Song Liêm Đoạt Mệnh
Chương 4: Phần Thưởng Lớn
Yêu thú đại bàng cảm thấy có ánh mắt sắc bén đang nhìn chòng chọc vào nó khiến nó rùng mình. Nó cũng có chút hoảng sợ nên bay vụt lên không trung để tránh bị mai phục.
Nhưng mà khi nó lao lên khoảng trống giữa các nhánh cây thì hai cái liềm sắc lẻm đã chém đứt một cánh của nó.
Là bọ ngựa biết được đại bàng sẽ bay ra chổ thông thoáng này cho nên đã ngụy trang biến đổi màu sắc cơ thể thành màu xanh lá núp ở mấy cái lá cây gần chỗ này phục kích nó.
Yêu thú đại bàng bị thương không thể tiếp tục bay đi nữa, nó ngã nhào xuống mặt đất. Bọ ngựa làm sao bỏ qua cơ hội, nhanh chóng theo. Giơ lên song liêm định thừa lúc nó bệnh lấy mạng của nó.
Nhưng đại bàng cũng không phải đèn cạn dầu. Nó nhanh chóng ổn định thân hình đứng dậy. Dù là không thể bay nhưng nó vẫn còn hai chân, mỏ và một cánh nên đủ sức đánh nhau với bọ ngựa. Một cánh giơ lên quạt ra cuồng phong bay múa, kéo theo lá cây và cát đá hình thành một cái lốc xoáy cuốn về hướng bọ ngựa.
Trong lúc lao nhanh ở trên không, bọ ngựa nào ngờ đại bàng còn có thể tấn công bằng lốc xoáy như thế này. Nó không kịp né tránh liền bị dính chiêu, lốc xoáy cuốn nó quay vòng vòng làm cho nó đầu choáng mắt hoa. Cát đá va chạm bồm bộp với thân thể của nó tạo ra những âm thanh keng keng. Đại bàng đứng đó vô cùng đắc ý nhìn lấy bọ ngựa.
Đây là kỹ năng thiên thú mà nó nhận được cách đây hơn mười ngày. Ngày đó khi đang săn mồi nó chẳng may bay vào nơi này. Nhận được cường hóa cơ thể mở ra một chút linh trí và thức tỉnh huyết mạch cho nên nó có thêm vài sợi lông màu vàng sáng chói, mỏ và hai chân vô cùng cứng rắn và cơ thể oai hùng hơn xưa.
Từ ngày có kỹ năng này nó liên tục giết được vài chục yêu thú rắn và các loại khác làm cho nó tiến hóa đến cấp hai mươi tám bậc D. Tuy là đánh nhau với yêu thú cùng cấp ở đây ngang ngửa nhưng khi nó sử dụng kỹ năng lốc xoáy này thì luôn chiếm được thế thượng phong cho dù đối thủ có là yêu thú loại nào đi nữa.
Nhưng mà hôm nay có vẻ như nó hơi đen rồi. Mặc dù lốc xoáy có tác dụng là không bàn cãi, nhưng cũng không thể làm bị thương bọ ngựa dù chỉ một chút nhỏ nhoi. Vì bọ ngựa không chỉ đạt đến bậc C mà cơ thể của nó cũng được cường hóa vô cùng cứng rắn nhất là cặp liềm của nó.
Lốc xoáy vừa tan, bọ ngựa bị rơi xuống đất. Đầu óc đang quay cuồng thì đại bàng chạy đến dùng chân của nó đạp bọ ngựa lúng vào lòng đất.
Sau khi đạp xong, đại bàng nhắm mắt lại chuẩn bị nhận năng lượng cường hóa cơ thể của nó. Nhưng mà không có gì sảy ra cả.
Nó không hiểu nhấc chân lên đạp xuống một lần nữa. Nhưng vẫn không có gì sảy ra.
Hết cách nó đành bỏ chân ra rồi buồn bực nhìn xuống thì thấy bọ ngựa đang nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí. Nó giật mình nhảy lùi về sau rồi kêu lên đe doạ.
Bọ ngựa từ từ đứng dậy, dùng tay đập đập bụi đất trên người đi. Cũng may khi nãy nó dùng toàn thân bao bọc che lại viên ngọc. Nếu không bị va đập vào đất đá bị vỡ thì nó bị đưa ra ngoài rồi.
Lúc đầu nhìn thấy đại bàng oai vệ nó khá giật mình. Với lại từ trong tiềm thức bọ ngựa là sợ loài chim cho nên nó mới bỏ chạy. Nhưng mà sau khi bị đại bàng tấn công thì nó nhận ra là đại bàng cũng không mạnh như nó tưởng tượng.
“Mẹ nó. Yếu như sên vậy mà hù ông mày chạy tét khói. Không trừng trị mày thì không hả cơn giận mà. Cay thật chứ”.
Bọ ngựa lao đến giơ lên song liêm chém về phía yêu thú đại bàng. Mà lúc này yêu thú đại bàng cũng hung dữ chạy đến dùng cái mỏ cứng rắn của mình mổ về phía bọ ngựa.
Cái mỏ của yêu thú đại bàng cùng không phải đồ trưng bày mà cũng rất cứng rắn và sắc bén. Va chạm với song liêm của bọ ngựa phát ra âm thanh “keng keng” cùng với tia lửa bắn ra bốn phía.
Mặc dù thua bọ ngựa một bậc cùng với bị thương một cánh nhưng mà đại bàng vốn khỏe mạnh hơn bọ ngưa rất nhiều cho nên cả hai chém giết rất ngang sức ngang tài.
Ngoài ra chân của yêu thú đại bàng cũng có lớp vảy sừng có độ cứng không thua gì mỏ của nó cho nên bọ ngựa liên tục bị nó ép lùi về sau.
Nhưng mà đánh càng lâu thì đại bàng càng nhận ra một điều là dù cho mỏ và chân nó cứng rắn nhưng mà bị bọ ngựa liên tục chém vào cùng một chỗ khiến nó bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Lúc này bọ ngựa càng đánh càng hăn, liên tục chém về phía đại bàng. Đàn áp nó đến một gốc cây cổ thụ.
Thấy hết đường lui mà cũng không còn cánh để bay, đại bàng mới liều mạng sử dụng ra một lần lốc xoáy nữa.
Nhưng mà lần này, bọ ngựa đã có sự chuẩn bị trước cho nên đã né được. Nó biết đại bàng có chiêu này nhưng không biết có thể sài được bao nhiêu lần cho nên dù là điên cuồng công kích nhưng vẫn đề phòng thì làm sao tránh được ánh mắt của nó.
Mà yêu thú đại bàng sài xong chiêu này liên không còn sức lực phản kháng nữa. Nó nằm chèm bẹp dưới gốc cây.
Bọ ngựa cũng không muốn hành hạ nó nữa, một liềm tiễn nó lên đường. Lần này chém giết không có nhận được năng lượng nhưng lại cho nó rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Trong lúc ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức sau trận chiến thì nó cũng không bỏ phí thi thể của đại bàng mà ăn sạch sẽ.
Tuy ăn thịt yêu thú không giúp cho nó nâng cao cấp bậc nhưng mà nó cảm giác được là cũng giúp nó tăng được một chút sức mạnh thể chất.
Mỏ của yêu thú đại bàng cũng là vật liệu tốt nên nó cũng thu lại. Đặc biệt là có một viên ngọc màu vàng từ trong bụng của nó, bọ ngựa cảm nhận được có nguồn năng lượng to lớn nhộn nhạo ở bên trong. Mặc dù không biết là thứ gì nhưng chắc chắn là đồ tốt.
Thử đem viên ngọc đặt lên chữ cổ trên tay thì liền bị hấp thụ vào trong. Bọ ngựa liền đột phá đến cấp ba mươi lăm bậc C.
Sau khi chén sạch máu thịt con đại bàng thì trời cũng đã chập tối. Nó liền nhanh chóng quay lại bìa rừng tìm Lam để cùng nhau nghỉ ngơi. Ở trong khu rừng này quá nguy hiểm nếu như ở một mình. Một lúc sau nó tìm thấy Lam đang bắt cá ở dưới suối. Cả hai tiến về cái lều mà nó và Lam dựng lên trước đó để bắt đầu ăn uống và nghỉ ngơi.
Nó ăn hết tất cả thịt chỉ đem về cho Lam một cái đùi, mỏ và ba sợi lông cánh màu vàng của yêu thú đại bàng đưa cho Lam. Lông vũ màu vàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt trông rất đẹp. Lam rất yêu thích treo nó bên trong lều dùng làm đèn ngủ.
Sau khi nướng cá và thịt đại bàng thì Lam hỏi nó rất nhiều. Nhưng mà nó lười viết chữ quá nên không trả lời cô.
Ngày hôm nay chiến đấu mệt mỏi làm nó nằm trên vai cô ngủ thiếp đi. Cô thì vẫn luyên thuyên kể chiến tích của mình cho nó nghe.
Ngày thứ bảy sau khi hai người tiến vào di tích, Lam đã lên cấp ba mươi bậc C, còn bọ ngựa đã lên cấp ba mươi bảy bậc C. Đây chắc đã là cực hạn ở trong bí cảnh này rồi nên nó quyết định cùng với Lam tiến vào nơi sâu nhất để dò xét xem sao.
Lam bây giờ quần áo rách rưới, mang trên mình một cái túi đươc cắt ra từ một phần cái quần jean của cô ta và được may lại với nhau bằng một loại dây leo nào đó. Trên tay là một cây thương gỗ có mũi thương là mỏ của yêu thú đại bàng.
Sắc mặt của Lam tuy xinh đẹp nhưng không còn nhu nhược yếu đuối như lúc mới tiến vào mà có thêm chút thâm trầm và dã tính.
Bọ ngựa thì đứng trên vai cô quan sát bốn phía. Hai người bây giờ phối hợp có thể rất nhẹ nhàng đánh bại yêu thú bậc C rồi.
Đi đến khu trung tâm của khu rừng, ở đây không có yêu thú mà có một căn nhà khá đơn sơ nhưng có chút quỷ dị.
Từ bên trong phát ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo bắn ra xung quanh.
Bọ ngựa và Lam đều rùng mình một cái. Nhưng không rút lui mà từ từ tiến đến căn nhà.
Từ bên ngoài dòm qua cửa sổ để nhìn vào bên trong. Bên trong căn nhà không có người mà chỉ có vô số bộ xương trắng chất thành một ngọn núi nhỏ chất đầy cả căn nhà. Chính giữ căn nhà có một cái ao nước nhỏ mà bên trong đó chứa chất lỏng màu đỏ đang chảy vòng vòng. Nếu đoán không nhầm thì đó ắc hẳn là máu của những người đã chết ở kia, nhưng không hiểu vì lí do gì mà nó vẫn không bị khô lại. Ở giữa cái ao có một bệ đá bên trên bệ đá có một cái ly trông rất tinh xảo nhưng không biết bên trong có chứa vật gì không.
Từng đợt hàn khí từ bên trong đó tỏa ra lạnh cả người. Dù đã đánh giết rất nhiều yêu thú, nhưng tất cả đều do năng lượng huyễn hóa thành, khi đánh chết sẽ biến mất cho nên Lam cũng không có chứng kiến được máu hay xương của chúng. Huống chi ở đây toàn bộ là xương người, cô bịnh lại miệng của mình để không phải thét lên rồi từ từ mềm nhũn mà ngồi bệt dưới đất.
Đừng nói là Lam, ngay cả bọ ngựa bây giờ cũng đang run sợ đây này.
Mà ngay lúc này một âm thanh bén nhọn như tiếng lệ quỷ từ bên trong nhà phát ra:
– Haha. Lại có người đến khảo nghiệm à. Đã một vạn năm rồi không có ai đến đây chơi với ta. Thật là hứng phấn mà. Nhanh, mau đến đây với bổn tọa nào.
Sau đó một đạo ý thức bao khỏa khống chế lại thân thể của Lam khiến cô không thể cử động rồi từ từ kéo cô vào bên trong nhà.
Lam hốt hoảng thét to.
– Mau thả ta ra. Aaaa… Bọ ngựa cứu ta.
Thấy được không ổn bọ ngựa đã nhanh chóng chém nát viên ngọc của Lam rồi cũng chém nát viên ngọc của mình. Sau đó lao nhanh đến ôm chặt lấy cái ly.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ kéo một người một bọ ngựa bay nhanh lên trời rồi lập tức rời khỏi vùng không gian này. Mặc dù đạo ý thức kia cố gắng níu kéo lại cũng không còn kịp.
Sau đó một lão già từ trong ngôi nhà phóng ra gào thét điên cuồng.
Lúc này Lam và bọ ngựa đã được chuyển đi không có nghe thấy lão già kia gào thét cái gì chỉ nhìn thấy hình dáng của lão già vô cùng đáng sơ.
Lão già gầy trơ xương, có nước da xanh méc bệnh hoạn, khuôn mặt hình tam giác có hai cái răng nanh dài nhọn hoắc cùng với một cái sừng dài nhọn trên đầu. Trên người mặc một bộ áo da.
Một tay cầm quyền trượng đầu lâu, một tay còn lại đang bắn ra một quả cầu đen sì sì về phía hai người.
Nhưng khi quả cầu đến nơi thì Lam và bọ ngựa đã tan biến. Hai người được chuyển về đại sảnh ban đầu.
Lúc này âm thanh máy móc lại vang lên. “Chúc mừng thí sinh số chín ngàn chín trăm chín mươi chín hoàn thành khảo nghiệm đạt được bảy trăm mười điểm tích lũy có thể trở thành thành viên cấp một của Ám Sát Thiên. Được ban tặng một bộ quần áo đệ tử tạp dịch của bổn môn, một thanh vũ khí tùy chọn cấp một, một lệnh bài thân phận đệ tử tạp dịch của Ám Sát Thiên và một môn công pháp hoàng cấp. Tổng điểm bị khấu trừ là ba trăm điểm tích luỹ. Còn lại bốn trăm mười điểm tích lũy có thể dử dụng để đổi vật phẩm cần thiết của bổn môn ở Bia Đá Tông Môn”.
Sau đó trước mặt Lam xuất hiện một bộ quần áo màu đen, một cái lệnh bài bằng gỗ, viên ngọc giản và một cây thương. Ở phía trước áo có thêu ba chữ cổ không rõ là có ý gì. Trên vai cũng có hai chữ cổ khác. Phía sau thì có thêu một vòng tròn, chính giữa là một thanh dao găm có hình dáng của một con rồng. Tất cả chữ và kí hiệu đều có màu trắng.
Sau đó, âm thanh máy móc lại phát ra một lần nữa: “Chúc mừng thí sinh số một trăm nghìn hoàn thành khảo nghiệm đạt được năm nghìn bốn trăm mười lăm điểm tích lũy có thể trở thành thành viên cấp ba của Ám Sát Thiên. Được ban tặng một bộ quần áo đệ tử nội môn của bổn môn, một thanh vũ khí tùy chọn cấp ba, một lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn của Ám Sát Thiên, một nhẫn chứa đồ và một môn công pháp huyền cấp. Tổng điểm bị khấu trừ là bốn ngàn ba trăm điểm tích lũy. Còn lại một nghìn một trăm mười lăm điểm tích lũy có thể dử dụng để đổi vật phẩm cần thiết của bổn môn ở Bia Đá Tông Môn”.
Sau đó trước mặt bọ ngựa xuất hiện một cái nhẫn, một cái lệnh bài và ngọc giản.
Vừa chạm vào ngọc giản thì nó liền biến thành một đạo ánh sáng bay vào trong đầu của bọ ngựa.
Một bộ công pháp tối nghĩa được khắc sâu vào trong trí nhớ của nó. Bộ này có tên là Đường Lang Biến do một kỳ tài tu luyện sáng tạo ra sau khi quan sát cách yêu thú bọ ngựa săn bắt con mồi.
Do đó hoàn toàn phù hợp cho bọ ngựa tu luyện. Nếu như mà là công pháp khác chắc nó chỉ có nước lỗ nặng vì không thể tu luyện rồi.
Nó ngồi xuống vận chuyển công pháp bắt đầu chính thức bước lên con đường tu luyện.
Mà lúc này bên cạnh Lam cũng đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Cả hai đang bắt đầu chậm rãi dựa vào công pháp của mình để chuyển hoá năng lượng dị năng bên trong cơ thể thành chân nguyên.
Bốn giờ sau đó, Lam đầu tiên mở mắt ra. Cô hết sức vui mừng bởi vì thông tin bên trong ngọc giản không chỉ có cong pháp tu luyện mà còn có giới thiệu sơ bộ về cảnh giới cũng như tác dụng của việc tu luyện chân nguyên.
Tu luyện chân nguyên chia làm chín cảnh giới: Sơ Nguyên, Nhập Nguyên, Thuần Nguyên, Tinh Nguyên, Tiên Nguyên, Thần Nguyên, Thánh Nguyên, Đế Nguyên, Vĩnh Hằng.
Mỗi cảnh giới lại chia thành chín cấp bậc, tăng đến cấp thứ chín sau đó đột phá mới đạt cảnh giới tiếp theo.
Khi tăng lên một cấp bậc thì chân nguyên sẽ nhiều thêm một phần, mà sức mạnh công kích cũng tăng lên rõ rệt. Điều đáng mừng hơn là tuổi thọ cũng được gia tăng một ít.
Mà sau khi chuyển hoá toàn bộ dị năng mà mình nhận được thì Lam đã đạt cảnh giới Thuần Nguyên cấp một. Tuổi thọ của cô đã được tăng thêm bốn mươi lăm năm.
Cô cười to sung sướng.
Rồi cô vui mừng nhìn sang thì thấy bọ ngựa vẫn đang ngồi yên bất động. Biết là nó vẫn chưa chuyển hoá xong nên không làm phiền mà tự mình cầm lệnh bài và trường thương đi đến bên cạnh Bia đá.
Hết Chương
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!