Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)
Chương 22: Chiến thắng chớp nhoáng
“Ừ.”
“Lần này… Em nên thành khẩn khai báo, hay cứ im ỉm đi thôi?”
“Giờ em mới nghĩ đến chuyện này à?”
“=_=…” Tôi ngửi thấy mùi tức giận ở đâu đây.
“Em muốn làm gì thì làm.” Bác sĩ thở dài, “Anh làm theo.”
Và thế là,trước trùng trùng hiểm nguy, chúng tôi quyết định cố gắng bảo vệ ngọn lửa cách mạng.
Từ khi biết mẹ tôi không thích tôi yêu bác sĩ, anh có vẻ… cẩn thận hẳn? (tôi không biết nên gọi là gì).
Mỗi lần nhìn hai người nghiêm túc nói chuyện, tôi rất khó chịu với sự ung dung của anh. Thỉnh thoảng anh nháy mắt nhìn qua, tôi lại đắm chìm trong cảm giác tội lỗi. Nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, có lẽ nhà tôi không nên vội vàng bước vào vở kịch “mẹ vợ duyệt con rể”. (Ấn tỉ: chúng mày định ôm cháu đến nhà rồi bức vua thoái vị luôn chứ gì?)
Một trưa, tôi vừa dỗ thầy Lâm ăn cơm đi ngủ thì điện thoại vang lên.
“Lâm Chi Hiệu~” giọng ngái ngủ, “Chiều nay có cần giữ chỗ cho mày không.”
“Chiều nay á?Chiều nay có cái gì?” Hôm nay thứ năm không có tiết mà.
“Tọa đàm tổng hợp.”
Cái xã hội độ các này!
“Tọa đàm tổng hợp” là chương trình hưởng ứng “đa nguyên hóa giáo dục chính trị hiện đại”, tổ chức hoạt động “trên cơ sở chuyên ngành của mình, kết hợp với truyền thông đa phương tiện,trình bày bài diễn thuyết 30 phút về một vấn đề đáng quan tâm ở trong hoặc ngoài nước”. Mỗi lớp học là một đơn vị dự thi, do các khoa lựa chọn. Vốn đây là hoạt động dành riêng cho các khoa chính quy PK lẫn nhau,nhưng lần này trường phát hiện ra viện nghiên cứu sinh có vẻ như “chưa gắn bó với đàn em” cho lắm, vì vậy, các thanh niên nghiên cứu sinh lớn tuổi vô tổ chức vô kỉ luật bị phân bổ vào các khoa để tham gia cuộc thi quái lạ này.
Trời ơi, có các khoa quản lý văn sử luật bàn bạc về chính trị là được rồi, khoa địa vào đây mua vui làm gì…
Tiểu Thảo: “Viện nghiên cứu sinh cũng là một khoa cơ mà! Tại sao lại bị chia rẽ ra như vậy! Nếu không có khi đã vô địch trong vòng một giây rồi!”
Trải qua các khâu sàng lọc khắt khe,không ngờ cuối cùng một phần ba số người được chọn lại là nghiên cứu sinh. Chẳng lẽ, sinh viên lớn tuổi đứng trên bệ giảng nhìn chín chắn ngông nghênh hơn sao?
Chúng tôi vốn chỉ định tham dự cho vui, ai ngờ lại bất hạnh hy sinh vì lũ trẻ khoa kịch bản nghiêm túc quá.
Lúc tôi vắt chân chạy đến phòng báo cáo, người đã đến quá nửa, thính phòng đông nghịt làm cho tôi liên tưởng đến đội hình hùng hậu của đại hội thể dục thể thao.
Tiểu Thảo là học sinh nghiêm túc nên tất nhiên đã chọn chỗ ngồi ở hàng thứ ba… Tôi đành mặt dày chui qua đám người đông như kiến đến tìm đồng đội.
“Ố ồ, bàn tay vàng của chúng ta đây rồi.” Đồng chí A đang nói chuyện với khóa dưới thấy tôi đến vội vàng vẫy tay.
Về công, cậu ta là nhóm trưởng, về tư, cậu ta là sói đội lốt thỏ, tôi im lặng. Do ăn ở, tôi bốc thăm phải vị trí 15/16 đội dự thi. Trong mắt mọi người, đó là vị trí siêu tốt, biết người biết ta, giết người bằng dao dùn, còn với chúng tôi, nó trở thành người bị giết bằng dao cùn.
Hôm nay là vòng đầu của bốn đội đầu tiên. Flash suốt buổi, đã vậy còn trình bày bằng tiếng Anh. Trừ giáo viên nước ngoài, mặt mũi mọi người là sự tổng hòa của ngơ ngác và ngưỡng mộ.
Tiểu Thảo: “Tao cảm thấy cấp sáu của tao rõ giả tạo…”
Đồng chí B: “Hôm thi tao xin nghỉ nhé…”
Đồng chí A:”Bàn tay vàng, tao nghĩ, mày có cần chỉnh PPT không…”
Tôi:”…” Không sợ kẻ địch dữ như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trong lúc nghỉ, tôi vừa uống nước vừa xem tin nhắn đến.
Mẹ: “Có anh bác sĩ thích mày đấy, ưng không?”
Tôi hốt hoảng. Tất nhiên là không sặc cũng không ho. Nhưng có lẽ cảm giác hãi hùng bốc lên quá mạng mẽ, một hàng giáo viên nước ngoài quay lại: “Anything wrong?”
Tôi nhấc nhấc cái chai trong tay: “Just too hot.”
Đối phương nhún vai,quay về, tôi mới nhận ra trong tay mình là nước khoáng Lavie…
Không có tin tức rõ ràng, sao dám quyết đấu với cao thủ, tôi đành chuyển mục tiêu… Lát sau:
Thầy Lâm: “Là anh bác sĩ Cao ấy.”
Tôi: “Chào… chào…chào bác?”
Thầy Lâm: “Người ta hiền lành thật thà mà.”
Sau khi thu thập tình báo, quyết định không thèm chiến đấu với người EQ thấp. Tôi trả lời mẹ: “Không nhá.”
“Chưa hỏi là ai mà đã không rồi cơ à?”
Tóc gáy dựng đứng, chắc chắn câu này có ẩn ý.
Tôi nghiêm nghị: “Học nghiệp chưa thành sao dám nghĩ đến chuyện yêu đương. Thôi con vào học đây.” Gửi đi rồi mới nhận ra, câu cuối có vẻ hơi chột dạ…
Xong vòng đầu, tôi chạy đến bệnh viện. Vừa đẩy cửa vào thì thấy Cố Ngụy và bác sĩ Cao đang đứng cạnh Chủ nhiệm B kiểm tra phòng,”A, con gái bác về rồi này.”
Mẹ quay sang nhìn tôi, tôi rất muốn đỡ trán thở dài, quay sang cười lễ phép với Cao bác sĩ, rồi nhìn Cố Ngụy đang ấn bụng thầy Lâm, anh bình thản: “Khôi phục rất tốt.”
Chủ nhiệm B gật đầu, cười cười quay sang nhìn bác sĩ Cao rồi ra ngoài.
Cố Ngụy gật đầu chào hỏi, cũng đi thẳng ra ngoài, không thèm nhìn tôi một cái.
Chỉ còn lại bác sĩ Cao đứng cười ngại ngùng.
Đầu tôi nổ bùm một tiếng: “Cố Ngụy, anh được lắm!”
“Xuống mua cho ba mày ít hoa quả đi.” May mà có người mẹ luôn luôn thấu hiểu, tôi cầm ví, ba chân bốn cẳng ra ngoài.
Trên hành lang, có năm, sáu người nhà bệnh nhân đang vây quanh Chủ nhiệm B và Cố Ngụy. Tôi đi đến sau lưng anh: “Đi nhờ một chút.”
Anh quay lại, hơi nhếch mày nhìn tôi.
Tôi vô cùng, vô cùng, vô cùng muốn bẻ gãy ánh mắt của anh, thấp giọng hung dữ: “Nhờ một chút!”
Anh tránh sang một bước, tôi nghênh ngang đi qua.
Tối, giữa giấc ngủ chập chờn,tưởng y tá đến kiểm tra phòng, tôi bừng tỉnh, thấy Cố Ngụy đang đứng cuối giường. Nhìn đồng hồ,12:05. Tôi gác tay trên trán lật người ngủ tiếp.
Sáng thứ hai, tôi đi mua đồ ăn sáng. Cửa thang máy mở ra, Cố Ngụy, bác sĩ Cao.
Anh bác sĩ trẻ nhìn lướt từ Cố Ngụy đến tôi, rồi im lặng chuồn ra ngoài.
Tôi quay lại nghi ngờ nhìn bóng lưng cậu ta nhanh chóng khuất dần,Cố Ngụy dời bước chặn trước mặt tôi: “Chào buổi sáng.”
Tôi lễ phép đáp lời: “Chào bác sĩ Cố”,rồi đứng nghiêm túc đợi thang máy đến. Trước khi cánh cửa khép lại, tôi thấy anh vẫn đứng bên ngoài mỉm cười.
Đến giờ kiểm tra phòng buổi sáng,cả phòng chỉ có mình tôi, vì thầy Lâm nổi hứng dẫn vợ đi ăn vằn thắn.
Chủ nhiệm B: “Báo cáo của ba cháu còn hai hạng nữa là hoàn chỉnh. Để ông ấy ra ngoài hít thở không khí mới mẻ cũng tốt.”
Bác sĩ Cao cúi đầu đi theo.
Cố Ngụy vẫn đứng đó nhìn tôi cười: “Anh đến kiểm tra phòng.”
Tôi khinh bỉ,thì liên quan gì đến em!
Sau đó, cứ thế mặc kệ cho chuyện này trôi qua, một tháng sau Bác sĩ Cao thực tập xong chuyển sang phòng khác.
______________________________________
Bác sĩ: Hôm ấy trước khi vào kiểm tra phòng anh mới biết chuyện. Chẳng lẽ ở lại xem em từ chối người ta.
(Còn đỡ hơn bị anh từ chối. Về sau thấy em cậu ta cứ như thấy quỷ vậy.)
Bác sĩ: Thường thôi.
(Đừng bảo rằng anh hăm dọa gì người ta nhé?)
Bác sĩ: Không, Chủ nhiệm thấy hình nền điện thoại của anh.
(…Anh cố ý đúng không.)
Bác sĩ:Đâu, anh là người thân thiện dễ gần mà~
(…)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!