Cực Phẩm Khí Phi
Chương 70: Yến hội (1)
Beta: Quỳnh ỉn
Nam tử linh hoạt nới vạt áo Thiên Thiên, ngay khi vạt áo sắp bị cởi hẳn, nam tử cảm nhận được hai ánh mắt hung ác, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra…
Sao hắn có thể quên bên người nàng còn có hai con chó săn hung ác này, vừa rồi khi mình tiến vào tại sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của chúng? Còn đang hoang mang, A Hắc nhanh chóng nhào lên phía trước, mở miệng bày ra răng nanh sáng ngời.
Nếu không phải tốc độ né tránh của nam tử rất nhanh, trong miệng A Hắc không là cổ tay áo của hắn nữa mà là thịt trên tay hắn.
Nam tử đen mặt nhìn thoáng qua A Hắc và A Hoàng, lắc mình một cái biến mất.
Rồi sau đó, A Hoàng nhảy lên giường nằm sấp xuống bên cạnh bảo vệ cho chủ nhân.
Sau khi bóng dáng kia biến mất không lâu, một bóng dáng khác lại xuất hiện trong phòng, A Hắc và A Hoàng ngẩng đầu nhìn người tới, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ngoan ngoãn nằm úp sấp.
Bóng dáng ấy đúng là quản gia của Thiên Thiên, người mà A Hắc và A Hoàng quen thuộc, Mặc.
Mặc đi đến bên cạnh A Hắc nhặt mảnh vải trên mặt đất lên, trong con ngươi thâm trầm khẽ gợn sóng.
Thật ra từ khi Thiên Thiên tiến cung, Mặc vẫn luôn núp trong bóng tối để bảo hộ, chưa từng hiện thân, mà Thiên Thiên cũng không biết, vì thế Mặc không có đánh thức Thiên Thiên mà là để cho nàng tiếp tục nghỉ ngơi.
Thiên Thiên ngủ giấc này mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.
“Mặc?” Thiên Thiên vừa mở mắt đã thấy có người ngồi trên ghế.
“Chủ tử.”
“Mặc, sao ngươi lại xuất hiện trong phòng ta? Có việc gì cần tìm ta sao?” Mặc dù là người hiện đại nhưng vừa sáng sớm tỉnh dậy lại phát hiện có nam nhân xuất hiện trong phòng mình, nàng vẫn cảm thấy không ổn.
“Dạ.” Sau đó Mặc kể lại từng chuyện đã xảy ra tối qua.
Phản ứng đầu tiên của Thiên Thiên là cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, phát hiện là hoàn hảo vô khuyết, chắc là Mặc đã giúp nàng buộc lại vạt áo.
“Vậy ngươi có phát hiện nam tử kia là ai không?” Tiếng nói của Thiên Thiên có vẻ rét lạnh.
Mặc đưa mảnh vải A Hắc đã xé được tối qua cho Thiên Thiên, Thiên Thiên cẩn thận nghiên cứu, vải dệt này nhìn có phần quen mắt, giống như từng gặp qua ở nơi nào, nhưng là nhất thời lại nghĩ không ra.
“Chủ tử có thể đoán dược nam này tử là ai.”
Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện thích khách, xung quanh Vĩnh Hòa uyển liền có thêm rất nhiều thị vệ tuần tra, mà trong bóng tối lại có cao thủ âm thầm bảo hộ. Có thể lặng yên không phát ra hơi thở đi vào phòng nàng như vậy, chỉ có một người.
“Long Khải Diêm?” Thiên Thiên lạnh lùng nói, không thể tưởng được Long Khải Diêm cũng sẽ dùng ám chiêu, muốn dùng chiêu này, nhưng hắn làm như vậy là có mục đích gì? Muốn có được nàng hay là… Nhưng có được nàng thì cũng đâu có chỗ nào tốt, chỉ là ham muốn chinh phục nổi lên sao?
Trách không được nàng lại cảm thấy vải dệt này có phần quen mắt, thì ra đây là quần áo hắn mặc lần trước khi gặp trong khoang thuyền.
“Tối hôm qua có một người đột nhiên xâm nhập vào phòng chủ tử, nhưng ngoài ra ta còn phát hiện ám vệ quanh sân của chủ tử không có bất cứ hành động gì, ta chỉ có thể truyền âm cho A Hắc và A Hoàng, để chúng nó bảo hộ tiểu thư. Rồi sau đó người kia vội vàng rời đi, mà ám vệ ở chỗ tối cũng vô cùng luống cuống, ta nhân cơ hội tiến vào xem xét cụ thể tình hình.” Thì ra tối hôm qua A Hắc và A Hoàng đột nhiên tấn công Long Khải Diêm là vì Mặc.
“Mặc, giúp ta làm một việc.” Đáy mắt Thiên Thiên loé lên vẻ độc ác, Long Khải Diêm, có một số việc ngươi cũng đừng trách ta.
Một ngày sau.
Hôm nay đó là hội giao lưu ba năm một lần của tam quốc.
Hội giao lưu của tam quốc, tên cũng là nghĩa, chính là hội trao đổi văn hóa giữa ba nước Tây Lũng, Thủy Nguyệt và Thương Lang.
Ban ngày, bọn họ sẽ trao đổi bàn bạc trên triều đình, nhưng những thứ này cũng chỉ là nói miệng, đến yến hội buổi tối mới thực sự là bắt đầu.
Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần Tây Lũng quốc đều để cho Hoa tiên tử tới tham gia hội trao đổi.
Hoàng hôn bắt đầu từ từ buông xuống, mỗi người đều đã chuẩn bị cho buổi yến hội tối nay.
Vĩnh Hòa uyển
Trong gương, một nữ tử mặc trên ngườiváy dài thêu trăm hoa rực rỡ, trên mặt lụa mỏng dùng sợi kim tuyến màu vàng thẫm thêu hoa văn đám mây, quạt lông điểm xuyến những viên ngọc tich thạch và hổ phách hình tròn rất nhỏ, tua ngọc lấp lánh như những vì sao, rực rỡ như sông chảy, làm lộ ra quý khí hoàng gia.
Trên cánh tay khoác một dải lụa mỏng Yên La màu tím dài khoảng một trượng, dùng vòng vàng khảm ngọc để cố định. Y phục màu vàng óng nhìn từ xa tựa tiên nữ, dùng Tường Kim Hương Thảo để nhuộm màu, chất màu tươi đẹp, tính chất mềm nhẹ, ánh sáng diễm lệ như màu hoa, hơn nữa còn tản mát ra mùi thơm hoa và cây cỏ.
Hai mắt long lanh như nước, lại thấp thoáng vẻ lạnh lùng, còn thêm cả cung trang ung dung quý khí, tất cả đều tôn lên vẻ cao quý thanh lịch của nàng.
“Tiểu thư, hôm nay người đẹp quá!” Tinh Nhi không khỏi thán phục.
“Tinh Nhi, nghe ý tứ của em, thì ra tiểu thư nhà em chỉ có hôm nay đẹp mà thôi!” Đôi khi nàng rất muốn trêu chọc nha đầu đơn thuần này.
“Không không, lúc nào tiểu thư cũng đẹp, chẳng qua hôm nay tiểu thư nhìn qua thật sự đẹp quá, đẹp quá.”
“Tiểu thư, Tiểu Lý Tử ở ngoài cửa cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên tiếng của Hồng Hoàng.
Sau đó, Thiên Thiên đi ra cửa phòng, lại nghe được tiếng hút khí.
“Tiểu thư, người thật đẹp.” Hồng Hoàng khen từ tận đáy lòng.
“Ừ, cám ơn!” Cho dù tính cách có như thế nào thì nữ nhân đều sẽ thích nghe nói như vậy, đáy mắt Thiên Thiên hiện lên ý cười.
Bọn họ nghe thấy câu cám ơn đều sửng sốt một hồi, chủ tử vậy mà lại nói cảm ơn giống nô tỳ các nàng, nhưng các nàng chỉ dám cảm thán trong nội tâm.
“Thượng Quan tiểu thư, hoàng thượng lệnh cho nô tài tới dẫn đường, để tránh cho tiểu thư lạc đường.” Tiểu Lý Tử cung kính nói.
Dẫn đường? Sợ nàng lạc đường? Đây là Long Khải Diêm đang cho người giám sát nàng mới đúng! Để tránh cho việc nàng bỏ trốn, không phải hắn rất tự tin à? Vì sao hiện tại lại phái người tới?
“Được, đi thôi!”
Rất nhanh, các nàng đã đến nơi tổ chức yến hội.
Thiên Thiên vừa mới chuẩn bị bước vào bên trong yến hội, phía sau đã truyền tới giọng nói cao ngạo của Thượng Quan Diễm Nhi.
“Bản cung còn tưởng rằng là ai ăn mặc xinh đẹp đến như vậy, thì ra là ngươi! Ngươi cũng đừng có quên, nơi này đúng là yến hội giao lưu của tam quốc, một kẻ không biết gì như ngươi cũng dám xuất hiện tại đây, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ làm mất mặt Tây Lũng quốc sao? Hoàng thượng thật sự là đã bị mê hoặc tới choáng váng rồi, việc lần này cũng có thể lấy ra đùa.”
Thiên Thiên không nói, chỉ là khẽ mỉm cười, dáng vẻ vô cùng thanh lịch.
“Hừ.” Thượng Quan Diễm Nhi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tiến vào bên trong nơi tổ chức yến hội, lúc nhìn thấy Thượng Quan Thiên Thiên mặc cung trang, nàng ta ghen tị muốn chết, theo nàng ta biết, bộ quần áo kia chính là do hoàng thượng cố ý sai người làm ra, chỉ là không thể ngờ được lại là làm cho nữ nhân kia.
“Tiểu thư, sao nàng ta có thể nói tiểu thư như vậy?” Tinh Nhi rất bất mãn nói.
“Tinh Nhi, sinh khí đối với loại người như vậy chỉ tổ phá hoại tâm tình của bản thân thôi.” Thiên Thiên khẽ cười nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ rét lạnh.
Đêm nay nàng sẽ để cho nữ nhân kia biết, lời cảnh cáo của nàng lần trước không phải lời nói suông ngoài miệng mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!