Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 65: Đại ca - Bị thương
Ra khỏi thiện phòng, Phí Tùng đã sớm lo lắng chạy tới cửa đứng, nhìn thấy
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận đi ra, cười đến râu trên mặt loạn hoảng.
“Thất vương phi, người cùng công tử chúng ta nhận thức đã lâu, hai người các
ngươi gửi thư qua lại đã bao lâu rồi? Gần nửa năm đi, rốt cục cũng gặp
mặt.” Phí Tùng thực vui vẻ, đi ở một bên Nhạc Sở Nhân, giọng thật sự lớn.
“Đúng vậy, chỉ nghe kỳ danh không thấy mặt, hôm qua nhìn thấy bản tôn còn đối diện không nhận thức. Vừa nãy nếu lão hoà thượng không giới thiệu, ta
còn không biết vị này chính là đại nguyên soái đại danh đỉnh đỉnh đâu.” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Diêm Cận, hắn cùng Diêm Tô thật sự là một
chút cũng không giống. Vô luận là ngoại hình hay khí chất, không một chỗ tương tự.
Diêm Cận bất vi sở động, vẻ mặt như trước, dáng người cao ngất, mỗi một bước đi đều có lực như cũ.
“Khi nên gặp lại thì sẽ gặp lại, nhất thời nóng lòng làm gì.” Lời nói của Diêm Cận luôn luôn ngắn gọn, tựa hồ hắn không thích nói chuyện không dứt.
“Ngươi thật đúng là từ Hộ Quốc Tự đi ra, cùng lão hoà thượng Ngọc Lâm giọng điệu y hệt.” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Diêm Cận, khoé môi loan loan cười nói.
Diêm Cận cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân cười khẽ,
khuôn mặt Diêm Cận cũng nhu hoà rất nhiều, thoạt nhìn như tuyết trắng,
thực sạch sẽ.
Ra khỏi thiền viện, Thích Phong đang chờ ở bên
ngoài. Kì thật từ lúc Nhạc Sở Nhân đi vào cùng Phí Tùng nói chuyện,
Thích Phong liền nghĩ tới Diêm Cận khẳng định cũng sẽ ở đây, cho nên
nhìn thấy ba người bọn họ đang đi ra hắn cũng không cảm thấy ngoài ý
muốn.
“Diêm tướng quân, Phí tướng quân.” Thích Phong chắp tay trầm giọng nói.
“Phí lớn mật, ngươi cũng là tướng quân a.” Nghe được Thích Phong xưng hô Phí Tùng là tướng quân, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn cười, má lúm đồng tiền.
“Ha ha, đại bộ phận nghe được ba chữ Phí lớn mật đều biết là ai, chỉ có duy nhất Thất vương phi không biết tên này.” Phí Tùng cười to, y như Trương Phi uy mãnh, đoán rằng tiểu hài tử thấy bộ dáng này của hắn đều sẽ khóc thét.
“Ta kiến thức ít, không biết ngươi thực bình thường. Bất quá ngươi làm
tướng quân khẳng định không bằng cấp bậc tướng quân của Diêm Cận a.” Đều kêu tướng quân, vẫn là có khác nhau.
“Đúng vậy, tướng quân chúng ta là này…” Lập tức giơ ngón tay cái lên, Phí Tùng đối với Diêm Cận tôn sùng tuyệt đối.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, nhìn Phí Tùng rất là thuận mắt, hắn là một thuần hán tử.
Hướng chỗ bọn họ ở tạm đi, Nhạc Sở Nhân vẫn cùng Phí Tùng nói nói cười cười,
hai người đều không câu nệ tiểu tiết, thanh âm nói chuyện lớn, tiếng
cười cũng lớn. Hơn nữa Phí Tùng kia quả thực chính là sư tử hống, mười
phần trung khí.
Thích Phong ở phía sau, thần sắc có vài phần
phức tạp. Đánh giá mấy ngày sau Phong Duyên Thương liền sẽ biết chuyện
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận gặp mặt, nhất định sẽ mất hứng.
“Thất vương phi, người đưa chim trĩ tới là làm cái gì? Thật là như truyền
thuyết vậy, chúng nó có linh tính có thể cùng người thông hiểu?” Xa xa nhìn thấy chim trĩ bay loạn trên không bảo điện Đại Hùng, Phí Tùng tò mò hỏi.
“Đúng vậy, là thật có linh tính, không tin ngươi đi bắt một con cùng nó trò chuyện đi.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, đùa Phí Tùng.
Phí Tùng tin là thật, thật đúng là muốn đi bắt một con đến.
“Không cần đi, chúng nó sẽ vây công ngươi.” Diêm Cận mở miệng, giọng điệu đạm mạc không thể nghi ngờ.
Phí Tùng sửng sốt, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, “Thất vương phi, là thật sao?”
Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, “Ngươi đi thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Phí Tùng lắc đầu, râu ria lộn xộn thoạt nhìn như đầu sư tử, “Công tử nói không được thì chính là không được.”
Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, mắt liếc Diêm Cận một cái, đối với uy tín của hắn cảm thấy nhè nhẹ ngoài ý muốn. Hắn tuổi nhỏ lại có thể làm cho
người ta tin phục như thế, tin tưởng không chỉ là dựa vào quyền lợi
trong tay, mà phải là sức quyến rũ của nhân cách.
Bỗng dưng, một bóng đen ở trên không xẹt qua phía trước, thẳng đến trên không bảo điện Đại Hùng.
Người đang ở trong chùa chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, trong lúc nhất thời tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Phí Tùng Diêm Cận cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Kim Điêu giống như một
mảnh mây đen trong chớp mắt bay đến đám chim trĩ bay loạn nơi nơi trên
không kia. Chim trĩ bị kinh hách nhất thời lộn xộn, Kim Điêu ngẩng đầu
kêu to một tiếng xuyên thấu tận trời, âm thanh vang dội vào lỗ tai mỗi
người.
Ngay sau đó, chim trĩ bay loạn đều hướng tới bốn phương
tám hướng bay đi, giống như chiến sĩ chịu qua huấn luyện, động tác cực
nhanh, không hề phát ra tiếng kêu khó nghe kia nữa.
Chỉ trong nháy mắt, trên không bảo điện Đại Hùng im lặng. Kim Điêu cũng xoay quanh một vòng rồi rời đi, cứ như vũ thiên tình, toàn bộ thế giới đều thanh tịnh.
Toàn bộ Hộ Quốc Tự yên tĩnh chốc lát, tiếp theo âm thanh tán thưởng chim đại bàng hiển linh liên tiếp vang lên, ngay cả Phí Tùng cũng choáng váng,
nếu không phải tận mắt thấy, ai nói hắn cũng sẽ không tin tưởng.
“Nhìn xem, có phải Phật Tổ hiển linh hay không?” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, đủ vài phần châm chọc.
Phí Tùng ngơ ngác gật gật đầu, “Hiển linh.”
Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, nàng chính là Phật Tổ kia.
Diêm Cận ngoái đầu nhìn về phía nàng, con ngươi tựa như băng tuyết hoà tan, xẹt qua ý cười, “Khống chế Kim Điêu từ xa?” Hắn đối với điều này rất ngạc nhiên.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười đến đắc ý vài phần, “Đúng vậy, có phải hay không thực thần kì?”
Diêm Cận có chút gật đầu, quả thật thần kì.
“Khống chế? Thất vương phi nói nhanh lên, người khống chế như thế nào?” Phí Tùng không phải Diêm Cận, tò mò liền hỏi.
“Này a, thuộc loại bí kíp cá nhân, không thể nói cho ngươi.” Lắc đầu, đoán là nàng nói Phí Tùng cũng không rõ, nhưng sẽ lại hỏi không dứt.
Phí Tùng có chút thất vọng, nhìn thoáng qua Diêm Cận nói, “Nếu trong quân chúng ta có thể có mấy con Kim Điêu, sẽ tiết kiệm rất nhiều nhân lực. Tướng quân, người nói có đúng không?”
Diêm Cận không trả lời, Nhạc Sở Nhân lắc đầu cười khẽ, “Phí lớn mật, ngươi này muốn này nọ, phương thức có vẻ không được tốt lắm.
Ngươi nên cầu ta mà không phải hỏi đại tướng quân của các ngươi.”
“Hắc hắc, để Thất vương phi nhìn ra rồi.” Phí Tùng sờ sờ trong ngực, hiếm thấy hắn ngại ngùng.
Nhấc tay vỗ vỗ bả vai chắc nịch của Phí Tùng, Nhạc Sở Nhân cười thở dài, “Tại phụ cận hoàng thành hiếm thấy Kim Điêu, ta cho dù đáp ứng rồi cũng
không biết khi nào có thể bắt Kim Điêu, ngươi nếu thật muốn, vậy chộp
tới mấy con đưa tới cho ta, ta khẳng định chỉ ngươi biện pháp khống chế
Kim Điêu.”
“Thất vương phi là nói thật?” Vừa nghe lời này của nàng, Phí Tùng lập tức đuổi theo Nhạc Sở Nhân, vẻ mặt chờ mong.
“Đương nhiên, một lời của Sở Nhân tứ mã nan truy.” Vẫy vẫy tay, Nhạc Sở Nhân hào khí vạn trượng.
“Thất vương phi thực thống khoái, liền định như vậy đi.” Phí Tùng lực mạnh vỗ ngực của chính mình, vẻ mặt hưng phấn.
Phía sau, Diêm Cận bộ pháp vững vàng, nghe hai người bọn họ đối thoại, con
ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng loé chút ánh sáng ôn hoà, tựa như ngày
đông lạnh ngẫu nhiên hiện ra ánh Mặt Trời mãnh liệt, khiến toàn thân
người ta ấm dào dạt. Lại như nước đá mát lạnh, thanh thấu chiết xạ ánh
sáng thái dương, làm cho người ta không mở mắt ra được.
Trở lại
thiền viện ở tạm, Nhạc Sở Nhân mời Diêm Cận cùng Phí Tùng đi vào ngồi
chơi, Thích Phong đi phía sau muốn nói lại thôi, nhưng cũng may Diêm Cận nói muốn đi gặp phương trượng ngoại môn một chuyến, phương trượng ngoại môn là sư phụ của hắn.
Nhìn theo hai người bọn họ rời đi, Nhạc Sở Nhân xoay người đi vào sân, Thích Phong theo sát sau đó, có thể nói một tấc cũng không rời.
“Chút nữa ngươi xuống núi mua chút rượu trở về, mua nhiều chút.” Nhạc Sở Nhân đi ở phía trước phân phó, thần sắc Thích Phong có chút kì quái.
“Vương phi muốn cùng Diêm tướng quân nâng cốc cộng ẩm?” Chắc hẳn là vậy, đầu tiên hắn liền nghĩ đến điều này.
“Diêm Cận sẽ không uống rượu, là Phí lớn mật, hắn là người có ý tứ.” Đi vào phòng, thuận tay cởi áo choàng đưa cho Đinh Đương.
Vô ý thức thở ra một hơi, Thích Phong gật gật đầu, “Thuộc hạ lập tức đi làm.”
“Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Thích Phong, ngươi thật đúng là giống bà quản gia.” Quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Thích Phong thở phào, Nhạc Sở Nhân trêu chọc nói.
Thích Phong cúi đầu, “Thuộc hạ không dám.” Làm một người nam nhân hắn không thừa nhận cũng không được, Diêm Cận
đúng là nhân trung long phượng, Nhạc Sở Nhân cùng hắn quá gần gũi, thực
dễ dàng dẫn đến lời đồn đại nhảm.
“Được rồi, mau đi đi.” Nhìn bộ dáng của hắn giống như thực sợ hãi, Nhạc Sở Nhân cũng không
biết Thích Phong đang nghĩ đến chuyện gì, trước kia là một người rất
tiêu sái, hiện tại luôn vô duyên vô cớ lề mề.
Thích Phong rời đi, Đinh Đương bưng ấm trà đi tới, bộ dáng tò mò, “Vương phi, vừa nãy Thích hộ vệ nói cái gì Diêm tướng quân a?”
“Diêm Cận, vị Trung Vực nguyên soái kia a.” Tiếp nhận trà Đinh Đương đưa qua, ấm áp.
“A? Thật là Diêm tướng quân a! Nô tỳ đã gặp hắn, đã nhiều năm trước, hắn một thân áo giáp, mặc đen đen, thật doạ người.” Đinh Đương mở to hai mắt, dường như bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh kia.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, rõ ràng không quá tin tưởng, bởi vì Diêm Cận căn bản
không phải cái bộ dáng kia. Bộ dạng không tính rất trắng nhưng là tuyệt
không đen a!
“Ngươi còn có thể thấy hắn, lần này lại nhìn một cái hắn có phải hay không còn dọa người như vậy.” Khóe môi loan loan, Nhạc Sở Nhân đùa Đinh Đương.
Đinh Đương có chút phát ***, “Dù sao có vương phi ở đây, nô tỳ cũng sẽ không sợ hãi.” (Trùm: chỗ này bị lỗi chữ, là một cái ô vuông hic)
“Ân, khen tặng thế này ta thích nghe.” Chậm rì rì gật gật đầu, nàng chính là thích nghe người nịnh hót.
Thích Phong xuống núi đặt mua này nọ thực nhanh đã trở về, còn cố ý chạy một
chuyến đến chỗ Diêm Cận Phí Tùng thông tri Phí Tùng, đương nhiên, hắn
nhân tiện có mời Diêm Cận hay không thì không biết.
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí rất thấp, trời ban ngày vẫn đầy mây, ban đêm rốt cục tuyết cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Phí Tùng thực đúng giờ đến nhưng lại thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, râu lộn xộn trên mặt cũng cạo, cả người thoạt nhìn sạch sẽ, thiện lương
hơn.
“Ai u, Phí lớn mật của chúng ta cũng là mỹ nam a.” Nhạc Sở Nhân ngồi ở cái bàn giữa đại sảnh, Phí Tùng vừa tiến đến đã bắt đầu trêu chọc hắn.
“Ha ha, ta cũng không tính mỹ nam, tướng quân chúng ta mới đúng.” Nơi này không có người ngoài, Phí Tùng liền lớn giọng trực tiếp xưng hô Diêm Cận tướng quân.
“Diêm Cận đâu? Ta mời ngươi, hắn thật đúng là không đến?” Phí Tùng tiến vào liền trực tiếp đóng cửa lại, có thể thấy được Diêm Cận không có tới.
“Tướng quân chưa bao giờ uống rượu, bất quá rượu đưa quân tướng quân vẫn uống, ra trận giết địch đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.” Ngồi xuống đối diện, Phí Tùng nói chuyện nhiều lần hoa hoa, giọng lớn khiến Đinh Đương đứng phía sau Nhạc Sở Nhân nhíu mày.
“Nói cho ta nghe một chút chuyện biên quan của các ngươi đi, Hộ Quốc Tự này
là địa phương ta đi xa nhất, vẫn muốn đến biên quan cho biết a.” Vẫy vẫy tay muốn Đinh Đương rót rượu, Nhạc Sở Nhân thực vui sướng.
“Nhắc tới cái kia thật sự là ba ngày ba đêm cũng kể không xong. Chúng ta đóng quân ở Thiên Vân Quan, một khe sâu mấy ngàn thước đem Đại Yến chúng ta
cùng Bắc Cương phân làm hai. Phía bắc khe sâu chính là Bắc Cương, chúng
ta ở bên này khe sâu cũng có thể thấy được người dân bọn họ chăn nuôi
chăn thả.” Phí Tùng vung cánh tay, nói trào dâng leng keng.
Nhạc Sở Nhân nghe được thật thích, thông qua Phí Tùng miêu tả nàng có thể
tưởng tượng được hình ảnh kia, trước kia nàng tuyệt đối chưa từng nhìn
thấy, tin tưởng chắc chắn thực đồ sộ.
“Chúng ta từng cùng Bắc Cương đánh qua một hồi chiếm đấu thảm thiết, lúc ấy
tướng quân dẫn dắt ta cùng hơn một trăm huynh đệ dưới trướng tuần tra
phía tây khe sâu, không nghĩ bọn họ sớm có người mai phục tại nơi đó,
hơn ngàn người a, đem chúng ta vây khốn chặt chẽ, có cánh cũng không bay ra được a. Sau hơn một trăm huynh đệ kia cam nguyện làm tường người, để tướng quân cùng ta thoát ra ngoài. Hai chúng ta nhảy vào trong hạp cốc, căn bản là không thể quản trong hạp cốc quái thạch lởm chởm. Ta cùng
với tướng quân thương tích đầy người, cuối cùng chạy ra ngoài trời,
nhưng hơn một trăm huynh đệ lại…” Nói xong, Phí Tùng cầm lấy bát rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, ánh mắt loé lệ quang.
Nhạc Sở Nhân nghe được cảm khái trong lòng, nhớ rõ trước kia xem cảnh thế
này trong phim điện ảnh, người tham gia quân ngũ trong lúc đó giống như
đều có một loại cảm tình đặc thù, mặc dù không thể so sánh cùng bộ hạ
của Diêm Cận có thể liều mình, nhưng hiện tại nàng có thể hiểu đây là
cảm tình của nam nhân, thật sự thực động lòng người.
Đinh Đương hai mắt đẫm lệ, cũng đã quên Phí Tùng lớn giọng đâm vào đau lỗ tai.
“Không uổng công cuộc đời này a! Phí lớn mật, ta thực hâm mộ ngươi, có nhiều huynh đệ như vậy cam nguyện chết vì ngươi.” Cầm lấy bát rượu, Nhạc Sở Nhân là thật thực hâm mộ. Nàng chưa từng có
bằng hữu, lại không hiểu như thế nào cùng người thân mật đổi phế kết
giao, nếu trên đời này có thể có ai muốn chết vì nàng, nàng tin tưởng,
nàng khẳng định cũng sẽ nguyện ý chết vì người kia.
“Đến, Thất vương phi, chúng ta cụng.” Một chút ánh mắt, Phí Tùng cầm lấy bát rượu cùng Nhạc Sở Nhân cụng ly, mắt to đỏ bừng.
“Hảo.” Nhạc Sở Nhân ngửa đầu, hai ngụm uống hết bát rượu, hương vị cay độc nghẹn ở cổ họng đến ánh mắt đều đau, cũng rất đủ vị.
“Thất vương phi, người có biết chúng ta tham gia quân ngũ hi vọng chuyện gì
nhất không? Đó là không có chiến tranh, bởi vì không có chiến tranh thì
sẽ không có huynh đệ chết ở trước mắt chúng ta. Vô luận trận lớn hay
trận nhỏ, mỗi lần đều có người không về. Mỗi lần kết thúc trận, chúng ta cho dù bị thương cũng muốn mang huynh đệ bỏ mình về cùng. Da ngựa bọc
thây, chúng ta mỗi người đều làm tốt chuẩn bị nhưng là chân chính đến
ngày nào đó, nhìn huynh đệ từng sóng vai chiến đấu rốt cuộc không mở mắt ra được, trong lòng ta khó chịu a.” Có lẽ vì có rượu, lời nói của Phí Tùng dài thêm, ánh mắt đỏ bừng, những câu phát ra từ phế phủ.
Nhạc Sở Nhân lẳng lặng nghe, nhìn bộ dạng hắn, nàng bỗng nhiên phát giác nàng giống như đối với sinh mệnh có nhận thức mới.
Nàng đối với sinh mệnh nhìn như chấp nhất, kì thật rất lạnh mạc. Có người
chết ở trước mắt nàng, nàng cũng vẫn có thể cười đến thực vui vẻ như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
Phí Tùng bề ngoài tục
tằng, lại một người ngay thẳng, nhưng hắn cũng là người có cảm tình
phong phú. Hắn quý trọng mỗi người bên người, đem người cùng hắn sóng
vai chiến đấu thành thân huynh đệ.
“Sinh mệnh thực yếu ớt, bởi vì có người từng bước từng bước chết ở trước mắt
chúng ta cho nên chúng ta mới càng phải kiên cường mà sống.” Nhạc Sở Nhân tầm mắt hư vô nhìn chăm chú vào một chỗ nào đó, thản nhiên nói
ra những lời này. Lời này là nàng trước kia nói với chính nàng, từng vô
số lần ở thâm sơn rừng già, độc vật trải rộng, cây cối lạc đường, sơn
cùng thủy tận, cho đến lúc này nàng càng kiên cường, không mong gì khác, chính là nàng không thể chết được.
“Thất vương phi nói đúng, cho dù vì hơn một trăm huynh đệ kia, ta cũng phải hảo hảo còn sống.” Phí Tùng đoạt vò rượu trong tay Đinh Đương rót cho Nhạc Sở Nhân, lại đổ cho chính mình.
“Không cần gọi ta là Thất vương phi, ta không phải Thất vương phi, ta là Nhạc Sở Nhân.” Cầm lấy bát rượu đầy tràn, Nhạc Sở Nhân cười nhìn Phí Tùng.
Phí Tùng nháy mắt khó hiểu, cầm bát rượu tự hỏi.
“Phí lớn mật, ta thích con người ngươi, từ nay về sau chúng ta coi như huynh đệ.” Nâng bát về phía trước đẩy vài phần, cùng bát rượu của hắn cụng vào nhau, phát ra thanh âm thanh thuý.
“Không nên không nên, người là nữ, như thế nào có thể làm huynh đệ. Làm huynh muội còn được, bất quá là ta trèo cao.” Cười rộ lên, Phí Tùng thực ngay thẳng.
“Cái gì mà trèo cao hay không cao, cho dù ngươi chỉ là khất cái, ta cũng nhận thức ngươi làm huynh đệ.” Nhạc Sở Nhân cười nhạt, ai biết nàng là ai? Nàng cũng chỉ là một cô nhi.
“Sảng khoái! Hảo, từ nay về sau, Phí Tùng ta chính là ca ca Nhạc Sở Nhân,
thân ca ca. Nếu ai khi dễ ngươi, ta sẽ đánh cho hắn không đứng dậy nổi.” Đứng lên, Phí Tùng một ngụm uống cạn rượu trong bát. (Trùm: ban đầu Phí Tùng gọi Nhạc Sở Nhân là Thất vương phi nên ta để xưng hô
là “người”, bây giờ đã là huynh muội nên ta để là “ngươi” nhé.)
Nhạc Sở Nhân cũng đứng lên, vui sướng uống cạn bát rượu, buông bát, nhấc tay vỗ cánh tay Phí Tùng một phen, “Đại ca! Hôm nay gọi ngươi một tiếng đại ca, ngày sau ta vẫn gọi là Phí lớn mật, ngoại hiệu này thật bá khí, ta thích.”
“Ha ha, tuỳ muội muội cao hứng. Ta không cha không nương, không có người
dạy ta lễ giáo, chúng ta cao hứng như thế này làm sao bây giờ.” Phí Tùng cười ha ha, tựa hồ chấn động phòng.
“Ta cũng không cha không nương, chúng ta thật đúng là thân huynh muội.” Nhạc Sở Nhân nói trôi chảy, Phí Tùng ngược lại sửng sốt.
“Muội muội, lời này không thể nói lung tung, bị người khác nghe được sẽ nói ngươi bất hiếu.” Ở thế đạo này, bất hiếu chính là tội danh lớn.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, không để ý lắm ngồi xuống, lập tức từ từ rót rượu, “Ta thật sự là không cha không nương, nội tình bên trong thực phức tạp,
người bình thường đều không biết. Bất quá Phong Duyên Thương biết, hắn
cũng từng nói qua, ta có thể tuỳ ý ở bên ngoài nói mình không cha không
nương, có chuyện hắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Phí Tùng ngồi xuống, mặc dù không hiểu, bất quá nghe được Phong Duyên Thương, cũng cười rộ lên, “Thất vương gia người này ta đã thấy một lần, ba bốn năm trước, hắn bệnh thật sự nặng. Nhưng vừa thấy đã biết không phải người thường, rất thông
minh, hắn có thể dung túng muội muội như vậy, là có phúc.” Vì Nhạc Sở Nhân tìm được người chồng tốt cảm thấy cao hứng.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Bệnh của hắn là ta chữa khỏi, hắn đương nhiên dung túng ta, bằng không hắn cũng không có ngày lành.” Nhắc đến Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ.
“Muội muội thật sự có bản lãnh, khi đó tướng quân trúng độc thực nghiêm
trọng. Lúc ấy rút kiếm cũng không có khí lực, ta thật nóng ruột. Bắc
Vương thủ đoạn ngoan độc, lại không sợ ác danh âm độc, lời nói bất kính, toàn bộ triều đình cả vị trên long ỷ kia đều đấu không lại Bắc Vương.” Phí Tùng cảm khái lại phẫn hận, người như thế là khó đối phó nhất, tựa
như rắn độc, ẩn ở một nơi bí mật gần đó, thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị
liền cắn ngươi một ngụm.
“Ta đã
nghe Tiểu Thương Tử nói qua Bắc Vương, còn nhỏ đã thành danh, tâm ngoan
thủ lạt, đối phó người như thế cũng không thể dùng chiêu thức quang minh chính đại.” Thế giới này, người tuổi trẻ đầy hứa hẹn thật sự rất nhiều.
“Muội muội nói đúng, Tề Bạch cũng nói như vậy. Tướng quân có đại tài nhưng
tuyệt đối không am hiểu loại thủ đoạn âm độc này. Tướng quân cùng lão
tướng quân giống nhau, là hán tử quang minh lỗi lạc, cho dù chết cũng
muốn chết ở trên sa trường, tuyệt đối sẽ không làm động tác nhỏ. Cho nên mới mấy lần lọt vào ám toán, mặc dù tránh thoát nhiều thứ như vậy,
nhưng vẫn bị trúng chiêu. Nếu không phải có muội muội, tướng quân cũng…” Lắc đầu, Phí Tùng ngàn vạn cảm khái.
Nhớ tới Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn quả thật là loại người như lời
Phí Tùng nói, quang minh lỗi lạc, đối với âm mưu quỷ kế thực khinh
thường. Mặc dù bề ngoài hắn lạnh lùng nhưng nội tâm hắn lại tràn ngập
nhiệt tình.
“Tề Bạch kia là ai?” Vừa rồi Phí Tùng nhắc tới Tề Bạc, chắc là người thực thông minh.
“Hắn là quân sư, lão tướng quân dẫn dắt lên, ở trong quân hơn ba mươi năm.
Phẩm cấp không cao nhưng cao thấp trong quân đều thực tôn kính hắn.” Ngay cả người thô tục như hắn cũng bội phục, đầu óc kia cũng không phải giỏi bình thường.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, sau đó cười nói: “Phí lớn mật, ngươi cũng không cần sầu. Đợi đến lúc ngươi đi ta sẽ đưa ngươi vài thứ, đến lúc đó ngươi giao cho Tề Bạch, để hắn gạt Diêm Cận ở chung quanh biên quan dùng tới vài thứ kia, tin tưởng trong một đoạn thời
gian, sẽ không có phát sinh xung đột.”
“Thật sự? Hảo hảo, gạt tướng quân, tuyệt đối không thể cho hắn biết.” Phí Tùng liên tục gật đầu, cho dù Diêm Cận không bài xích dùng thứ gì
đó nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho bọn họ làm âm thầm, dùng cũng sẽ
chân chính dùng trên chiến trường, quang minh chính đại dùng.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, kỳ thật đối với Bắc Vương nàng thật sự rất ngạc
nhiên, tuổi còn nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt như thế, nhưng lại tâm ngoan
thủ lạt không chỗ nào cố kị, nói thật, nàng có chút bội phục hắn.
Nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua người như vậy, đời này gặp qua người
khiến nàng phát hận chính là lão thái bà đem nàng nhặt trở về kia. Bất
quá đời này không thấy được, nếu nàng gặp được thân thể “nàng”, phát
hiện đã chết hoặc là vô tri giác, chỉ sợ nàng sẽ thống khoái đem “nàng”
hoả thiêu một phen.
Nghe Phí Tùng kể chuyện biên quan, kể chuyện quân doanh, kể chuyện hắn trải
qua các loại nguy hiểm, thời gian rất nhanh trôi qua, đợi đến khi có men say thì đêm đã khuya. Đinh Đương đã sớm ngủ ngồi trên ghế trong phòng,
ấm lô toả ra nhiệt khí, hơn nữa đã uống một bụng rượu, toàn thân nóng
hầm hập.
Nhạc Sở Nhân cũng có chút choáng váng, trước kia nàng
thực có thể uống, nhưng là từ khi đi vào người này nàng cũng không say
rượu, hơn nữa thân thể cũng không còn khoẻ mạnh như vậy, nếu không phải
tinh thần nàng cường đại, sợ là đã sớm nằm úp sấp xuống rồi.
“Quá muộn, ta đi trở về. Muội muội hảo hảo ngủ, khi nào tỉnh huynh muội
chúng ta đi nơi nơi một chút, Hộ Quốc Tự này ta nhắm mắt lại cũng có thể chuyển một vòng.” Đứng lên, Phí Tùng mặt đỏ bừng, nhưng cũng rất có tinh thần.
“Hảo, Tiểu Thương Tử không ở đây, ta chính là rất nhàm chán.” Đứng lên, bộ pháp Nhạc Sở Nhân coi như vững chắc.
“Ngươi ngủ đi, ta đi đây.” Phí Tùng xoay người hướng cửa lớn đi, Nhạc Sở Nhân cũng đi qua theo, “Ta tiễn ngươi.”
“Không cần, ngươi tiễn ta tới cửa, ta còn phải đem ngươi đuổi về.” Phí Tùng muốn trực tiếp thấy nàng đi ngủ.
“Nói bậy cái gì đó, đi nhanh đi.” Nhạc Sở Nhân không kiên nhẫn, đẩy hắn một phen, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài cửa.
Bên ngoài, tuyết trắng đã rải thành một tầng, màu sắc tuyết trắng chiếu rọi khiến đêm đen cũng không còn đen như vậy.
“Thật là đẹp mắt.” Đi ra, uống rượu nên cũng không thấy lạnh, nhìn tuyết trắng phủ kín một tầng, Nhạc Sở Nhân tán thưởng.
“Tuyết ở biên quan lớn hơn nơi này nhiều, có đôi khi phủ tới thắt lưng, đi đường cũng khó.” Phí Tùng vẫy vẫy tay, loại tuyết nhỏ trình độ này không tính là gì.
“Đến lúc đó ta nên đi xem, đến thế giới này một lần, cũng không thể ở một chỗ chết già.” Ngửa đầu nhìn không trung, bông tuyết rơi ở trên mặt, ôn nhu lạnh lạnh.
“Kia đương nhiên tốt, quân y trong quân đều rất muốn trông thấy muội muội.
Ha ha, lần này trở về lão tử có thổi, nhất định đem đám lão kia lừa dối
mơ hồ không ngớt.” Lớn tiếng cười, tiếng cười của Phí Tùng tựa hồ xuyên thấu bầu trời đêm. (Trùm: theo ta “thổi” ở đây là “nổ”, “khoe khoang” nhưng vẫn giữ nguyên để liền mạch với câu trả lời của Nhạc Sở Nhân.)
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Thổi đi, ngươi đem ta thổi lên trời cũng được.”
“Ha ha, muội muội của ta thật sảng khoái.” Lực mạnh vỗ vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân, khí lực quá lớn thiếu chút nữa làm Nhạc Sở Nhân té sấp.
Hai người đi đến cửa viện, Phí Tùng đi ra ngoài xoay người nhìn Nhạc Sở
Nhân muốn nàng trở về, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, vừa muốn trở lại đã
thấy Phí Tùng biến sắc. Cùng thời khắc đó ngoài cửa một cỗ gió lạnh thổi qua, mùi máu người chui vào khoang mũi, ánh mắt Nhạc Sở Nhân trợn to
vài phần, tựa hồ đầu cũng không hôn mê như vậy, “Có người đổ máu.”
“Muội muội mau trở về, có người vây công tướng quân.” Còn chưa nói xong, Phí Tùng đã nhanh chân bỏ chạy, tốc độ kia sao thật
mau, giống như chân cũng chưa chạm đất, trong chớp mắt đã biến mất.
Kinh ngạc một phen, Nhạc Sở Nhân đi ra cửa viện, ánh mắt nheo lại nhìn
phương hướng Phí Tùng biến mất, tối như mực nhưng nhờ tuyết trắng phản
quang nên có thể nhìn thấy xa xa trong trời đêm có mấy bóng dáng đang
cao thấp tung bay. Ấn ẩn còn có thanh âm đao kiếm chạm vào nhau truyền
đến, mùi máu người cũng thực rõ ràng.
Một tiếng rống to của Phí Tùng từ phía trước truyền đến, trong đêm đen phá lệ vang dội.
Nhạc Sở Nhân có chút nâng mi, trong đêm đen, ánh mắt của nàng dị thường
trong trẻo. Tựa hồ thật lâu, kì thật chỉ mới trái phải một phút, Nhạc Sở Nhân hướng phía trước đi đến.
Càng gần, mùi máu người cũng càng nặng, âm thanh lách cách của đao kiếm chạm nhau cũng đặc biệt rõ ràng,
mỗi một tiếng đều giống như dùng mười phần lực đạo, chấn động khiến lỗ
tai cũng run lên.
Dừng lại ở một bên tường vây của thiền viện,
ước chừng hơn bảy tám thước trước mặt là đám người đánh lộn xộn kia. Ánh sáng không rõ, cũng phân không rõ ai là ai, Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn
một lúc lâu mới tìm được bóng dáng khôi ngô chắc nịch của Phí Tùng. Hắn
hoàn toàn dùng bàn tay trần, thực có lực.
Chuyển qua tầm mắt,
Nhạc Sở Nhân tìm kiếm Diêm Cận, đều là quần áo màu đen, di chuyển đặc
biệt nhanh khiến ánh mắt nàng tìm đến hoảng loạn.
“Công tử!” Phí Tùng đột nhiên hô một tiếng, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, chỉ thấy
một bóng dáng cấp tốc lui về phía sau, còn có hai người nhanh chóng vung trường kiếm vây công hắn, tốc độ kia thật sự rất nhanh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân còn theo không kịp, huống chi là tránh né hữu hiệu.
Diêm
Cận lui về phía sau, sắp thối lui đến trước mắt Nhạc Sở Nhân, trên tay
hắn cái gì cũng không có, vũ khí đoạt được của địch thủ đã sớm bị chặt
đứt, bàn tay trần.
“Nằm úp sấp xuống!” Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân hô to một tiếng, Diêm Cận không chút do dự hạ
thân mình xuống phía dưới, cả người nằm trên mặt đất. Cùng thời khắc đó, trong tay Nhạc Sở Nhân cầm thứ gì đó dùng thủ pháp độc đáo bắn ra
ngoài, chính là trong nháy mắt kia, hai người kia thân mình chững lại,
Diêm Cận nằm ở trên tuyết hướng bên cạnh lăn một vòng rất nhanh đứng
lên, hai người bên kia phù phù một tiếng ngã vào chỗ Diêm Cận vừa mới
nằm xuống.
“Cứu Phí lớn mật.” Đưa bình sứ trong tay cho Diêm Cận, Phí Tùng bên kia còn đang lấy một địch bốn.
Diêm Cận tiếp nhận bình sứ, chần chờ một giây, sau đó xoay người hướng Phí Tùng phá vòng vây.
Một hồi kịch chiến đột nhiên ngừng lại, trong không khí còn mùi máu người nhưng không dày đặc như vậy nữa.
Nhạc Sở Nhân bước chân thong thả đi vòng quanh sáu người đang nằm trên mặt
đất, sau đó ngẩng đầu, chuẩn xác trong ánh sáng u ám của đêm đen tìm
được Diêm Cận, “Ngươi bị thương!” Vài người này cũng chưa bị thương, đổ máu là Diêm Cận.
“Vết thương nhỏ.” Diêm Cận trả lời, thanh âm trầm thấp mát lạnh.
Nhạc Sở Nhân không nói gì nhíu mày, “Nhìn bộ dáng ngươi trấn định như thế, dọc theo đường đi chắc đều náo nhiệt như vậy a.” Nhấc chân đá một cước vào người hắc y nhân đang nằm trên mặt đất, người nọ phát ra một tiếng kêu rên vô lực.
“Lần thứ sáu.” Diêm Cận trầm giọng trả lời như trước, nghe qua như thể hắn không biết phiền.
“Một lòng kiên định muốn giết ngươi như thế, ta thật cảm động.” Chậc chậc hai tiếng, Nhạc Sở Nhân trêu chọc.
Phí Tùng hừ thật mạnh hai tiếng, “Nanh vuốt này tựa như ruồi bọ, giết cũng giết không xong.”
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Vậy từng chút từng chút giết. Phí lớn mật, nhanh đem vài người này xử lý
đi, người trong chùa không nhiều lắm, không thể khiến phát sinh phiền
toái không cần thiết. Diêm Cận, đi theo ta, xử lý miệng vết thương cho
ngươi một chút.” Nhấc chân trên người kia xuống, Nhạc Sở Nhân xoay người hướng thiền viện nàng ở đi đến.
Diêm Cận trầm mặc ở tại chỗ vài giây, sau đó xoay người đuổi kịp, thân thể
cao ngất như một gốc cây thanh tùng vĩnh viễn sẽ không ngã xuống, cứng
cáp vững vàng.
Hết chương 65.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!