Lấy Chồng Giàu
Chương 8
Ùm….
Trước khi tôi chìm xuống, bác Thủy cũng kịp gọi người tới giúp.
Vừa trông thấy tôi, họ liền nhảy ùm xuống bơi thật nhanh về phía tôi.
Phải khó khăn lắm hai người họ mới đưa đựơc tôi lên bờ. Vừa lên bờ, bác Thủy liền chạy tới, lo lắng hỏi thăm:
_ Cháu không sao chứ.
Người tôi lúc này mệt nhoài, cả người chẳng còn tí sức lực nào vẫn phải gắng sức, yếu ớt trả lời:
_ cháu không sao.
_ Về nhà rồi nói chuyện sao.
_ vâng.
Lúc này tôi mới để ý người cứu tôi là Lượng và anh Nam_ một người làm công cho gia đình Lượng.
_ Cảm ơn cậu.
_ em cảm ơn anh.
– Không có gì. Lượng nhàn nhạt đáp.
_ Đi thôi.
_ Cậu chủ giúp tôi đưa con bé về trước. Tôi còn phải đem chỗ xoài này về nữa.
_ Bác cũng đi cùng luôn đi. Tí cháu sai người ra mang về.
_ Vâng.
Suốt quãng đừơng về nhà Lượng không nói thêm một câu nào nữa. Không khí cũng tự nhiên trầm hẳn, thật ra lúc đầu bác Thủy còn hỏi thăm tôi nọ kia, rồi trò chuyện với anh Nam xong không hiểu Lượng bực mình vì chuyện gì, tự nhiên gắt lên:
_ Mọi người trật tự đi.
Có vẻ như Lượng cũng biết bản thân hơi quá, liền xin lỗi. Tuy vậy không khí cũng chẳng cải thiện đựơc là bao. Mọi người đều im lặng, lặng lẽ theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Mãi đến khi, ai đó xuất ai đó xuất hiện không khí mới sôi nổi hẳn lên.
_ Lượng.
Cô gái lạ không biết từ đâu đến hét thật to rồi nhảy bổ tới ôm chặt lấy Lượng. Quá sững sờ, ai nấy đều tròn mắt ra nhìn người kia.
Cô gái này thoạt nhìn liền biết là một cô gái xinh đẹp, nước da trắng ngần, hai má hồng hồng, hồng theo kiểu tự nhiên không son phấn, mặt trái xoan với mái tóc ngắn hơi xoăn ôm sát trông thật ấn tượng.
Lượng đột ngột buông tay tôi ra, dùng tay khẽ vuốt mái tóc cô gái, nhẹ nhàng hỏi han:
_ Em xuống sao không bảo anh.
_Thì người ta muốn cho anh bất ngờ mà lị.
_ Bất ngờ thật. Lượng đưa tay gõ lên trán người kia.
_ Ơ. Anh không định giới thiệu em với mọi người à.
_ rồi. Giới thiệu ngay đây bà cô của tôi.
_ Bác Thủy, anh Nam, Liên_ người làm
nhà anh.
_ Giới thiệu với mọi người….
_ Không cần. Em tự giới thiệu đựơc. Cháu là Vy, bạn gái của anh Lượng.
Á.
_ sao anh cốc em.
_ Nói năng cẩn thận.
_ em sẽ mách bố, anh dám ăn hiếp em. Anh cứ chờ đấy.
_ Còn nói nữa. Anh…. Lượng giơ tay dứ dứ như muốn cốc khiến Vy bất lực chịu thua đáp:
_Đựơc rồi. Em không nói nữa.
_ Liên, cô về phòng thay quần áo đi không cảm lạnh,rồi lên nhà phụ giúp bác Thủy nấu cơm, tối tôi mời khách.
_ Vâng.
_ Bác Thủy, bác nấu cơm khách giúp cháu nhé. Cô ý không ăn đựơc tôm với sung với hành, bác để ý giúp cháu nhé.
_ Anh Nam, anh vào kêu thêm người ra mang xoài vào nhé.
_ Vâng.
_ Bọn cháu đi trước nhé. Đi thôi, anh dẫn em đi xung quanh đây ngắm cảnh. Lượng nắm tay Vy dẫn đi.
Tôi chẳng nghe rõ họ nói gì với nhau, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ vui vẻ, nụ cười ha hả của Vy vọng lại, cũng có thể đoán được họ đang nói truyện gì đó vui vẻ lắm.
Không hiểu sao tự dưng trong đầu tôi lại hiện lên những kỉ niệm vui vẻ trước đây của cả hai, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Trước đây chúng tôi cũng từng có những khoảnh khắc vui vẻ như vậy.
Mày điên rồi.
Tôi đưa tay vỗ mạnh vào đầu. Bác Thủy với anh Nam tưởng tôi khó chịu ở đâu liền hỏi:
_ Cháu/ em đau đầu à hay khó chịu ở đâu.
_ Cháu không sao. Em không sao đâu. Bác với anh không cần lo.
_ Không sao thật chứ. Hay cháu cứ về phòng nằm nghỉ đi, không cần phải xuống phụ đâu, tự bác làm được.
_ Cháu không sao thật mà. Cháu về phòng trước nhé.
Không kịp đợi bác Thủy trả lời, tôi liền chạy ù về phòng tắm giặt rồi thay đồ.
Phải công nhận tắm rửa xong xuôi, người cũng khỏe hẳn. Cả người không còn cảm giác dinh dính, khó chịu.
Cu Bon cũng dậy ngay sau đó, địu con sau lưng tôi bước nhanh về phía nhà chính. Đi được nửa đường, tôi gặp Vy và Lượng đang đi về.
Nhìn thấy tôi địu con trên lưng, Vy hào hứng, tốt bụng đề nghị trong thằng bé giúp. Mặc dù, tôi đã khéo léo từ chối nhưng trước sự năn nỉ, ỉ ôi của Vy rồi lại thêm lời nó đỡ của Lượng, tôi chẳng còn cách nào khác là đồng ý.
_ Vậy nhờ cô trông cu Bon giúp. Nếu thằng bé quấy quá cô cứ đem lên nhà cho tôi.
_ Em thích trẻ con lắm. Chị cứ yên tâm giao cu Bon cho em. Em đảm bảo sẽ không để thằng bé mất đi một sợi lông nào.
_ Nào, cu Bon ra cô Vy bế nào.
_ Ngoan nèo, ngoan nèo…eo ôi cu te quá nè…..hớt nè…..hớt nè….thằng nào hóng hớt nè…. Cu Bon bị trêu bật cười khanh khách..
Hai người lớn, một đứa trẻ trông mới hạnh phúc làm sao. Trông họ thật đẹp đôi, thật giống một gia đình.
Liên, mày bị sao vậy nè. Lại suy nghĩ điên khùng gì vậy.
Sợ bản thân lại nghĩ lung tung, tôi chạy một mạch lên bếp. Vừa dừng lại liền thở hổn hển.
_ Khiếp. Làm gì mà cháu chạy như ma đuổi vậy.
_ Hì hì. Cháu sợ bác đợi lâu.
_ Đựơc rồi. Rửa cho bác củ gừng đi.
…….
Bận rộn một hồi cuối cùng cũng xong mâm cơm tối.
_____
Sau bữa cơm tối, Lượng gọi tôi lên phòng nói chuyện. Lúc đầu khi nghe bác Thủy bảo Lượng muốn gặp tôi, không hiểu sao lúc đó tôi hồi hộp vô cùng. Mãi tận đến khi mở cửa ra, nhìn thấy trong phòng ngoài Lượng ra thì còn một người nữa, tôi mới biết rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều.
_ Cậu gọi mình à.
_ Vào đi.
Cẩn thận khép cửa, tôi bước nhanh tới bàn làm việc.
_ xem đi.
_ Cái gì đây.
_ Giấy gọi của tòa. Tôi làm thủ tục giúp cô rồi. Mấy hôm nữa phiên xử sẽ chính thức bắt đầu.
_ Liệu mình có thắng đựơc không.
_ cô vẫn luôn vậy. Chưa bao giờ tin tôi.
_Mình không có ý đó. Mình chỉ hơi lo thôi. Dù sao thì…..
Vy ngơ ngác nhìn chúng tôi đối thoại trong mơ hồ thấy tôi không an tâm liền nói xen vào động viên.
_ Chị yên tâm đi. Nhất định sẽ thắng mà. Em hỏi luật sự rồi, chị với người kia không có quan hệ gì, trên giấy tờ chị không phải là vợ anh ta, anh ta không có quyền gì cướp con khỏi tay chị cả. Thêm nữa, cu Bon chưa đủ 1 tuổi vẫn cần phải mẹ chăm sóc, dù hai người có là vợ chồng chính thức thì quyền nuôi dưỡng vẫn thuộc về chị.
_ Chị biết. Điều này Lượng đã từng nói chị nghe rồi. Nhưng chị vẫn hơi lo, chị sợ tòa sẽ bị họ mua chuộc.
Vy cười, cô nàng nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, đi về phía tôi, cầm lấy tay tôi, dõng dạc nói:
_ Mua chuộc ư. Không thể nào, có em ở đây ai dám nhận tiền hối lộ. Trừ khi họ muốn mất việc. Chị yên tâm đi, mọi việc em đã nhờ bố em sắp xếp hết rồi, hôm sau chị chỉ cần ăn mặc lộng lẫy đến tòa nhận tin vui thôi.
_Cảm ơn em. Tôi cảm kích nói.
_ Không cần cảm ơn em. Bạn của anh Lượng thì cũng là bạn em. Khó khăn của chị cũng là khó khăn của em. Chưa nói đến việc cu Bon dễ thương như vậy em còn muốn gặp thằng bé thường xuyên đâu thể để người khác nuôi được. Chị, chị cứ tin ở em.
_ Cảm ơn.
_ Chị đừng có nói cảm ơn mãi thế chứ.
Tôi len lén nhìn Lượng, vừa hay lại chạm phải ánh mắt của cậu liền vội quay mặt đi né tránh.
_ Không có việc gì nữa, cô về được rồi.
_ Vâng.
_ Em còn chưa nói xong mà. Em muốn xuống chơi với cu Bon. Em đi nhé.
Vy lanh chanh chạy lại chỗ tôi, nào ngờ vừa đi đựơc vài bước liền bị Lượng gọi lại:
_ Ở đây. Không đi đâu hết.
_ Cô về đi.
Khi ra đến cửa vẫn còn nghe đựơc tiếng Lượng nói:
_ Em ít tiếp xúc với Liên thôi.
Tôi buồn bã xoay người bước một mạch về phòng. Dù sao người sai là tôi, người có lỗi với Lượng cũng là tôi, từ đầu đến cuối đều là tôi. Hiện giờ Vy là bạn gái của Lượng, bảo vệ Vy khỏi những người xấu xa cũng là điều nên làm.
_ Về rồi ạ. Cậu chủ nói gì thế.
Tiếng Bác Thủy gọi khiến tôi giật mình.
_ Dạ…. À. Không có gì bác ạ. Cậu chủ gọi con nên để nói về việc giành luôn cu Bon thôi.
_ Ừ. Có cô Vy giúp đỡ là yên tâm rồi. Quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ đâu. Ông chủ với bố cô Vy trước đây là bạn tốt. Nếu không phải ông chủ xảy ra tai nạn rồi mất đột ngột có khi bây giờ hai người họ đã lấy nhau rồi cũng nên. Cô Vy tuy trẻ nhưng không tầm thường chút nào đâu phía sau có chỗ chống lưng to lắm. Mấy ông cán bộ làm trên xã còn phải nể mặt cô ý vài phần cơ.
_Dạ.
_ Thôi bác về ngủ đây. Mai còn dậy sớm chuẩn bị cơm nước cho mọi người nữa.
_ Bác về cẩn thận.
Những lời bác Thủy nói cũng khiến tôi yên tâm phần nào. Đóng cửa cẩn thận, khẽ bước vào phòng nhìn con yêu say giấc, tôi tự nhủ bản thân phải cố gắng để hai mẹ con có thể ở bên nhau.
Thơm lên má con,khẽ thì thầm.
“Mẹ yêu con. Con trai cưng của mẹ”
_____________
Sáng hôm sau, khi tôi đang địu cu Bon tưới hoa vô tình gặp được Vy đang đi cùng con quạ đen.
Nhìn thấy tôi, Vy hớn hả chạy lại, vui vẻ chào hỏi.
_ Chị Liên.
_ ừ. Vy à. Em dậy sớm thế.
_ hì. Chị nói làm em ngại quá. Mặt trời lên đến đỉnh núi rồi, sớm sủa gì nữa chị.
Đang nói chuyện vui vẻ, quạ đen hằm hằm xông tới, khó chịu lôi Vy ra nói:
_ Cô tránh xa Vy ra. Lòng dạ cô thật thâm độc, tôi quá xem thường cô rồi.
_ Chị Mai, chị nói gì vậy. Chị như vậy là xúc phạm người khác đó, chị biết không.
_ Xúc phạm. Hạng người như cô ta chị nói vậy còn nhẹ chán. Cái thứ hạ tiện, cái thứ không biết nhục. Còn không mau cút,đứng đây cho chướng mắt bà ra.
_ Chị không phải đi đâu hết. Để em. Vy giữ tay tôi nói.
_Chị Mai, chị quá đáng vừa thôi. Em không ngờ chị lại có thế nói ra những lời như vậy. Người làm thì sao, người làm thì cũng là con người, họ đi làm kiếm tiền bằng những đồng tiền do mình bỏ sức lao động làm ra, những gì ngày hôm nay chị có cũng do một phần họ làm ra. Vậy mà chị có thể nói họ là hạ tiện. Chị không thấy xấu hổ hay sao.
Có vẻ như Vy vẫn chưa biết chuyện của tôi, Vy cứ nghĩ Mai mắng tôi chỉ vì tôi là một người làm.
Mai bị mắng đỏ bừng mặt, cô ta hùng hồn quát lớn:
_Chị coi thường người làm bao giờ. Em đừng có ngậm máu phun người nhé. Chị có lòng tốt nhắc nhở em, em không cảm ơn thì chớ đằng này lại còn mắng chị. Em biết cô ta là ai không. Chị tin chắc là em không biết đâu, cũng đúng thôi anh Lượng làm sao dám nói thân phận thật của cô ta ra.
Vy nhìn tôi.
_Không phải nhìn để chị nói em biết.
Cô ta chính là cái con nhỏ đã bỏ rơi Lượng trong đám cứơi để chạy theo người tình giàu có.
_ Cái gì. Là chị. Sao có thể.
Vy kinh ngạc nhìn tôi.
_ Em đang giúp kẻ địch của mình đó. Em đang giúp cô ta đựơc tự do. Em đang khiến cho người yêu em và cô ta gần nhau hơn.
_ Các cụ có câu tình cũ không rủ cũng đến. Em xem dù cô ta có làm tổn thương anh Lượng không phải đến cuối cùng anh ý không phải vẫn giúp cô ta sao. Em phải nghĩ kĩ, đừng làm gì để mình hối hận. Em đừng quên nhờ đâu mà em mới có đựơc Lượng, nếu em quên chị có thể nhắc lại cho em nhớ.
Lời Mai tôi sao tôi không hiểu chứ. Cô ta chính là muốn nói sau khi Vy giúp tôi có đựơc tự do tôi sẽ tìm cách quyến rũ Lượng, cướp Lượng khỏi tay Vy.
Nhìn Vy trầm ngâm, lòng tôi càng thêm sợ hãi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!