước đã phát triển đến độ cực thịnh. Nhân dân ấm no, nhà nhà hạnh phúc, vùng biên cương yên ổn. Ấy cũng là nhờ vào tài trị quốc của vị quân vương này.
_ Tốt! Tốt! Tốt!- Vừa tấm tắc khen, Hoàng đế vừa cười giòn giã.- Cuối cùng cũng diệt xong bọn thảo khấu đó rồi! Tuần Nhi! Công đầu thuộc về con đấy. Con muốn phụ hoàng thưởng cái gì nào?
Chàng thanh niên mặc bộ y phục màu trắng vừa cười, vừa cúi thấp người xuống và chắp hai tay về phía trước cung kính.
_ Đa tạ phụ hoàng đã quá khen. Thật ra việc diệt bọn thảo khấu vùng phía Nam lần này công đầu phải thuộc về Lâm đại nhân. Con chỉ là góp một chút trí lực thôi ạ.
_ Vương gia! Ngài quá khiêm tối rồi.
Người đàn ông trạc tuổi tứ tuần cúi đầu trước vị Vương gia trẻ tuổi rồi sau đó quay về phía Hoàng thượng.
_ Hoàng thượng! Thần không dám nhận công đầu. Nếu không có Vương gia, e rằng mọi việc khó lòng mà thuận lợi.
_ Được rồi! Hai ngươi đừng nhường nhau nữa. Cả hai đều là thần tử của ta. Không cần nhường. Có công sẽ thưởng.- Nói đoạn, Hoàng đế bật cười. Nhưng rồi đôi mày chau lại.- Nhưng có tội phải phạt.
_ Phụ hoàng (Hoàng thượng) anh minh.
_ Lâm Trí Bình!
_ Có hạ thần.
_ Chuyện dẹp loạn bọn thảo khấu lần này, khanh có công, vậy nên Trẫm ban thưởng cho khanh một trăm nén vàng và phong khanh là Tiết độ sứ vùng biên giới phía Nam.
Vừa nghe đến đó, Lâm Trí Bình tái mặt, mắt liếc ngang liếc dọc đầy lo lắng.
Vẫn không để ý gì đến sắc mặc của vị quan họ Lâm, Hoàng đến vẫn tiếp tục nói:
_ Vùng biên giới phía Nam là vùng trọng yếu, là nơi dễ bị ngoại bang nhòm ngó nhất. Trẫm không muốn chỉ vì một chút lơ là, mất cảnh giác mà dân chúng vùng đó rơi vào cảnh điêu linh. Khanh hiểu ý Trẫm không?
_ Hạ thần hiểu! Hạ thần sẽ dốc toàn tâm toàn lực để không làm Hoàng thượng thất vọng.
_ Được rồi! Khanh lui ra đi.
_ Hạ thần xin cáo lui.
Dứt câu Lâm Trí Bình cúi đầu lạy Hoàng thượng rồi chậm rãi lui ra ngoài. Vừa đi, ông ta vừa khẽ thở ra.
Nhìn theo dáng đi khúm núm của ông ta, vị Vương gia trẻ không nén nổi một nụ cười.
_ Phụ hoàng! Nhi thần không ngờ phụ hoàng lại đày ông ta ra xa đến thế.
_ Ông ta là một nhân tài. Song ông ta cũng là một kẻ xảo trá. Thân phụ của ông ta từng là Tam triều nguyên lão. Nên tiếng nói của ông ta rất có uy tín trong triều đình này. Ta không thể để ông ta mọc vây mọc cánh được. Vậy nên ta phải dùng cương nhu phối hợp thì mới có thể khống chế được ông ta, không cho cái bản tính xảo trá của ông ta nổi lên. Có như vậy, ta mới có thể thuần phục và biến ông ta thành một kẻ trung hiếu. Huống hồ, chúng ta vẫn chưa bình định xong vùng đất phía Nam, vậy nên ở nơi ấy ông ta sẽ có thể phát huy được tài trí của mình.
_ Phụ hoàng con thật phục Người!
Nở một nụ cười thật tươi, Hoàng thượng tiến về phía vị Vương gia trẻ.
_ Tuần Nhi! Con hãy nhớ! Đạo trị quốc không thể cứng nhắc được mà phải linh hoạt biến hóa. Cương nhu phối hợp nhịp nhàng. Vừa có lý mà cũng phải có tình. Chuyện nhỏ phải ổn thỏa thì mới làm được chuyện lớn. Làm được những điều này, thiên hạ ắt nằm trong tay con.
_ Nhi thần hiểu rồi ạ!
_ Con tuổi trẻ tài cao, là hoàng tử mà ta đặt kỳ vọng rất nhiều. Nhưng đừng vì thế mà tự cao. Ta mong con không làm ta thất vọng.
_ Những lời phụ hoàng dạy, nhi thần điều nhớ rất kỹ. Xin phụ hoàng yên tâm! Nhi thần nhất định sẽ làm theo những gì phụ hoàng dạy. Tuyệt đối không kiêu ngạo, ngang tàn.
Hoàng thượng mỉm cười hài lòng.
_ Tốt! Tốt! Nào giờ con muốn Trẫm ban thưởng cái gì nào?
_ Con thật sự không cần phụ hoàng ban thưởng đâu ạ. Phụ hoàng đừng bận tâm.
_ Đây là lệnh! Con dám trái sao Phúc Tuần?- Hoàng thượng chau mày lại.
_ Không! Ý con không phải vậy ạ!
_ Vậy thì con muốn Trẫm thưởng cái gì. “Quân vô hý ngôn” Trẫm không nói chơi với con đâu.
_ Vậy…- Phúc Tuần lưỡng lự.- Vậy…mong phụ hoàng cho nhi thần xuất cung một chuyến ạ.
_ Con muốn đến Phượng Sơn để thăm Ngọc Nhạn phải không?- Hoàng thượng cười lớn.- Được rồi! Ta đồng ý! Nhưng con phải về trước đại lễ một tháng đấy. Nhân tiện đây, ta cũng có việc cần con làm. Mai lâm triều, ta sẽ giao phó.
_ Vâng! Nhi thần đa tạ phụ hoàng!- Vừa nói, vừa cười Phúc Tuần vừa quỳ xuống cảm tạ.
_ Đứng lên đi! Đường xa, ta nghĩ con cũng đã mệt rồi. Hãy về Bảo Khánh cung nghỉ ngơi đi.
_ Vâng! Nhi thần xin cáo lui!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cúi chào Hoàng thượng.
*
_ Hoàng huynh! Sức khỏe của hoàng huynh dạo này thế rồi?- Vừa đi, Phúc Tuần vừa quay sang hỏi người đi bên cạnh.
Vừa húng hắng ho, người thanh niên mặc bộ áo màu đỏ đậm khoác bên ngoài áo màu tím nhạt chậm rãi nói.
_ Ngũ đệ! Từ nhỏ, sức khỏe ta vốn đã yếu. Sống được đến hôm nay là tốt lắm rồi còn cầu mong gì nữa.
_ Huynh! Sao huynh lại nói vậy?!- Phúc Tuần nhăn trán.- Thân làm Thái tử của một nước, huynh nhất định phải chăm lo cho sức khỏe của mình thật tốt.
_ Chăm lo ư?- Vị Thái tử trẻ tuổi tiến chậm rãi về phía trước một bước, đôi mắt cũng đã trở nên xa xăm hơn.- Nhân sâm, linh chi, rồi cả biết bao nhiêu loại thuốc quý khác. Nhưng…đệ thấy đấy.- Thái tử chậm rãi quay về phía Phúc Tuần.- Ta vẫn ốm yếu. Xem ra…thời gian của ta sắp hết rồi.
_ Huynh!
Phúc Tuần vội chạy về phía Thái tử, chàng đặt hai tay lên vai hoàng huynh của mình.
_ Hoàng huynh! Đệ không cho huynh nói những câu vô trách nhiệm như vậy. Huynh phải kiên cường lên! Huynh không thể phụ lòng phụ hoàng được.
_ Phụ hoàng từ lâu đã không muốn ta sống ở Đông cung nữa. Nhưng vì ta là…con trưởng và cũng vì lời hứa với mẫu hậu nên Người vẫn chưa phế ta. Hoàng đệ biết không, nếu không phải là…quy định do tổ tông lập ra, ta nghĩ rằng Người đã phế trưởng lập thứ rồi.
_ Huynh…
_ Đệ để ta nói hết.- Thái tử cắt ngang lời Phúc Tuần.- Ta biết phụ hoàng rất yêu thương và lo lắng các huynh đệ chúng ta. Sức khỏe của ta ngày một sa sút, phụ hoàng hết sức lo lắng. Và từ lo lắng, Người đang dần trở nên bất mãn. Nhưng với đệ thì khác. Đệ từ nhỏ đã mất đi mẫu thân của mình song vẫn hiếu học. Chăm chỉ đọc sách, đọc binh thư, luyện võ công. Trong mắt phụ hoàng, đệ hoàn toàn là người thích hợp để trở thành Thái tử, là người sống trong Đông cung này sau khi ta bị phế truất. Nên vì vậy, ngay sau khi đệ tròn mười tám, phụ hoàng đã sắc phong đệ là Linh thân vương. Và không những đệ có phủ vương gia mà còn có thể sống trong cung của mình trước kia, cung Bảo Khánh. Đủ để thấy được phụ hoàng rất sủng ái đệ, Người xem đệ như là trợ thủ đắc lực của mình. Vì vậy, ta hy vọng đệ có thể dốc toàn sức của mình để thay ta trở thành một đứa con tận hiếu, tận trung.
_ Hoàng huynh!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quỳ xuống.- Đệ xin huynh đừng nói những điều này nữa.
_ Đệ làm gì vậy?- Thái tử vội đỡ Phúc Tuần đứng lên.- Mau đứng lên! Đừng để đám thị vệ nhìn thấy.
_ Hoàng huynh!
_ Sức ta yếu không thể kéo đệ lên đâu. Đệ đứng lên ngay cho ta.
Không còn cách nào khác, Phúc Tuần đành đứng lên.
_ Thái tử! Mời Thái tử uống thuốc kẻo nguội
Khẽ lắc đầu ngán ngẩm, Thái tử chậm rãi quay về phía nô tỳ và cầm lấy chén thuốc.
Một lúc sau khi tỳ nữ đã đi, Thái tử cùng với Linh thân vương chậm rãi ra điếm nghỉ giữa Ngự hoa viên.
_ Không nói chuyện của ta nữa. Nói chuyện của đệ đi.- Thái tử chậm rãi nhấp ngụm trà.- Giao phi nương nương dạo này vẫn khỏe chứ?
_ Đa tạ hoàng huynh đã quan tâm. Dưỡng phi vẫn khỏe.
_ Thế thì tốt!- Thái tử khẽ gật đầu.- À phải rồi! Chuyện đệ dẹp được bọn thảo khấu phương Nam khiến phụ hoàng rất vui mừng. Người đã ban thưởng gì cho đệ chưa?
_ Chuyện đó không đáng nhắc tới!- Vừa cười, Phúc Tuần vừa chắp tay.
_ Sao lại không đáng?!- Thái tử bật cười.- Phụ hoàng đã thưởng gì cho đệ nào?
_ Là một chuyến xuất tuần.
_ Xuất tuần?- Thái tử khẽ nhăn trán.- Đến chỗ Tiểu Nhạn phải không?
Phúc Tuần không nói gì nhưng gương mặt đã lộ ra vài phần.
_ Đệ ấy! Mỗi lần nói trúng tâm ý của đệ là mặt đệ lại đỏ lên.- Thái tử cười lớn hơn nữa.
*
Hoàng cung vốn dĩ là nơi im ắng. Bảo Khánh cung cũng không thoát khỏi ngoại lệ đó. Tuy nhiên hôm nay, nơi này trở nên nhộn nhịp hẳn bởi sự trở về của chủ nhân Bảo Khánh cung. Mọi người ra vào tấp nấp, ai nấy cũng cười đùa vui vẻ với vị thân vương trẻ tuổi tài cao được hoàng thượng vô cùng sủng ái. Song vị vương gia này không lấy làm vui thú với sự tấp nập ấy. Phải chăng Phúc Tuần còn có quá nhiều điều phải lo nghĩ? Về đạo trị quốc, con đường mà phụ hoàng của chàng đang đi. Về sức khỏe của Thái tử. Về cái chết đáng ngờ của một cung nữ trong Ngâm Hương Cung, cung của Giao phi nương nương. Chốn thâm cung thật lắm chuyện khiến con người ta lao tâm khổ tứ. Lúc này đây chàng chỉ ước chàng là một người con trai bình thường như bao nhiêu người con trai khác trong nhân gian. Chàng sẽ cùng Tiểu Nhạn ngao du sơn thủy, đến nơi Lạc Phố [1], tránh xa chốn hồng trần. Nhưng…thân là con trai của thiên tử, chàng sao dám mơ tưởng đến những điều đó. Thật là ảo mộng mà thôi.
_ Vương gia của đệ!- Chất giọng châm chọc đầy quen thuộc vang lên khiến Phúc Tuần thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ.- Trời đã sắp tối rồi! Ngài mau vào kẻo lạnh.
_ Phúc Khải! Ta thật nghĩ mãi không ra một chuyện.
Chơi với Linh thân vương từ thuở còn để chỏm, Thất Hoàng tử, Phúc Khải là người hiểu rõ tâm sự của chàng nhất. Hơn nữa người bị ảnh hưởng trong chuyện ấy là dưỡng phi của Phúc Tuần cũng chính là mẫu thân của chàng. Chàng cũng rất lo lắng! Nhưng mỗi người mỗi tính cách và mỗi suy nghĩ khác nhau. Đối với chàng đây quả thực trong rủi có may. Khẽ mỉm cười, Phúc Khải chậm rãi lại gần Phúc Tuần và cúi thấp người xuống.
_ Có phải chuyện của a đầu Tiêu Nhi không?
_ Đúng vậy!- Phúc Tuần chậm rãi gật đầu.- Từ lúc trở về đây và hay tin, ta luôn hoài nghi. Vì cái chết nhìn vào có vẻ như không có gì đáng ngờ cả. Nhưng…nếu lúc đó ta nhìn thấy xác của Tiêu Nhi, có lẽ mọi thắc mắc của ta sẽ được giải tỏa ít nhiều.
_ Đệ đã kiểm tra kỹ rồi đúng quả đúng là chết do thạch tín.
_ Nếu vậy nguyên nhân bị chết do thạch tín là gì! Trong cung này ai lại cả gan dùng chất kịch độc ấy.- Phúc Tuần chậm rãi lắc đầu.- Ta thật nghĩ không ra.
_ Vương gia của đệ! Chẳng lẽ huynh không biết câu này: bạch ngọc vi hà [2]!
_ Bạch ngọc vi hà?
Vừa ngẫm nghĩ, Phúc Tuần vừa gật gù.
_ Câu này quả không sai. Nói hay lắm Thất đệ. Đệ nói thế, trong đầu ta đã có dự tính. Vài ngày nữa ta lại phải đóng giả là kẻ đào hoa rồi. Đệ ở trong cung nhớ làm theo những gì ta căn dặn.
Phúc Tuần vừa dứt câu, Phúc Khải cười thật tươi.
_ Vương gia quá khen! Yên tâm! Đệ sẽ dốc sức giúp huynh.
_ Thánh chỉ tới!
Liền lúc đó là một đoàn người tiến về phía Phúc Tuần.
_ Hoàng thượng có chỉ.
Phúc Tuần vội quỳ xuống.
“Thuận thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết.
Linh thân vương Phúc Tuần và Ngọc Nhạn công chúa từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Tình cảm nồng thắm. Mối tình của hai khanh trong sáng như ngọc, không gì có thể sánh bằng. Trong việc dẹp bọn thảo khấu vùng biên giới phía Nam, Linh thân vương có công lớn. Nay trẫm chỉ hôn cho Linh thân vương và Ngọc Nhạn công chúa như là phần thưởng khích lệ tinh thần.
Khâm thử”
Cười thật tươi, Phúc Tuần vội cúi đầu xuống lạy tạ.
_ Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế.
Viên thái giám vừa đi khỏi, chúng nô tài vội vậy quanh Phúc Tuần.
_ Chúc mừng Vương gia!
_ Chúc mừng Vương gia!
_ Vương gia cuối cùng Người cũng được Hoàng thượng chỉ hôn rồi. Chúc mừng! Chúc mừng!
_ Chúc mừng ngũ huynh!
Nói đoạn tất cả nô tài đều quỳ xuống.
_ Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Ngọc Nhạn công chúa! Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
Phúc Tuần nở nụ cười đầy hạnh phúc.
_ Nào mọi người đứng lên cả đi!
——————————————–
[1] Lạc Phố: bến sông Lạc, nơi tiên ở.
[2] Bạch ngọc vi hà: ngọc trắng có vết.
——————————-
Hết chương 1
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!