Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc


Chương 10


Phụ thân nàng đặt câu hỏi liên tiếp khiến nàng lơ mơ. Nàng tiến đến chỗ phụ mẫu, hành lễ:

– Phụ than ngày an! Mẫu thân ngày an! Đại ca ngày an!

Nàng từ từ ngồi xuống ghế, Hắc Long, Hắc Liên lần lượt đứng bên cạnh nàng. Nàng từ từ nhìn biểu hiện của mọi người rồi, cười cười:

– Mọi người đừng như vậy. Để con giới thiệu với mọi người, nam tử này là Hắc Long còn nàng [ Hắc Liên ] là muội muội của y tên Hắc Liên. Họ đều do con đi chợ nô lệ chuộc về. Từ này hộ là người của con, ai có việc gì muốn tìm thì thông báo cho họ.

Nàng vừa nói vừa đưa tay giới thiệu với phụ mẫu cùng đại ca nàng. Đại ca nàng ngạc nhiên lên tiếng:

– Muội nói thật? Họ là do muội chuộc về? Còn việc muội muốn kinh doanh là thật?

– Ka ka, huynh từ từ nói xem nào. Đâu ai dành nói với huynh. Đúng, cả hai việc đều là ý của muội. Hắc Liên, Hắc Long. Đây là phụ mẫu cùng đại ca ta. Sau này cũng là người nhà của hai ngươi.

Nàng đưa tay chỉ về hướng phụ mẫu cùng đại ca nàng giới thiệu. Hắc Liên, Hắc Long đồng thời cúi người hành lễ:

– Tướng quân, phu nhan an. Đại thiếu gia an.

– Đã là người của Vân Nhi thì cũng là người nhà. Cứ gọi ta là bá mẫu, gọi ông ấy là bá phụ cũng được. Gọi luôn ka ka của Vân Nhi là đại ca đi. Sau này chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.

Mẫu thân nàng phong thái thanh nhã, cười hiền dịu nói với Hắc Liên, Hắc Long. Hai người ánh mắt ngạc nhiên nhìn lên phụ thân nàng, thấy người gật đầu liền cung kính hướng hai vị chủ vị:

– Dạ, ba mẫu bá phụ.

Advertisement / Quảng cáo

Nàng thấy vậy, ngồi nhấp trà, rồi từ từ nói:

– Phụ thân, con muốn mở trà lâu kinh doanh. Con dự định sẽ mua lại một quán trà ở gần đây rồi sửa sang lại rồi buôn bán nhỏ.

– Con có ý định như thế là tốt. Nếu cần nhân lực thì nói cho ta, ta sẽ cho người giúp con.

Phụ thân nàng cũng tán thành việc nàng mở trà lâu. Nàng đứng lên,tới trước mặt phụ thân, nói nhỏ nhẹ:

– Cảm ơn phụ thân đã ủng hộ. Tối nay con sẽ nấu cơm tối cho mọi người. Hắc Liên, Hắc Long chúng ta đi.

Vừa dứt câu thì nàng đã nhanh chóng kéo họ ra ngoài. Chỉ để lại đại sảnh một sự ngạc nhiên không hề nhỏ. Ca ca nàng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ không khí đó:

– Từ lúc nào mà tộc độ của muội ấy nhanh như vậy. Con nhớ muội ấy không biết võ công mà.

Nàng bước chân ra khỏi phủ thì đập vào mắt là khung cảnh tấp nập, ồn ào của dân chúng. Lòng không tự nhủ được, chạy một vòng rồi đứng trước một trà lâu không có khách. Thấy nàng dừng lại thì Hắc Long lên tiếng:

– Chủ nhân, có chuyện gì sao?

– Chúng ta vào đây mua quán trà này thôi.

Nàng bất chợt đi vào cửa quán rồi bỏ lại một câu cho hai người đi sau. Tiến vào trong quán, điều đầu tiên nàng thấy là sự u ám, không vui của cả lão bản và tiểu nhị. Nàng gõ tay lên bàn khiến họ giật mình, có một tiểu nhị nhanh nhảu, dáng người hơi cao, gầy tiến tới:

Advertisement / Quảng cáo

– Cô nương muốn dùng gì.

– Gọi lão bản của quán ra đây, ta có chuyện muồn bàn.

Nàng trực tiếp nói thẳng vấn đề khiến cho tiểu nhị không cách nào từ chối bèn lên lầu gọi lão bản xuống. Lão bản là một người đàn ông trung niên, chạc tuổi phụ thân nàng. Ông đi xuống ngồi xuống bàn của nàng, lên tiếng hỏi:

– Cô nương gặp lão có chuyện gì?

– Ta đến là muốn mua lại quán của ông. Tiền nong không thành vấn đề, chỉ cần ông ra giá bao nhiêu ta cũng đáp ứng.

Nàng không vòng vo liền nói thẳng việc chính khiến lão bản nàng ngạc nhiên. Vội hoàn hồn, giọng buông buồn đáp:

– Tiền với chúng ta không quan trọng. Quan trọng là khi bán quán đi thì bọn ta sẽ đi đâu, về đâu.

– Ta cũng đâu có nói là đuổi các người ra khỏi quán. Ta sẽ mua lại quán với giá cụ thể rồi các người vẫn ở đây giúp ta quản lý. Theo định ky thì báo lại cho ta chi tiêu và lượng khách trong quán thôi.

Nàng gõ tay xuống bàn. Lão bản lại một lần nữa há hốc mồm. Tiểu nhị quanh đó cũng ngạc nhiên không kém. Nàng đưa cho lão bản một tập ngân phiếu và một tờ giấy:

– Đây là 500 lượng, lão cầm lấy đi phân phát cho mọi người một khoản rồi số còn lại giúp ta sửa lại quán. Đây là bản thiết kế sửa lại quán. Trong vòng một tháng ta sẽ đến kiểm tra.

Lão bản nhận ngân phiếu mà tưởng mình đang mơ liền gật đầu. Nàng ra khỏi quán với sự hài lòng. Trên đường đi về phủ, nàng vào tiệm vải mua vài sấp vải màu trắng, đỏ, đen và xanh. Đặc biệt có hai sấp vải lụa màu bạch nguyệt và màu đỏ tươi. Cách phủ một đoạn thì nàng chợt quay người hướng về phía chợ nô lệ. Tại đây, nàng tiếp tục chuộc được hai ngời mà nàng ưng ý. Đó là một cặp song sinh có hoàn cảnh không khác bọn người Hắc Liên là bao. Nàng đặt tên cho họ là Huyết Ảnh và Huyết Vũ. kém nàng hai tuổi nhưng là người biết chữ, có võ công nên nàng để họ dạy họ đám người Hắc Liên. Còn nàng, lúc rảnh rỗi sẽ dạy họ các huyệt đạo bao gồm cả tử huyệt trên thân thể, cách chế độc, dụng độc và một số cách chữa trị khi bị thương.

P/s: Tối nay mệt quá nên ra chậm hơn so với mọi ngày. Mn like nhiệt tình lên nha, sắp được gặp nam chính rồi. Cổ vũ cho mk nào!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN