Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp
Chương 41: Vương Giả treo Thanh Đồng lên đánh. *
Đây quả thực là kỹ thuật nghiền ép toàn bộ!
Người… Nữ nhân này, đến cùng có lai lịch gì?
Không chỉ là Tống Diệu Nam, những thanh niên nam nữ xung quanh mới vừa rồi còn nhảy cẫng hoan hô, giờ phút này cũng đã câm như hến.
“Thần… Tuyệt…”
“Bọn mày vừa mới nhìn rõ sao?”
“Nhìn… Thấy rõ ràng… Nữ nhân này ở khoảng cách mỗi đường rẽ đều khống chế không sai chút nào… Nam ca toàn bộ hành trình đều bị nghiền ép…”
“Cao… Cao thủ a! Đơn giản Vương Giả treo Thanh Đồng lên đánh!”
…
Kinh hãi nhất, kỳ thật vẫn là Bùi Vũ Đường ngồi trên ghế lái phụ Ferrari.
Giờ này khắc này, thiếu niên nắm chặt dây an toàn, ảm đạm nghiêm mặt, một bộ muốn nôn không dám nôn, nhìn Lâm Yên, biểu lộ giống như gặp quỷ.
“Cô… Cô cô cô…” Bùi Vũ Đường cô nửa ngày, cũng nói không được một chữ.
Lâm Yên đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.
Trong gió đêm, sợi tóc nữ hài ngổn ngang bay lượn, trong con ngươi chứa đầy bóng đêm có khi lóe lên tia sáng lăng lệ, trên người nơi nào còn có nửa điểm hình bóng vừa ngốc vừa sợ.
“Cho nên, Tống công tử, hiện tại có phải hay không nên thực hiện tiền đánh cược của anh?” Nữ hài nhàn nhạt mở miệng.
Tống Diệu Nam cắn răng trừng mắt về phía Bùi Vũ Đường: “A, nghĩ không ra, lật thuyền trong mương, Bùi Vũ Đường, mày thật là có thể, cố ý gài bẫy tao đúng không hả?”
Bùi Vũ Đường: “…???”
Tống Diệu Nam: “Nói đi, cô muốn cái gì?”
Ánh mắt Lâm Yên chớp lên, ung dung rơi vào bên trên động cơ xe của Tống Diệu Nam, hững hờ mở miệng nói: “Động cơ của Tống công tử không sai.”
Tống Diệu Nam trừng to mắt: “Cô…”
Nữ nhân này con mắt làm sao lại độc như vậy!
Chết tiệt, Bùi Vũ Đường cái phế vật này, đến cùng đào được cao thủ ở chỗ nào!
“Tháo ra, cho cô ta!”
“Cái gì? Nam ca, động cơ này nhưng là anh ở bên Đức…”
“Tao bảo mày cho cô ta, không nghe thấy sao?”
“Là…”
Lâm Yên cười híp mắt nhìn bọn hắn đem động cơ chuyển đến trên xe, hài lòng tự lẩm bẩm, “Ai, kêu ba ba có ý nghĩa gì, vẫn là lấy chút thứ đáng giá mới có lời nha!”
Thấy bộ dáng Lâm Yên như người tham tiền này, Bùi Vũ Đường một giây trước ánh mắt xem cô như thần linh cơ hồ lập tức tiêu tan.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao?
Vừa rồi thỏ con này lúc lái xe khí chất hoàn toàn không giống…
Sau khi động cơ được mang tới, Lâm Yên nhìn về phía Bùi Vũ Đường, “Đi thôi, lái xe!”
Bùi Vũ Đường biểu lộ sững sờ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái, “A…”
Cuối cùng, một nhóm người Tống Diệu Nam, cứ như vậy cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Yên cùng Bùi Vũ Đường kéo lấy động cơ của bọn hắn mà nghênh ngang lái đi.
Bùi Vũ Đường ngồi trở lại ghế lái, thế nhưng, lần này, hắn cũng không dám lại khoe kỹ thuật đua xe, quy củ mà đem xe lái với tốc độ ốc sên.
Hai người đều không nói gì, không gian trong xe nhất thời yên tĩnh trở lại.
Bùi Vũ Đường một bụng lời muốn hỏi, cuối cùng, tùy tiện tìm một câu mở miệng: “Cô… Cô tại sao muốn động cơ của Tống Diệu Nam a?”
Lâm Yên: “Ừm, tôi cảm thấy tùy tiện muốn thứ gì đó là được, làm người phải thiện lương!”
Bùi Vũ Đường khóe miệng hơi rút: “…”
Thật là đủ hiền lành, nguyên một chiếc xe kia động cơ chính là đáng tiền nhất!
Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm Lâm Yên, nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn, muốn nói lại thôi hơn nửa ngày.
Lâm Yên nghiêng đầu hướng về phía thiếu niên nhìn thoáng qua, “Tam thiếu, cậu… Còn có việc?”
Bùi Vũ Đường liếc tròng mắt óng ánh nhìn chằm chằm cô, kích động không thôi mở miệng: “Ba ba!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!