Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 70: Hồi kết
Bên trong sân Vinh Xương viện, Trầm Thư Kính một thân y phục mùa Đông dày cộm màu lam trong vắt, bên ngoài còn khoác áo khoác lông cáo trắng tinh, đang chầm chậm di chuyển. Nàng một tay giữ tay Cách Tình, một tay xoa xoa bụng dưới đang nhô lên, cười nói với Túc Tình đang ngồi bên bàn gỗ:
“Ta chỉ mới có năm tháng, còn chưa nặng nề, mọi người xem Cách Tình chú trọng cở nào kìa”.
Người bị điểm danh- Cách Tình- một thân y phục Nhất đẳng nha hoàn màu xanh lá, bị đùa cợt cũng không dám buông tay, một bộ dáng nghiêm túc nói:
“Vệ Quân thần y nói cái thai này của vương phi không ổn, cần phải tịnh dưỡng thật tốt. Lại nói, người nói xem có người nào có thai năm tháng mà bụng lại lớn như người không? Nô tì nếu không cẩn thận, chỉ sợ vương gia sẽ lột da nô tì mất”.
Trên mặt mang theo ý cười chậm rãi loan ra, Trầm Thư Kính lại nhẹ nhàng cách lớp y phục dày cộm xoa xoa mấy cái.
Kể từ ngày nàng cùng Trác Thiếu Hằng bị ám sát, nàng sau khi chăm sóc Trác Thiếu Hằng tỉnh lại, bản thân lại ngã bệnh liên tiếp không dứt. Đã hai năm trôi qua, thân thể cũng không mấy chuyển biến tốt đẹp.
Khi đó sư phụ chuẩn ra hỷ mạch, sau không kịp để nàng cùng hắn vui mừng, lại nói chỉ sợ hài tử sẽ gây tổn thương cho thân thể nàng, Trác Thiếu Hằng thiếu chút đã bỏ con giữ mẹ. May là nàng kịp thời phát hiện ra ý định của hắn, vừa doạ dẫm vừa van xin hồi lâu mới khiến hắn bỏ đi suy nghĩ đáng sợ kia.
Nhưng Trác Thiếu Hằng vẫn chưa hề buông tha, nếu hắn phát hiện hài tử gây tổn thương đến Trầm Thư Kính hoặc không thể hoàn hảo sinh ra, sẽ thật sự quyết định bỏ con giữ mẹ.
Thật may là qua ba tháng đầu đầy nguy hiểm, hài tử trong bụng phát triển rất tốt, cũng không ảnh hưởng lớn đến nàng. Hai hôm trước sư phụ đến bắt mạch định kì, đã nói trong bụng của nàng có thể là thai đôi.
Nghĩ đến bên trong đang có hai hài nhi mang huyết thống của nàng cùng Trác Thiếu Hằng, ý cười trên mặt Trầm Thư Kính càng thêm sâu.
Đúng lúc này Trần mẹ từ hồi sáng đến giờ không thấy mặt lại xuất hiện, bà vừa bước vào trong viện vừa cười nói:
“Vương phi, người xem ai đến thăm người này”.
Trầm Thư Kính kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi thấy rõ mấy người ở phía sau Trần mẹ, vội vội vàng vàng đi đến:
“Mẫu thân, tẩu tẩu, còn có cả tiểu Chân nhi”.
Thấy nữ nhi đang vác cái bụng lớn ba bước thành một bước đi về phía mình, tâm Tô Tịch nhảy vọt lên cuống họng, vội vàng bước đến đỡ lấy nàng, không nhịn được trách móc:
“Chậm một chút, chậm một chút. Con xem, bây giờ con cũng không phải là một người. Nếu có gì bất trắc, làm sao mẫu thân ăn nói với Hằng nhi”.
Vốn ban đầu Tô Tịch vẫn luôn gọi Trác Thiếu Hằng là vương gia, nhưng được Trầm Thư Kính cùng hắn mấy bận ngăn cản, mới đổi sang gọi hiền tế*, sau khi Trầm Thư Kính có thai lại gọi là Hằng nhi.
“Mẫu thân nói đúng đó, muội chậm thôi. Trong bụng muội là tiểu công chúa hoặc tiểu vương gia tương lai, cần phải ngàn lần cẩn trọng”, Triệu Mộ Như cũng bị doạ một phen sắc mặt hơi trắng, trên tay đang ôm một tiểu nữ hài.
Sau khi Sùng Kha đế biết Trầm Thư Kính mang thai, đã sớm truyền khẩu dụ nếu là nam hài sẽ phong làm Vĩnh Phúc vương, là nữ hài sẽ phong làm Lung Nguyệt công chúa. Khẩu dụ này khi đó ban ra đã nhấc lên một trận phong vân ở Đế thành hoa lệ.
Tiểu nữ hài trên tay Triệu Mộ Như tầm gần một tuổi, y phục tơ lụa thượng hạng trên người một màu đỏ rực rỡ, khoá trường mệnh đeo trên cổ do đích thân Hoàng hậu ban thưởng, còn khắc cả Phượng ấn. Tóc trên đầu quấn thành hai búi nhỏ cột dây lụa, mắt hạnh mi cong, một bộ dáng phúc hậu đáng yêu. Bé con tên là Trầm Cảnh Chân, là tiểu thư duy nhất của Phi Vũ tướng quân phủ.
Nói về Phi Vũ tướng quân phủ phải nói về một năm trước. Trầm Tường cùng Tô Tịch quyết định hoà ly*, Trầm Ngôn không nói hai lời liền mang mẫu thân đến phủ đệ năm đó được Sùng Kha đế ban thưởng, cùng thê nữ thành lập phủ riêng, hoàn toàn tách khỏi Trầm quốc công phủ.
Trong vụ ám sát năm đó của Trác Thiếu Hằng, hơn phân nửa đội ám vệ đi theo An Cát Nhĩ Thiếu Kình là do Trầm Tường cung cấp. Nửa năm trước bị Sùng Kha đế điều tra ra, tuy không tịch thu chức vị nhưng đã sớm không còn thực quyền, mất đi chỗ đứng trong triều đình.
Trầm Thư Kính nghe lời hai người, được Cách Tình cùng Tô Tịch hai người hai bên đỡ đi vào chính phòng.
Bên trong đã sớm được đốt lò sưởi đầy đủ, vừa đặt chân vào đã cảm thấy ấm áp. Tô Tịch cởi áo khoác của Trầm Thư Kính đưa cho Cách Tình, lại dìu nàng ngồi xuống ghế quý phi gần đó.
Sau đó Tô Tịch vươn tay ẵm Trầm Cảnh Chân trong tay Triệu Mộ Như, đưa đến trước mặt Trầm Thư Kính, cười nói:
“Con xem, Chân nhi chỉ mới gần một tuổi nhưng đã ra dáng lắm rồi. Con nhìn này, đôi mắt này thật giống Như nhi, nhưng cái mũi lại rất giống ca ca con, cái trán lại giống con. Khi trưởng thành nhất định sẽ rất xinh đẹp”.
Trầm Thư Kính cưng chiều vươn tay, ở trên đôi má hồng hào của Trầm Cảnh Chân nhẹ nhàng chạm:
“Thật là mềm quá. Chân nhi là chất nữ của con, sao có thể không xinh đẹp. Lại nói ca ca cùng tẩu tẩu cũng là nhân trung long phượng*, Chân nhi sau này sao có thể tầm thường”.
Bị khen đến đỏ mặt, Triệu Mộ Như ngượng ngùng cười:
“Muội đó, đã sắp là mẫu thân còn không nên thân. Dạo này muội thế nào? Hài tử trong bụng vẫn tốt chứ?”.
“Muội rất khoẻ, hài tử cũng không có gì bất ổn. Nếu không ổn chỉ sợ phu quân đã sớm…”, Trầm Thư Kính cúi đầu bỏ lửng câu nói, nhưng người trong phòng không ai không biết nàng muốn nói gì.
Vươn tay xoa mái tóc đen mềm mại của nữ nhi, Tô Tịch mềm giọng khuyên nhủ:
“Con đừng suy nghĩ nhiều, Hằng nhi làm vậy chỉ là quá yêu thương con. Nếu hài tử thật sự ảnh hưởng đến thân thể con, mẫu thân cũng không muốn giữ lại đâu, nên con đừng trách Hằng nhi nữa. Chẳng phải bây giờ đã rất tốt rồi sao?”.
Không phải Trầm Thư Kính trách Trác Thiếu Hằng. Nhưng là nữ nhân mang thai khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung. Nàng chỉ cảm thấy Trác Thiếu Hằng hành động như thế là không thích hài tử của nàng mà thôi.
Làm sao không biết mẫu thân đang khuyên bảo, Trầm Thư Kính nhẹ gật đầu, tinh nghịch đáp:
“Mẫu thân, con biết rồi. Mà dạo gần đây Trầm Tường có còn thường hay đến phủ quấy rầy người không?”.
Kể từ khi bị Sùng Kha đế tước thực quyền, những người cùng phe với Trầm Tường cũng rời bỏ hắn mà đi. Trước đây tiền trong phủ đều là do của hồi môn của Tô Tịch là các cửa hàng, thôn trang cung cấp. Nay hai người hoà ly, Tô Tịch đã sớm mang hết của hồi môn của chính mình năm đó đi theo, làm sao sẽ để lại cho tên tướng công bội bạc.
Trầm quốc công phủ hiện nay chỉ còn lại cái mã bên ngoài, bên trong đã sớm bị mấy mươi miệng ăn đào rỗng.
Lúc này Trầm Tường mới phát hiện ra chỗ tốt của Tô Tịch, hối hận khôn xiết, vẫn luôn chờ ở cổng lớn Phi Vũ tướng quân phủ để gặp mặt bà.
Trên môi xuất hiện ý cười khinh miệt, Tô Tịch vỗ vỗ lên mu bàn tay Trầm Thư Kính, nói:
“Con không cần lo cho mẫu thân. Ở tướng quân phủ Như nhi quản lý rất tốt, ca ca con cũng rất hiếu thảo. Trầm Tường mấy hôm trước đã bị ca ca con nhìn thấy, sai người dạy dỗ ông ta một trận rồi. Con nay là nữ nhân đang hoài dựng, đừng nên lo lắng nhiều thứ, hảo hảo dưỡng thai là được rồi”.
Sau đó mấy người lại hàn huyên một lúc nữa, đến giờ cơm tối mới vội vàng ra về. Trầm Thư Kính vốn muốn giữ người lại, nhưng Tô Tịch lo lắng Trầm Ngôn về phủ không có ai sẽ đợi cơm, nên cùng Triệu Mộ Như mang Trầm Cảnh Chân nhanh chóng ly khai, hứa mấy ngày nữa sẽ lại đến chơi.
Khi Trác Thiếu Hằng xong xuôi công vụ trở về, đèn trong phủ đã thắp lên hết. Không đợi Trầm Thư Kính tiến lên giúp thay y phục, Trác Thiếu Hằng đã tự động tay động chân cởi ra xong xuôi.
Lại nhận lấy nước từ Trần mẹ lau tay lau mặt một phen, hắn mới tiến tới ôm Trầm Thư Kính vào trong ngực, vì sợ vướng bụng nàng nên cũng không dám dùng sức, tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói:
“Nương tử, ta đã về”.
“Mừng phu quân về nhà”, Trầm Thư Kính vui vẻ cười đáp.
Hai người chậm rãi dùng xong cơm tối, Trác Thiếu Hằng lại bồi Trầm Thư Kính đi dạo trên hành lang cho tiêu thực mấy vòng, mới nhanh chóng tắm rửa trèo lên giường.
Trầm Thư Kính là thai phụ, vốn rất thích ngủ, ngày hôm nay lại vận động nhiều, cơ hồ vừa nằm xuống hai mắt đã nhắm lại. Vươn tay cẩn trọng ôm Trầm Thư Kính vào trong lòng, bàn tay thô ráp của Trác Thiếu Hằng phủ trên bụng to của nàng.
Trác Thiếu Hằng ở bên tai nàng nhẹ giọng thủ thỉ:
“Kính Kính, ta đã nghĩ ra tên cho hài tử của chúng ta rồi. Nam hài thì gọi Trác Hàn Tuệ, nữ hài thì gọi Trác Dung Kiều. Nàng thấy sao?”.
Đáp lại Trác Thiếu Hằng chỉ có tiếng thở đều đều của Trầm Thư Kính. Trác Thiếu Hằng sủng nịch bật cười, rướn người lên chỉnh lại chăn bông cho nàng, rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
—Chú thích—
*Hiền tế: con rể ngoan.
*Hoà ly: cùng ly hôn.
*Nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người, ý chỉ những người đặc biệt.
——CHÍNH VĂN HOÀN——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!