Ngoại Cảm
Chương 49: Cặp song sinh kỳ lạ
12 giờ trưa, Phạn Già La và Bạch Mạc đã chờ sẵn trong phòng riêng. Thẩm Hữu Toàn đến muộn 5 phút, nhưng y không mang vợ con theo, mà mang một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mũi anh tuấn đến.
“Ngại quá, trên đường hơi kẹt xe.” – Y chắp tay liên tục xin lỗi, Thẩm Hữu Toàn không quá cao, ngoại hình cũng bình thường, nhưng khí chất lại rất nho nhã.
“Đây là tài xế kiêm vệ sĩ của tôi.” – Y chỉ vào người đàn ông đứng phía sau mình và nói.
“Xin chào Bạch tổng, xin chào Phạn tiên sinh.” – Người nọ vừa lễ phép gật đầu vừa quan sát tình hình trong phòng, sau khi xác định không có bí mật hay nguy hiểm gì thì mới lui ra ngoài. Anh ta không yên tâm về ông chủ, nên mới theo sang đây để xem thử, cũng không định ngồi ăn chung với bọn họ.
Bạch Mạc đặt toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Hữu Toàn, không để ý đến người đàn ông kia, nhưng Phạn Già La lại nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt trở nên thâm thúy khó lường.
“Sao Thẩm tiên sinh không đưa người nhà tới?” – Lúc cánh cửa bị người đàn ông kia đóng chặt lại, Phạn Già La mới nhìn về phía Thẩm Hữu Toàn và hỏi thẳng.
Người này thật không biết chừng mực chút nào, có người lạ nào lại đi kêu người khác đưa vợ và con đến trong lần gặp mặt đầu tiên không? Nếu không phải người mở miệng mời là Bạch Mạc, thì ngay cả nhìn Thẩm Hữu Toàn cũng không thèm nhìn Phạn Già La một cái.
“Phạn tiên sinh mời tôi đến để bàn chuyện hòa giải ngoài tòa đúng không? Việc này thì có liên quan gì đến người nhà tôi? Vầy đi, bây giờ tôi sẽ gọi cho luật sư của tôi, nếu cậu có thắc mắc thì có thể trao đổi với anh ta.” – Thẩm Hữu Toàn đã chờ không kịp để kết thúc buổi hẹn này. Tuy có Bạch Mạc làm trung gian, nhưng y cũng không giỏi chịu đựng kiểu người trẻ tuổi không biết tiến lui này.
“Chuyện của tôi không gấp bằng chuyện của Thẩm tiên sinh đâu.” – Phạn Già La xua tay và nói.
“Cái gì?” – Thẩm Hữu Toàn bật cười: “Tôi thì có chuyện gì được?”
Bạch Mạc không hề chen miệng, chỉ im lặng rót ba ly trà.
“Nếu Thẩm tiên sinh vẫn vô tri vô giác như vậy, thì anh sẽ đánh mất đứa con duy nhất của mình sớm thôi.” – Phạn Già La uống cạn nước trà, mặt mày thản nhiên.
“Đứa con duy nhất của tôi? Phạn tiên sinh, bình thường cậu không xem tin tức à?” – Thẩm Hữu Toàn châm chọc: “Những người biết về tôi đều biết rõ, Thẩm Hữu Toàn tôi trai gái đầy đủ, đứa con duy nhất ở đâu ra?”
“Thẩm tiên sinh có từng nghe chuyện tu hú chiếm tổ chưa? Chim khác đẻ trứng vào tổ của anh, sau khi nở, nó sẽ đẩy những đứa con của anh văng ra khỏi tổ cho té chết.”
“À, chuyện đó thật sự rất đáng sợ. Nhưng Phạn tiên sinh à, hai đứa con của tôi là sinh đôi, cùng một mẹ, ra đời cùng lúc, nếu một trong hai đứa là máu thịt của tôi, thì tất nhiên là đứa kia cũng vậy rồi. Chẳng phải việc này mâu thuẫn với đứa con duy nhất mà cậu nói sao? Đời tư của tôi rất trong sạch, chưa từng làm loạn bên ngoài, càng không có con riêng, Phạn tiên sinh, cậu nói những lời này là muốn bôi nhọ tôi đúng không? Tôi nghe nói cậu chưa tốt nghiệp cấp 3 thì đã nghỉ học, bằng Đại học cũng là Phạn gia bỏ tiền mua cho cậu. Bây giờ cậu đã không còn nhà để về, giới thượng lưu cũng không bước chân vào được, tôi cho cậu một lời khuyên chân thành —— Nhân lúc còn trẻ thì đọc nhiều sách vào, đừng suốt ngày giả thần giả quỷ, ba lừa bảy lọc, để tránh một ngày đó rước phiền phức về cho mình. Tính tình tôi rất tốt, nên sẽ không so đo chuyện hôm nay với cậu, nếu cậu muốn hòa giải ngoài tòa, thì phiền cậu gom đủ tiền rồi hẵng tới nữa.”
Thẩm Hữu Toàn quay sang nhìn Bạch Mạc, khuyên bảo: “Bạch tiên sinh, kết bạn thì phải cẩn thận.”
Bạch Mạc đặt điện thoại của mình trước mặt Thẩm Hữu Toàn, cười nói: “Thẩm tiên sinh, tôi cũng thành thật khuyên anh, không có học thức thì phải đọc sách, mở mang tầm mắt của mình.”
Thẩm Hữu Toàn tức khắc giận điên lên, nhưng tầm mắt lại vô tình lướt đến hàng tiêu đề đỏ đậm trên màn hình điện thoại ——《Song sinh cũng có thể cùng mẹ khác cha》, đây là cái thứ vớ vẩn gì, chẳng lẽ hẹn mình ra là chỉ để đùa bỡn vô vị như này?
Thẩm Hữu Toàn thu hồi tầm mắt, đập bàn rồi bỏ đi ngay.
Phạn Già La không nhanh không chậm nói với theo: “Thẩm tiên sinh, sắp tới hãy chăm sóc tốt đứa con gái duy nhất của mình, đợi anh giải quyết xong rắc rối trong nhà, chúng ta sẽ bàn lại chuyện hòa giải ngoài tòa. Đúng rồi, chuyện hôm nay chỉ ba người chúng ta biết thôi, mong anh đừng để lọt ra ngoài, nếu không sự tình sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng đấy, đến nỗi Thẩm tiên sinh thủ đoạn cao siêu cũng không thể thu dọn được.”
Thẩm Hữu Toàn không ngừng bước, đóng sầm cửa lại để bày tỏ sự tức giận.
Bạch Mạc lấy điện thoại về, tò mò hỏi: “Con gái anh ta gặp nguy hiểm à?”
“Tính mạng bị đe dọa.” – Phạn Già La nói từng câu từng chữ.
Bạch Mạc không chút nghi ngờ, lập tức gửi cho Thẩm Hữu Toàn một tin nhắn WeChat, kêu y phải bảo vệ con gái cho kỹ, bởi sắp tới cô bé có thể sẽ gặp nguy hiểm chí mạng.
Thẩm Hữu Toàn ngồi trong xe giận đến bốc khói, ra sức bấm điện thoại, trả lời:【Bạch tổng, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Để giảm bớt thiệt hại, anh nên cố gắng tránh xa Phạn Già La xa thì hơn, phẩm hạnh của cậu ta rất có vấn đề đấy.】
Bạch Mạc lập tức trả lời:【Khó trách gần đây tôi luôn gặp thuận lợi trên thương trường, thì ra là nhờ ở gần đèn. Cảm ơn nhiều!】
Thẩm Hữu Toàn giận đến mặt méo mặt, y gõ ra rất nhiều chữ, rồi lại xóa sạch. Quên đi, nói nhiều với mấy người đầu óc ngu muội thì có ích gì, phải tránh xa bọn họ mới đúng. Tên Phạn Già La này cũng quá đáng thật, dám đặt điều hư cấu để không phải mất tiền bồi thường! Đây là muốn bán ân tình cho mình hay muốn khiến gia đình mình bất hòa?
Đương lúc Thẩm Hữu Toàn phẫn nộ một mình, người tài xế đang âm thầm quan sát biểu cảm của y qua gương chiếu hậu, sau đó như quan tâm mà hỏi han: “Thẩm tiên sinh, hồi nãy anh với Bạch tổng đàm phán thất bại à? Tôi thấy sắc mặt anh hơi xấu.”
Thẩm Hữu Toàn vốn định chửi ầm lên vài câu, nhưng không biết tại sao lại không mở miệng. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Phạn Già La không ngừng vang vọng trong đầu y —— Đừng để lọt ra ngoài, nếu không sự tình sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng…
“Ừ, bọn họ muốn hòa giải ngoài tòa, nhưng lại không muốn mất quá nhiều tiền, nên việc đàm phán đã thất bại.” – Thẩm Hữu Toàn nói vài câu lấy lệ.
Người tài xế cũng biết về hai vụ kiện giữa Phạn Già La và KN, vì vậy chỉ gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa. Anh ta vốn định đưa ông chủ đến công ty, nhưng lại nghe đối phương phá lệ mà nói: “Hôm nay tôi không đi làm, anh đưa tôi về nhà đi.”
“Vâng, Thẩm tiên sinh.” – Tài xế lập tức đổi hướng.
Một tiếng sau, Thẩm Hữu Toàn về đến nhà với tâm trạng cực kỳ khó chịu, chưa đến phòng khách thì đã nghe tiếng con gái khóc đến long trời lở đất. Đứa nhỏ này có cơ thể khỏe mạnh, tính tình cũng ngang bướng, động một chút là khóc ầm lên, ồn đến nhức đầu; không giống đứa con trai, ngoan ngoãn lại lanh lợi, dù có bị ức hiếp cũng không kêu khóc, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, tính tình quá nhu nhược. Hơn nữa, đứa con gái thì giống hệt Thẩm Hữu Toàn, vẻ ngoài rất bình thường, nhưng đứa con trai lại giống mẹ, mặt nhỏ mắt to, vô cùng đáng yêu.
So sánh hai đứa với nhau, tất nhiên là Thẩm Hữu Toàn hoàn toàn nghiêng về đứa con trai, huống hồ trong tư tưởng của y, con trai vốn quý giá hơn con gái nhiều.
Y bước vào phòng khách, quả nhiên trông thấy con gái đang nằm dưới đất khóc lớn, con trai được vợ ôm vào lòng, hai mắt đỏ hoe, mặt đầy vẻ tủi thân. Bà nội thì nhét một con thỏ bông vào ngực cháu trai, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng ngoan, đừng để ý chị con, nó chính là một tiểu bá vương đó, thấy cái gì tốt cũng đòi hết.”
Cô bé giọng gân cổ lên khóc: “Đó là đồ chơi của con, còn của nó là gấu nhỏ! Lúc mua, mọi người đã nói mỗi đứa một con mà, sao bây giờ lại cho em ấy hết?”
Vợ của Thẩm Hữu Toàn không kiềm được cơn giận mà quát: “Đừng khóc nữa! Một món đồ chơi thôi mà, cho em mày chơi một chút thì có sao đâu? Sao mày lại nhỏ mọn như vậy? Mày là chị mà không biết nhường em à?”
“Nhưng lần nào con cho nó chơi nó cũng lấy luôn hết!” – Cô bé khóc nức nở, thấy Thẩm Hữu Toàn đang đứng ở huyền quan thì vội chạy tới ôm chân y, nghẹn ngào mà nói: “Ba ơi, kêu em trả thỏ nhỏ lại cho con đi, nó có gấu nhỏ, hồ ly nhỏ, xe nhỏ với robot biến hình rồi, còn con thì chỉ có con thỏ nhỏ này thôi, ba kêu em trả lại cho con được không?”
Nếu là ngày thường, chắc chắn Thẩm Hữu Toàn sẽ hùa theo trách mắng con gái mình, nhưng hôm nay không biết tại sao, nhìn con gái giống mình như đúc, khóc đến méo mặt, cổ họng y chợt nghẹn, không nói một câu nào.
Đúng lúc này, ông Thẩm đi xuống từ lầu hai, bực bội mà nói: “Khóc khóc khóc, cả ngày mày chỉ biết khóc! Em mày đã bị mày cướp hết chất dinh dưỡng rồi, mày còn không biết nhường nó nữa hả, sao mày không hiểu chuyện như vậy! Mày phải biết rằng, em mày bị bệnh, phát sốt, nằm viện, tất cả là do mày hại nó, mày mắc nợ nó cả đời đấy!”
Thẩm Hữu Toàn chưa bao giờ cảm thấy lời nói của ba mình chói tai như lúc này, y không nhịn được mà hét lên: “Ba đừng có nói những lời như vậy trước mặt con nít chứ! Hai đứa nó là chị em, phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau, làm gì có chuyện ai mắc nợ ai!”
Ông Thẩm hừ lạnh một tiếng, quay sang ôm cháu trai, cười ha hả dụ dỗ: “Cục cưng đừng khóc, ông nội mua xe đồ chơi cho con, không thèm thứ đồ bỏ này.”
Thằng bé lắc đầu, khẽ nói: “Nhưng con chỉ thích thỏ nhỏ thôi.”
Ông Thẩm lập tức đổi giọng: “Vậy con thỏ này là của con, chị hai thích khóc thì để chị hai khóc đi, chúng ta mặc kệ chị.”
Thằng bé nín khóc rồi bật cười, nhưng lại không ôm chặt con thỏ, mà tùy tiện xách một bên tai rồi kéo lê trên mặt đất. Nó chỉ cướp đoạt theo thói quen, chứ không thực sự thích loại đồ chơi nhồi bông này. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nó đã biết tranh đoạt sự chú ý và yêu thương của cả nhà, tâm tính như vậy thật sự rất đáng sợ. Nhưng nếu quan sát kỹ, bạn sẽ thấy điều này không phải chuyện lạ ở những đứa trẻ, mà là một hiện tượng phổ biến. Đứa nhỏ ngây thơ song cũng rất tàn nhẫn, loại tàn nhẫn một cách hồn nhiên này thường sẽ khiến người lớn cảm thấy rùng mình.
Mọi khi Thẩm Hữu Toàn sẽ không quan sát kỹ lúc hai đứa ở chung, hôm nay lại không tự chủ được mà chú ý đến mọi tiểu tiết, rồi phân tích ý nghĩa của mọi sự việc. Y ôm đứa con gái đang khóc khản cả giọng, rồi nhìn con trai đang tươi cười thân mật, trái tim bỗng đập rất nhanh. Y vốn tưởng con gái là phe mạnh, con trai là phe yếu, nhưng bây giờ nhìn lại, con gái chỉ là cố làm ra vẻ mạnh mẽ mà thôi, còn con trai tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết lợi dụng vỏ bọc yếu đuối để tranh đoạt tài nguyên có hạn.
Sự tương phản giữa hai đứa trẻ dường như đang chứng minh cho ví dụ “Tu hú chiếm tổ” của Phạn Già La, khiến y cảm thấy khó chịu vô cùng! Y bế con gái qua ghế sofa, rồi bế con trai lên cùng, để hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, sau đó từng câu từng chữ mà dạy hai đứa phải chung sống hòa thuận.
Mọi người đều không nhận ra sự khác thường trong hành động của y, chỉ mình y mới biết, tuy ngoài miệng y nói liên hồi, nhưng trong đầu lại đang điên cuồng suy nghĩ chuyện khác. Y cẩn thận so sánh ngoại hình của hai đứa nhỏ, dốc sức tìm kiếm bằng chứng có thể chứng minh chúng là máu thịt của mình.
Con gái hiển nhiên giống mình như đúc, nhưng con trai thì không hề giống chút nào. Thẩm Hữu Toàn da đen, con trai lại da trắng; Thẩm Hữu Toàn có mắt một mí, con trai lại là mắt hai mí; mặt của Thẩm Hữu Toàn là hình chữ điền, còn mặt của con trai lại nhòn nhọn, giống hệt mẹ nó; đứa con trai tuy trắng trẻo đáng yêu, nhưng điều này đã đi ngược lại gen của Thẩm gia.
Giọng nói của Thẩm Hữu Toàn ngày càng khô khốc, y không cách nào giáo huấn hai đứa nhỏ tiếp nữa, bởi hạt giống nghi ngờ đã bén rễ nảy mầm trong lòng y. Y định an ủi mình —— song sinh khác cha, chuyện này quá hoang đường, chắc chắn không có đâu!
Nhưng khi trở về thư phòng, y lại âm thầm xem xét một số bài luận văn đáng tin cậy, rồi rơi vào đau đớn rối bời. Để thoát khỏi sự tra tấn này, y đã lén lấy tóc của mình, con trai, con gái và kể cả vợ, rồi tự gửi tới trung tâm xét nghiệm.
Nếu kết quả đều là con của y, y nhất định sẽ bắt Phạn Già La phải trả giá thật đắt! Không ai có thể đem con của y ra làm trò đùa!
____________________________
Ngự Chi Tuyệt: Những bạn nào đã đọc trước bản convert thì vui lòng KHÔNG CMT SPOIL TÌNH TIẾT nhé, một phần vì sẽ ảnh hưởng đến những độc giả khác, một phần vì đó là cái hấp dẫn của truyện ý.
Nếu có lỡ cmt spoil thì hãy xóa giúp tôi nhé, còn không thì tôi xóa giúp cho:))
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đọc truyện vui vẻ nhé:”>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!