Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung


Chương 19


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tracy

Thời gian nửa tháng trôi qua, rất nhanh đã tới ngày đại điển thu đồ đệ.

Bởi vì mấy hôm trước bị Tư Hằng cố ý chiếm tiện nghi, mấy ngày nay Y Chu cũng không cho y sắc mặt tốt gì, cả ngày đều là xụ mặt mắt trừng lớn.

Làm cho Tư Hằng nhìn đến đều ngứa tay muốn véo một cái.

Tâm tư Tư Hằng Y Chu không biết, hắn còn cảm thấy chính mình phản kháng có tác dụng, chính là đôi khi nhìn thấy thân ảnh cơ đơn của đối phương, lại có chút xíu mềm lòng.

Đương nhiên thời gian mềm lòng có hạn, bởi vì Tư Hằng sẽ không thể giữ được hình tượng quá mức tốt đẹp đó.

Hôm sau trời vừa sáng Y Chu đã tỉnh, đơn giản rửa mặt chải đầu, tìm một kiện pháp y màu sắc thuần tịnh mặc tốt, sau đó ra cửa.

Tuy rằng hôm nay có việc quan trọng, nhưng hắn mỗi ngày tu luyện đều không thể gián đoạn, Y Chu mang theo một tiểu mộc kiếm*, tới bên vách núi đứng tấn như ngày thường, ngoài ý muốn lại nhìn thấy nam nhân biến mất không gặp.

*kiếm gỗ

Người nọ đang luyện kiếm, điểm – thứ – phách – liêu – mạt, nhất chiêu nhất thức tất cả đều là trong kiếm chiêu cơ bản, không mang theo bất luận pháp thuật gì.

Động tác y ổn định không một tia run rẩy, mỗi lần chém xuống đều dứt khoát.

Kiếm là kiếm gỗ, dùng người gỗ để luyện kiếm, nhưng phương thức luyện kiếm này không mang theo bất luận pháp thuật gì lại có thể làm cho người gỗ động đậy.

Cử động kia rất nhỏ, Y Chu đứng ở sau còn có thể nhìn thấy ánh sáng xuyên qua người gỗ đối diện.

Đây là làm sao có thể a?

Y Chu cực kì khó hiểu, người gỗ này hắn đã thử qua, cực kì cứng rắn, không thể dễ dàng hủy hoại.

Mà hắn nhìn chăm chăm động tác của Tư Hằng, cùng phàm nhân không có gì khác nhau.

Advertisement / Quảng cáo

Y Chu không rối rắm quá lâu bởi Tư Hằng đã thu thế, quay đầu nhìn về phía hắn.

Y Chu há miệng thở dốc, không biết nói cái gì, kì thực trong lòng đã sớm buồn bực, hắn chỉ là đang rối rắm vấn đề xưng hô.

Rốt cuộc có nên gọi sư phụ hay không nha?

Nếu gọi, hiện tại vẫn còn chưa làm đại điển đó; nếu không gọi, dù sao cũng còn có vài canh giờ nữa cũng phải gọi.

“Suy nghĩ cái gì?” Y Chu còn chưa nghĩ tốt nên gọi cái gì, mặt liền bị nhéo xuống.

Hắn lui về sau một bước tránh né ma chưởng, cứ như thế đem một chút sùng kính kia ném sang một bên.

Bất quá vẫn là muốn hỏi: “Ngươi như thế nào làm cho người gỗ có thể động?”

“Về sau ngươi sẽ biết.” Tư Hằng cũng chưa trả lời, đưa tay ra, nói: “Hôm nay cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, cùng ta đi đến chủ phong.”

Nhìn đại chưởng trước mắt, Y Chu do dự, vẫn là nắm lấy tay y.

“Hiện tại đi có phải quá sớm hay không?”

“Nếu là chờ ngươi đứng tấn xong khẳng định sẽ trễ.”

“Nga.” Y Chu do dự, sau đó nói: “Ta ngày mai sẽ bù.”

Tư Hằng hỏi: “Ngươi chịu được?”

Y Chu hai ngày gần đây lại đem thời gian kéo dài, mỗi ngày đứng tấn hai canh giờ, hiện tại còn chưa quá thích ứng, mỗi ngày từ vách núi trở về đều là mệt giống như cún con sắp chết.

Nghe được lời này hắn cũng không phản bác, xụ mặt nghiêm túc suy xét, lúc sau nói: “Vậy ta từ từ bù. ”

Tư Hằng nghe xong bật cười: “Làm cách nào từ từ bù?”

“Ta mỗi ngày có thể luyện nhiều thêm nửa canh giờ.” Y Chu tính toán, “Như vậy liền không có vấn đề.”

Hắn cảm thấy mỗi ngày nhiều thêm nửa canh giờ cũng không khác biệt lắm, hắn cũng có thể tự mình chống đỡ được.

Tư Hằng cũng không tiếp tục đả kích hắn, gật gật đầu: “Được, vậy ngươi thử xem.”

Hai thầy trò một bên nói chuyện, một bên bay đến chủ phong.

Hai người tới rất sớm, vừa tới liền nhìn thấy cảnh tượng bận rộn trong đại điện.

Y Chu theo Tư Hằng đi vào, thấy một người bên cạnh bày ra quần áo.

Quần áo kia giống như bộ mà lúc trước Tư Hằng đưa cho hắn, nhưng vẫn có chút khác biệt rất nhỏ.

“Hôm nay ta sẽ mặc cái này sao?” Y Chu đi đến bên cạnh bộ quần áo, ngửa đầu hỏi người nọ.

“Đúng vậy, ta sẽ mặc cho ngươi bộ quần áo này.”

“Ta biết.” Y Chu vẫn luôn nhớ rõ lưu trình Cung trưởng lão đã nói với hắn, nghe vậy cũng gật gật đầu.

Dù sao Tư Hằng cũng không phải lần đầu tiên mặc quần áo cho hắn, không có gì ghê gớm.

Hai người ở chủ điện nhìn một vòng, xong đi ra ngoài, đến trắc điện bên cạnh.

Chờ đợi nghi thức bắt đầu.

Tu Chân giới về cơ bản phi thường mê tín, loại nghi thức quan trọng này phải chờ đến giờ lành, thời gian phải chính xác trong vòng một nén nhang.

Y Chu không biết làm sao tính ra thời gian này, hắn chỉ biết là chính mình ở trong phòng đợi rất lâu, lúc sau chờ Tư Hằng đi ra, hắn mới được gọi đến chủ điện.

Chủ điện so với trước đó hắn đến đã không giống nhau, trong điện ngồi đầy người, một vài đệ tử đứng đó chia nhau ra cầm ngọc quan, pháp y, hồn đèn đang chờ.

Y Chu chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, hắn nhìn thẳng phía trước, từng bước một bước vào trong điện, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền.

Thật sự rất khẩn trương, nhiều ánh mắt nhìn chăm chăm như vậy muốn bỏ qua cũng không được a.

Hơn nữa họ đều là thiên tài a, bọn họ ở chỗ đó không cần làm gì, cũng đã khiến cho tu sĩ cấp thấp muốn quỳ xuống bái lạy rồi nha.

Cực kì áp lực, Y Chu đi đến trước mặt Tư Hằng mới dừng lại, hắn hành lễ với Tư Hằng, sau đó quỳ xuống trên đệm hương bồ trước mặt.

Hai người đội y quan bắt đầu xướng niệm, ngữ điệu kì dị, Y Chu nghe không hiểu lắm.

Hắn cũng không có tâm tư nghiêm túc nghe, nam nhân trước mặt đi đến phía sau hắn, cởi ra tóc hắn, tiếp nhận lược người bên cạnh đưa đến chải đầu cho hắn.

Lược cùng da đầu tiếp xúc có chút hơi ngứa, tóc bị người giữ lấy, Y Chu hơi ngẩng đầu lên để tiện cho đối phương chải.

Hai người trước mặt vẫn còn ngâm xướng, âm điệu dần dần cao lên, Y Chu cảm thấy da đầu như bị kéo căng, hắn nhìn thấy ngọc quan đã được chuyển đến bên cạnh, liền nửa quỳ xuống.

Y Chu tuổi còn nhỏ, tóc cũng không nhiều lắm, nên ngọc quan chuẩn bị cho hắn cũng là loại nhỏ, ngọc quan đội trên đầu cũng không thấy nặng, sau khi bạch ngọc trâm cắm vào, tay trên đầu cũng rời đi.

Người sau lưng tựa hồ nói một câu, Y Chu không nghe rõ lắm, hắn được một cỗ lực nâng lên, người phía sau chuyển đến trước mặt mang theo nét cười nhàn nhạt, thay hắn cởi bỏ nút buộc pháp y.

Loại cảm giác cởi quần áo trước công chúng so với tưởng tượng kì quái hơn nhiều, hoàn toàn không thể thả lỏng, Y Chu cảm thấy sau lưng bị nhìn đến thiêu cháy, hắn liều mạng nhắc nhở chính mình mới nhịn xuống không lui về sau.

Quần áo được thay xong, Tư Hằng lui về phía sau một bước, cầm một vật giống cành liễu ở giữa trán hắn điểm qua. Y Chu cảm thấy giữ mày rê rần, một giọt máu nhẹ nhàng bay ra, rơi vào chỗ đệ tử đang cầm bậc đèn bên cạnh.

Hồn đèn được thắp lửa, bay đến giữa không trung.

Tư Hằng tay phải vươn ra, ấn trên trán Y Chu nói: “Đại đệ tử thứ bảy mươi bốn Thái Diễn Tông, mang theo một chữ Thần, ta ban cho ngươi thêm một chữ Cẩn, về sau đạo hào của ngươi là Thần Cẩn.”

Nói xong y xoay người, mặt hướng về phía trước, đôi tay để trước ngực, đầu hơi cúi thấp: “Đại đệ tử thứ bay mươi ba Thái Diễn Tông Huyền Chính, kính báo tổ tiên… ”

Theo giọng nói của y, trên hư không xuất hiện một quyển sách lớn, sau đó quyển sách mở ra, dừng lại trên một trang.

Tư Hằng niệm xong, lần nữa ngẩng đầu, trên tay huyễn hóa ra một linh bút, ở trên danh sách đệ tử viết lên đạo hào Y Chu, chữ vừa viết xuống nháy mắt quyển sách liền biến mất.

Linh khí trong điện kích động, có hoa ngũ sắc rơi xuống, cánh hoa tiếp xúc với thân thể liền biến thành linh khí tinh thuần, tiến vào kinh mạch.

Advertisement / Quảng cáo

Y Chu chờ Tư Hằng viết xong, khom lưng quỳ phục: “Đệ tử Thần Cẩn bái kiến sư phụ.”

“Đồ nhi mời đứng lên.” Tư Hằng khom lưng, đưa tay nâng hắn dậy.

Sau khi tên được ghi vào gia phả, nghi thức chỉ còn lại một phần cuối cùng chính là bái kiến các vị trưởng bối.

Y Chu theo sau Tư Hằng, từ thúc/ông bác đến thúc bá, bái kiến từng người một.

Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, hắn gặp một trưởng bối liền phải quỳ hành lễ một lần, đi xong một vòng, đầu gối đều run rẩy ê ẩm.

Đương nhiên cái này đều không phải không công, đi một vòng này, mỗi một trưởng bối đến tham gia đại điển đều chuẩn bị lễ vật phong phú, Y Chu hiển nhiên là một đêm phất nhanh (?).

Điển lễ qua đi sẽ có yến tiệc, Y Chu bởi vì tuổi nhỏ cũng không cần phải tham gia.

Yến hội không phải ở chủ điện, mà là ở một nơi cách đó không xa, đó chính là nơi vào ngày nạp tân Y Chu nhìn thấy Vấn Tâm Lộ.

Vấn Tâm Lộ nghe nói có đến một vạn bậc thang, ngày thường đều bị sương mù dày đặc che giấu, nhìn không rõ ràng, cách trăm năm ngày nạp tân mới có thể mở ra một lần.

Y Chu đứng trên mặt bậc thang nhìn lại phía dưới, có thể nhìn xa đến hai trượng.

Hắn đối với ngày nạp tâm mấy năm trước còn có chút ấn tượng, lúc ấy những người đó đi mấy bậc thang này nhìn vô cùng khó khăn, Y Chu có chút tò mò rốt cuộc là tại sao.

Hắn đi lên trước một bước, nóng lòng muốn thử.

“Sư thúc?” Bên cạnh truyền đến âm thanh đánh gãy động tác hắn.

Âm thanh quen tai, Y Chu quay đầu, chào hỏi: “Minh Nghĩa.”

“Sư thúc như thế nào đến nơi này?” Minh Nghĩa tiến lên hai bước, đứng bên người Y Chu, ánh mắt nhìn bậc thang bên cạnh: “Sư thúc muốn đi Vấn Tâm Lộ? ”

“Hiện tại cũng có thể đi?”

“Có thể.” Minh Nghĩa đến Thái Diễn Tông cũng một thời gian dài, cũng biết được nhiều thứ: “Vấn Tâm Lộ có thể giúp rèn luyện tâm tính, cũng không giới hạn ngày đi lên, bên ngoài trừ bỏ ngày nạp tân, thời gian còn lại đi lên thì có chút nguy hiểm.”

Y Chu bị gợi lên hứng thú: “Cái gì nguy hiểm?”

“Dễ dàng xuất hiện tâm ma.”Inh Nghĩa nói.

Vấn Tâm Lộ tương tự như một máy khuếch đại dục vọng, nó sẽ khai quật ra hết thảy những điều khát cầu nhất, sợ hãi nhất, hoài niệm nhất trong lòng người, sẽ chế tạo ra một ảo cảnh rất chân thật trên đường đi của tu sĩ, tu sĩ có thể phá được ảo thì tâm cảnh sẽ tăng lên, còn nếu không phá được thì vĩnh viễn sẽ ở lại trong thế giới ảo cảnh kia.

Bậc thang càng cao, hiệu quả ảo cảnh càng mạnh, đệ tử trong môn tạm thời chưa có ai có thể đi hết được hành trình.

Y Chu nghe Minh Nghĩa nói thế liền bị khơi dậy tâm hiếu thắng, hắn cũng muốn thử xem chính mình có thể đi được đến đâu.

Nhưng mà trước đó hắn phải nói lại với Tư Hằng một chút.

“Sư thúc muốn thử sao? ” Minh Nghĩa hỏi xong, thấy Y Chu gật đầu, hắn lại kiến nghị: “Nếu là sư thúc muốn thử, tốt nhất nên đến sớm một chút, sau buổi trưa Vấn Tâm Lộ càng hung hiểm thêm một chút.”

Y Chu nói cảm tạ, hắn đã biết.

Yến tiệc trong điện kết thúc rất mau, tu sĩ phần lớn đều là trạch*, ngốc một chỗ từ mấy chục đến, hơn trăm năm không ra ngoài, lần này Tư Hằng mời bạn bè cũng không nhiều lắm, người tới thì càng ít, sau khi y tiễn từng người từng người một thì bắt đầu đi tìm tân đồ đệ của mình.

*trạch đây hẳn là người ít khi ra ngoài, chỉ ở trong nhà.

Y Chu còn đang ngốc ở đó suy nghĩ, Minh Nghĩa sớm đã rời đi, hắn ngồi ở trên một cục đá duỗi chân, thử lên bậc thang bên cạnh.

Hắn đối với loại ảo cảnh này cực kỳ tò mò.

“Đang làm cái gì?” Tư Hằng tiến lên.

Y Chu nhanh chóng thu hồi chân kia lại, hướng Tư Hằng ngoan ngoãn cười, kêu sư phụ.

Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống, đứng bên cạnh Tư Hằng, chỉ vào Vấn Tâm Lộ: “Ta có thể đi cái này không nha?”

“Có thể.” Con đường này đối với việc tu luyện tâm cảnh cực kì hữu dụng, Tư Hằng tự nhiên sẽ không ngăn cản, cho dù Y Chu không nói, lúc sau y cũng sẽ mang tiểu đồ đệ đến đây: “Chỉ là thời điểm đi ngươi phải mang mũ, đề phòng nhỡ xảy ra chuyện gì”

Mũ Tư Hằng luyện cho Y Chu đều có hiệu quả tỉnh thần tĩnh tâm, sẽ không làm cho Y Chu đắm chìm trong ảo cảnh thời gian quá lâu.

Có thể nói độ nguy hiểm của Vấn Tâm Lộ sẽ giảm hơn phân nửa.

“Ta đã biết.” Y Chu gật đầu, lại hỏi: “Ta hiện tại có thể đi không? Minh Nghĩa nói sau buổi trưa sẽ càng hung hiểm.”

“Khác nhau không lớn.” Tư Hằng nói, ngoại trừ ngày nạp tân, con đường này vào thời gian khác đều là không khác nhau mấy.

Y đã đi vô số lần, đã sớm rõ ràng cặn kẽ.

So với Minh Nghĩa, Y Chu càng tin tưởng Tư Hằng hơn, nghe được y nói không khác nhau mấy, hắn hiện tại liền muốn thử xem.

Muốn đi đến Vấn Tâm Lộ thì phải đi thông qua đường dưới chân núi, nhưng đi xuống thì chậm quá.

Có sư phụ chính là để dùng lúc này đây, Y Chu không chút do dự giơ hai cánh tay hướng Tư Hằng, để y mang chính mình đi xuống.

Năng lực của Hóa Thần tốc độ cực nhanh, Tư Hằng một tay ôm đồ đệ, trong nháy mắt hai người đã xuất hiện dưới chân núi.

Y Chu từ trong ngực Tư Hằng đi ra, từ trong túi trữ vật tìm một chiếc đấu lạp màu sắc không quá kì quái đội lên.

Nhưng hắn quên mất trên đầu còn đội ngọc quan, ngọc quan cao ngất trực tiếp đem đấu lạp đội ở không trung, không đội xuống được.

Như thế liền có chút xấu hổ.

Y Chu mặt đỏ hồng, làm bộ như không có chuyện gì tháo đấu lạp xuống, cẩn thận liếc mắt nhìn Tư Hằng, lại thấy bên miệng y mang ý cười, bộ dáng hiển nhiên đã sớm dự đoán được, chỉ chờ hắn xấu mặt.

Quả nhiên không thể trông cậy vào người này sau khi làm sư phụ người ta liền sẽ thay đổi! Y Chu trong lòng hừ một tiếng, to gan lớn mật liếc mắt trừng Tư Hằng một cái.

Thấy đồ đệ có dấu hiệu tức giận, Tư Hằng vôi vàng che lại ý cười trên miệng, ho nhẹ một tiếng, chỉ vào ngọc quan: “Cởi xuống đưa ta đi.”

Y Chu yên lặng đem đấu lạp nhét trở lại, sau đó một tay giữ đỡ ngọc quan, một tay rút ra trâm.

Sau khi lấy ra ngọc quan, Y Chu còn phải lấy ra vải đay trên đầu, những thứ này không biết buộc thế nào, Y Chu túm cũng không túm xuống được, ngược lại nắm phải tóc đau đến nhe răng.

Advertisement / Quảng cáo

“Để ta làm đi.” Tư Hằng chụp lại cái tay đang làm loạn kia, nhẹ nhàng mà tháo gỡ xuống, khăn bằng vải đay cứ thế mở ra.

Không có khăn bằng vải đay trói buộc, tóc liền buông xõa ra, do bị buộc một thời gian nên tóc mang theo chút uốn lượn rối tung, Y Chu vốn không lớn mặt lại nhỏ, giống như một búp bê ngọc sứ tinh xảo.

Y Chu cũng không có cảm giác gì, hắn đem tóc vén qua hai bên sườn, đem đấu lạp đội tốt, phất phất tay với Tư Hằng.

“Sư phụ, ta đi đây.”

Tư Hằng: “Mệt mỏi liền đi xuống.”

“Đã biết!”

Y Chu lớn tiếng đáp lời, dẫm lên thềm đá thứ nhất.

Mới vừa dẫm lên, thế giới trước mắt liền thay đổi, sương mù dày đặc không thấy nữa, thay thế chính là một mảnh rừng trúc.

Trong rừng trúc lá ố vàng, thời tiết hẳn là rất lạnh, lá cây trên mặt đất tất cả đều khô tàn, chân giẫm lên sẽ phát ra một tiếng vang “sàn xạt”.

Y Chu mở to hai mắt, cẩn thận đi về phía trước, hắn không biết mình là ai, cũng không biết chính mình sẽ đi về đâu, chỉ biết là muốn đi về phía trước.

Đi tới đi tới, càng đi cảm giác tựa hồ không giống nhau.

Y Chu dừng chân, cúi đầu nhìn nhìn, trên mặt đất toàn là lá rụng tản ra khí vị hư nát, hắn ghét bỏ ngẩng đầu lên, chưởng trước chụp xuống đất, đụng tới thứ gì đó rất cứng.

Hắn dùng móng vuốt lột ra một tầng lá rụng thật dày, đập vào trong mắt là một mầm xanh đậm.

Đây là… Măng sao?

_________

Editor *cắn khăn*: sorry mọi người bộ này lâu ra chap, do 1 chương bên này tới hơn 3k từ lận, lại phải ưu tiên bộ kia nên hơi chậm nhé….

Cái nón xanh…. Nón xanh…. Nón xanh…. Ahaha….

👇👇👇 vote nhaaaa…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN