Nam Xấu Khó Gả
Chương 76: Thiếu
Editor: demcodon
Tiểu đồng nói cậu biết chỗ nào có nước. Phương Vân Tuyên vui mừng quá đỗi vội vàng hỏi cậu nguồn nước ở đâu.
Tiểu đồng gian xảo mỉm cười, mắt to tròn đảo hai vòng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu một cái nói: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ca biết.”
Trong lòng Đỗ Ích Sơn khả nghi, đứa nhỏ này lẻ loi một mình đi loạn khắp nơi trong núi sâu rừng già, bên cạnh còn nuôi một con mãnh hổ làm sủng vật, nhìn thế nào cũng không giống như là đứa nhỏ nhà bình thường.
Núi cao hoang dã, ngay cả một người cũng không thấy, gần đây cũng không có thôn trại gì. Một đứa nhỏ mười lăm tuổi tại sao lại chạy đến nơi đây. Nghe Tô Mật nói, dân chúng Nam Cương hết sức e ngại cốc Dược vương, người nhà bình thường căn bản không dám tới gần nơi này. Như vậy, đứa nhỏ này và mẫu thân của nó lại sống ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng: đứa bé này chính là người trong cốc Dược vương.
Đỗ Ích Sơn một bước xông về phía trước túm lấy áo tiểu đồng xách cậu lên, giọng ác quát: “Ngươi và cốc chủ cốc Dược vương là quan hệ gì?”
“Ca ca cứu mạng, cứu mạng! Ca ca nhanh cứu ta…”
Phương Vân Tuyên suýt nữa cười ra tiếng.
Tiểu đồng kia hai chân đạp loạn, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, trở tay ôm lấy cánh tay Đỗ Ích Sơn, giống như đang chơi đánh đu ở trên cánh tay y, chơi đến vô cùng vui vẻ, nào có có dáng vẻ một chút muốn mất mạng. Nhưng trong miệng cậu lại kêu lên náo nhiệt, giống như có chuyện gì. Nếu chỉ nghe tiếng này còn thật muốn cho rằng Đỗ Ích Sơn muốn làm gì cậu.
Đứa nhỏ này thật đúng là khó chơi, mềm cứng không ăn. Phương Vân Tuyên cảm thấy đau đầu, không khỏi nhớ tới Nam ca nhi ở xa tận Quảng Ninh, cảm thấy vẫn là đứa nhỏ nhà mình đáng yêu, cũng không thật sự gian xảo giống như tiểu đồng này.
Phương Vân Tuyên ôm tiểu đồng xuống, kéo cậu hỏi: “Đệ nói cho chúng ta biết chỗ nào có nước, ta sẽ làm món ngon trao đổi với đệ. Thế nào?”
Tiểu đồng suy nghĩ rồi gật đầu nói được: “Bất quá ca không được ra khỏi cánh rừng này, ngoài bỏ muối cũng không cho ca bỏ gia vị gì vào. Còn phải ta ăn nói ngon mới được.”
Mọi người đều cảm thấy khó, đám lính kêu lên: “Đây không phải là làm khó dễ người sao? Không cho phép ra cánh rừng làm sao tìm được nguyên liệu nấu ăn, chẳng lẽ là ngươi muốn gặm cây? Không cho bỏ gia vị vào, món nào ngon cũng không có tư vị, còn làm sao ngon được? Thật biết làm khó!”
Đỗ Ích Sơn cũng lòng tràn đầy tức giận, đứa nhỏ này lai lịch bất minh, vừa điêu ngoa tùy hứng, tính tình lại thay đổi bất thường. Ngay cả một chút lễ nghĩa cấp bậc cơ bản cũng không nói. Bọn họ thời gian gấp rút, phải dây dưa với đứa nhỏ này chi bằng nhanh chóng tìm nguồn nước. Như vậy mới thật sự đáng tin cậy.
Phương Vân Tuyên cười trấn an, nói với Đỗ Ích Sơn: “Đừng nóng vội. Ta thấy đứa nhỏ này rất quen thuộc với nơi này, bằng không phải nó cũng không dám đi loạn một mình ở trong rừng. Nếu nó biết chỗ nào có nước thì hỏi nó chỗ sẽ chính xác hơn, không thể so với chúng ta như ruồi bọ không đầu xông loạn đâm đại. Chỉ cần một lát là được, ta đã có chủ ý. Nếu sau khi thử qua nó vẫn không chịu nói lời thật thì chúng ta cũng hết hy vọng lại đi nơi khác tìm nước cũng không muộn.”
Đỗ Ích Sơn cảm thấy có lý cười nói: “Theo ý chàng.” Lại kêu mười mấy binh lính nghỉ ngơi tại chỗ.
Phương Vân Tuyên kêu Đỗ Ích Sơn chờ: “Một lát sẽ có món ngon.”
Đỗ Ích Sơn cũng không tin, trong rừng này ngoài cây chính là cỏ, còn có con hổ đang trừng mắt nhìn người thì có gì có thể ăn ngon chứ?
Con hổ kia mặc dù ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh tiểu đồng, vứt cái đuôi im ắng. Nhưng nó ngẫu nhiên vừa nhấc móng vuốt lên vẫn là rất dọa người. Đám lính đều cảm thấy sợ hãi cách con hổ rất xa, lưng tựa lưng ngồi vây quanh một vòng.
Phương Vân Tuyên chui vào trong rừng cây tìm kiếm một hồi ở trong cỏ, vạch bụi cỏ, lấy chủy thủ đào ra một thứ, vén vạt áo lên trên. Sau đó nhổ cọng cỏ nổi ngoài bùn đất về.
“Đây không phải là nấm sao? Mỗi ngày ta đều ăn đến ngán, có gì ngon mà ăn! Ca ca, nấm đều đào ra, còn đất này làm gì? Ca ca…”
Tiểu đồng kia với một cái miệng nhỏ một khắc cũng không ngừng, cậu gắt gao đi theo sau Phương Vân Tuyên, vừa tới lui vây quanh hắn vừa không ngừng nói chuyện.
Phương Vân Tuyên kiên nhẫn giải thích: “Cái này còn ăn ngon hơn nấm, đây là nấm Tùng Nhung. Chỉ cần không cắt đứt rễ, sau khi cắt phần trên lại đắp đất lên mặt thì cách một đoạn thời gian rễ nó có thể mọc ra nấm Tùng Nhung lần nữa.”
Phương Vân Tuyên và tiểu đồng một hỏi một đáp, dần dần cũng bỏ xuống đề phòng. Tiểu đồng này tinh linh cổ quái, ngẫu nhiên lời
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!