Tú Sắc Nông Gia
Chương 161: Thân phận của Lai Sinh
Trong lòng mẹ Lan Hoa có chút nghi ngờ, lại có chút lo lắng, nói: “Làm sao muội lại biết vậy?”
“. . . . . . muội từng nghe mẹ nhắc đến.” Loan Loan nói. Dù sao mẹ Lan Hoa cũng không thể đi hỏi thẳng mẹ nàng.
Vừa nghe là người thế hệ trước nói, mẹ Lan Hoa trong lòng vui vẻ hơn vài phần và cũng tin hơn vài phần, dù sao biện pháp này không cần tốn tiền, nàng chỉ cần dày mặt lên một chút, vì sinh con trai, nàng tin rằng Cát Sơn cũng sẽ không cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt mẹ Lan Hoa lộ ra nụ cười, Loan Loan xách con gà đưa lại cho nàng: “Biện pháp này muội cũng không biết có hữu dụng hay không. Gà này tẩu vẫn nên cầm về đi.”
Con gà trống đỏ chót hai chân bị trói chặt, nằm sấp trên mặt đất một lúc lâu như thế rồi mà đầu vẫn còn ngóc cao như lúc vừa đến, nếu như nuôi nó rồi mang ra chợ bán nhất định sẽ bán được giá tốt.
Mẹ Lan Hoa nhất thời có chút do dự.
Có thể bán được tiền đương nhiên là tốt, nhưng nàng nghĩ lại, nếu nàng lấy gà về, sau này khó tránh khỏi sẽ bị người trong thôn cười nàng keo kiệt, hơn nữa trong lòng nàng còn muốn xin bí phương sinh con trai, nếu lần này không dùng được, lần tới còn phải tìm đến Loan Loan. Con trai so với gà, cái nào nhẹ cái nào nặng?
Trong lòng xác định, nàng xách gà đến trước mặt Loan Loan, cắn răng kiên định nói: “Gà muội cứ giữ lại ăn, nếu không đủ cứ nói, nhà ta còn, sau này có vấn đề gì ta còn phải đến xin muội chỉ giáo nữa.”
Loan Loan im lặng, nàng thật sự không có bí phương sinh con trai a! Tại sao nói nhiều như vậy mà mẹ Lan Hoa cũng không tin?
Nàng quay đầu im lặng nhìn trời.
Bầu trời lúc trưa còn trong xanh giờ thì mây đen cuồn cuộn, mây đen dày đặc trên không trung tùy ý quay cuồng, nhanh chóng biến thành hai mảng đen âm u, từ từ hội tụ cùng nhau, bầu trời vốn đang có một tia sáng rất nhanh đã biến mất, nơi chân trời chợt tối sầm.
Đột nhiên một tia chớp màu xanh đánh qua, có thứ gì đó rơi xuống. Lai Sinh không biết trở về từ lúc nào mà lúc đó bị dọa sợ đứng ở trong sân, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hắn ngơ ngác nhìn trên mặt đất, một hồi lâu mới từ từ xê dịch, xem xét cái thứ rơi từ trên trời xuống, đen xì, còn đang bốc khói thì chính là một chú chim nhỏ.
Thế là hắn lập tức hét ầm lên: “Ôi, ta … má ơi, chim bay trên trời mà đã bị đánh chết rồi.”
Vừa lúc Lý Đại Thạch đi ngang qua nghe xong thì vội vàng chạy vào, hỏi: “Cái gì chết rồi, cái gì chết. . . . . . rồi hả?”
Khi nhìn thấy chỉ là con chim thì không khỏi oán giận nói: “Không phải chỉ là con chim thôi à, có gì lạ… lạ chứ.”
Lai Sinh trừng hắn một cái: “Biết nó chết sao không? Nó bay lên trên trời rồi tự chết đấy, mệt chết đấy.”
Lý Đại Thạch bĩu môi: “Sét còn có thể đánh chết người, chỉ… chỉ đánh chết con chim thôi… thôi mà?” Sau đó quay đầu đi ra ngoài, trong miệng đồng thời nói: “Không có kiến thức.”
Lai Sinh đứng trong sân trợn to mắt, không phục nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Đại Thạch, chốc chốc lại nhìn xuống đất, chốc chốc lại nhìn lên trời, chuyện như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy đấy!
Sét đánh một cái như thế, lực chú ý của Loan Loan và mẹ Lan Hoa đều chuyển vào sân.
Loan Loan cảm thấy tiểu tử này kêu kêu gào gào như thế rất dở hơi, nàng ngoắc hắn: “Lai Sinh, Lai Sinh, gom quần áo ngoài sân vào đi, đừng đứng ở ngoài, trời sắp mưa rồi.”
Lai Sinh bĩu môi, không tình nguyện gom hết quần áo, sau đó đi vào phòng.
Loan Loan tâm tình vui vẻ hơn chút ít, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thể lấy không gà của mẹ Lan Hoa, nên bèn nói với nàng: “Không bằng như vậy đi. Các tẩu nuôi gà cũng không dễ dàng, gà này coi như muội mua. Chợ bán sao thì muội mua của tẩu như vậy.” Dù sao nàng không muốn chiếm tiện nghi của mẹ Lan Hoa.
Mẹ Lan Hoa nghe xong nhíu nhíu mày, nàng thật vất vả mới quyết định tặng chút quà, nếu thế này thì sau này trong thôn chắc chắn sẽ cười nàng giả vờ tặng đồ, chứ thật ra chỉ muốn bạc. Không nói nàng không muốn nghe những lời đó, cho dù trở về, Cát Sơn nhất định cũng sẽ mắng nàng, mà nàng thì không thể lại cãi nhau với chồng nữa, cho nên kiên quyết lắc đầu.
Nhưng Loan Loan không muốn lấy không đồ của nàng, thế là hai người đẩy tới đẩy lui.
Sau đó, mẹ Lan Hoa giận, xách đầu gà, trừng mắt hỏi Loan Loan: “Muội nhận hay không ?”
Không đợi Loan Loan trả lời, cắn răng nói: “Có phải muội thấy gà sống nên ngại cầm không? Vậy được . . . . .”
Nói xong, hai tay nắm cổ gà dùng sức vặn một cái, con gà đỏ thẫm chỉ kịp kêu thảm một tiếng “Ca”, rồi hai chân duỗi ra, đầu lệch về một bên. Sau đó mẹ Lan Hoa ném con gà trên mặt đất, nói: “Được rồi, bây giờ nó chỉ là một con gà chết, muội có thể cầm rồi, cám ơn biện pháp kia.” Nói xong xoay người ra khỏi sân.
Loan Loan trợn mắt há mồm, mắt nhìn con gà chết trên mặt đất, lại nhìn cửa sân trống rỗng.
Nữ nhân này. . . . . .
Lai Sinh từ trong nhà đi ra, lấy tay gẩy gẩy đầu gà mềm oặt, sau đó cười hắc hắc: “Cách giết gà của bà này thật nhanh nha.”
Buổi tối hầm gà xong, biện pháp Loan Loan nói không biết mẹ Lan Hoa có dùng hay không, có điều vài ngày sau nàng cũng không đến tìm Loan Loan. Sau khi nói ra chuyện kinh hãi thế tục kia Loan Loan có hơi hối hận, may là mẹ Lan Hoa xem lời nàng nói như bí kíp mà giấu trong lòng chứ không nói cho bất luận kẻ nào.
Sau chuyện của mẹ Lan Hoa, nàng lại bắt đầu trải qua cuộc sống có quy luật. Mỗi ngày sáng sớm cho con bú xong thì ăn cơm, sau đó quét dọn phòng, chờ con đói bụng thì lại cho bú, sau khi ăn cơm trưa xong ngủ một lát, rồi lại chơi đùa với con.
Đứa bé mấy tháng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng rất dễ trông chứ không giống ban đầu, đồng hồ sinh học của nàng dần dần thích ứng, nửa đêm cho bú rồi đứa bé tự ngủ thiếp đi. Cũng may là không có cha mẹ chồng, lúc mệt, nàng có thể quang minh chính đại để Bách Thủ làm. So với những người khác, nàng thật sự rất tự do.
Cuộc sống thoải mái không quá hai ngày. Ngày hôm đó, Loan Loan đang giặt tã ngoài sân, Bách Thủ đeo cái gùi vẻ mặt nghiêm túc đi đến, hắn đặt gùi xuống, sau đó nhận lấy tã trên tay Loan Loan, lúc này mới nói cho nàng biết, mấy ngày nay có người hỏi thăm chuyện nhà bọn họ. Có người đến quán Vương Thanh Sơn mua gùi, sau đó hỏi về nhà bọn họ, liên tiếp ba ngày, đều có những người khác nhau tới hỏi thăm.
Có người uyển chuyển một chút, đầu tiên là hỏi ở chợ trước kia có một phụ nhân trẻ tuổi bán bánh nướng ăn rất ngon, sau đó lại hỏi nhà bọn họ có phải có một kẻ ngốc giúp đỡ hay không? Cũng có người trực tiếp hỏi Loan Loan, Bách Thủ, và cả Lai Sinh, mặc dù nhìn thì như hỏi thăm cả nhà bọn họ, nhưng Bách Thủ vẫn để ý thấy những người này thật ra là muốn hỏi về Lai Sinh mà thôi.
Trước đó vài ngày có người ngó dáo dác ngoài thôn, hiện tại lại bắt đầu thông qua người trong thôn hỏi thăm tin tức nhà bọn họ. Bách Thủ cùng Loan Loan vẫn cho là do Âu Dương Chất gây nên, nhưng nghĩ kỹ lại thì Âu Dương Chất đã biết rõ tình hình Lai Sinh, lúc này tội gì lại phái người đi hỏi thăm nữa.
Âu Dương lão thái gia cũng không chỉ có một đứa con trai là Âu Dương lão gia. Hai người chợt cảm thấy chuyện này phức tạp hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Âu Dương Chất tùy thời có thể trở lại, hai người tìm thôn trưởng nói cho ông nghe chuyện xảy ra, Dương Nghĩa Trí cũng cảm thấy to đầu, nhưng mấy người còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì Âu Dương Chất đã tìm tới cửa.
Lần này ông ta không phải đi một mình mà dẫn theo người ngồi xe ngựa đến, lại đầy xe đồ đạc, dóng trống khua chiêng vào Dương gia thôn.
Vừa đến ngoài cửa nhà Loan Loan, Âu Dương Chất liền cười cười ha ha chỉ huy hạ nhân, không thèm hỏi Loan Loan cùng Bách Thủ, mà đã mang toàn bộ đồ đạc trên xe vào bên trong nhà.
Tơ lụa vải vóc, quần áo tinh xảo, bánh ngọt đầy đủ sắc hương. . . . . .
Khiến cho người ta hâm mộ, thèm thuồng không dứt.
Mọi người vây ngoài cửa liên tục phát ra tiếng thán phục.
Âu Dương Chất tới trước mặt Lai Sinh đưa ra một bộ quần áo dài, giũ mở ra, chất liệu tơ lụa thượng hạng mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua quần áo liền trượt xuống từ đầu ngón tay, xúc cảm tinh tế tuyệt vời tột cùng. Màu sắc quần áo cũng hết sức tươi đẹp rạng rỡ, ống tay và mép áo đều được thêu tinh xảo.
Không nói Lai Sinh vốn thích trường bào, mà ngay cả Loan Loan nhìn cũng âm thầm sợ hãi thán phục.
Lai Sinh cầm bộ quần áo trái xem phải nhìn, vui mừng vô cùng, dưới sự giật dây của Âu Dương Chất, hắn cầm lấy bộ quần áo nhanh như chớp chạy vào trong nhà.
Âu Dương Chất còn cho người mang giày đã chuẩn bị xong từ trước đi vào, nhìn bề mặt đôi giày kia cũng biết không phải là giày của người bình thường, chẳng những kỹ thuật tốt, trên mặt còn tỉ mỉ thêu hoa văn hình trúc, loại hoa văn này phù hợp cho nam tử mang nhất.
Nhân kháo y trang, phật kháo kim trang (*). Lai Sinh vốn dáng vẻ không tệ, lúc này đổi một thân trang phục từ đầu đến chân, cả người lập tức trở nên khác hẳn. Hắn đứng trong hành lang, hơi nâng cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt trầm lặng, lại có một loại hơi thở hiên ngang.
(*)Nhân kháo y trang, phật kháo kim trang : tương đương câu « người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân »
Mọi người nhìn đến ngây người, bao gồm cả Loan Loan cùng Bách Thủ.
Trên mặt Âu Dương Chất hiện lên sự kinh ngạc, sau đó cất tiếng cười như được phát ra từ nội tâm.
Có điều sau một khắc, Lai Sinh lập tức lộ nguyên hình, hắn cao hứng chạy như bay đến trước mặt Loan Loan và Bách Thủ, giống như đứa bé tự đắc hỏi: “Có đẹp không? Có đẹp không?”
Không đợi hai người nói chuyện, Âu Dương Chất bên cạnh đã tiếp lời, vừa gật đầu vừa tán thưởng: “Lai Sinh thiếu gia mặc quần áo này rất đẹp. Nếu người thích, trong phủ còn có rất nhiều quần áo đẹp hơn thế này nữa, sau khi Lai Sinh thiếu gia trở về với lão, thì thiếu gia thích bộ nào cứ mặc bộ đó!”
Vừa nghe lời này, Lai Sinh quả nhiên động tâm, kể từ khi Lai Sinh cùng ở chung với hai người Loan Loan, Loan Loan cố ý bảo hắn ít mặc trường bào lại. Một là vì ở nông thôn, mặc trường bào không tiện, hai là Lai Sinh đầu óc không linh hoạt, nhưng hắn cứ thích mặc trường bào, học những lão tiên sinh ở chợ kia, một bộ dáng nho sinh rung đùi đắc ý, chọc cho không ít người chê cười.
Lai Sinh dù cao hứng thì cao hứng, nhưng hắn cũng không quên mất lời Loan Loan và Bách Thủ nói trước đó vài ngày, lập tức bĩu môi nói: “Nhưng ta muốn ở cùng với ca và chị dâu.”
Âu Dương Chất khẽ mỉm cười, đáp: “Chỉ cần Lai Sinh thiếu gia thích, ở cùng ai cũng được, nhưng mà, Lai Sinh thiếu gia trước tiên cũng phải trở về nhìn một chút, lão gia còn sắp xếp một cái sân riêng cho người, người có thể chọn một căn phòng xinh đẹp cho bản thân, còn có thể chọn một căn phòng xinh đẹp giúp ca và chị dâu người, sắp xếp tốt cho bọn họ cho đến khi người hài lòng. Sau đó chúng ta lại đến đón ca và chị dâu của người, như vậy mới có thể khiến cho bọn họ càng thoải mái nha!”
Lai Sinh nghiêng đầu.
Sắc mặt Bách Thủ và Loan Loan thì rất khó coi, đây rõ ràng là muốn gạt Lai Sinh về.
Nhưng bọn hắn lấy gì mà ngăn cản? Dựa vào cái gì mà ngăn cản đây?
Âu Dương Chất còn nói rõ ràng cho Loan Loan và Bách Thủ, Âu Dương gia không có con, sau khi Lai Sinh trở về chính là thiếu gia duy nhất, trong phủ chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn. Âu Dương phủ còn có nha hoàn và gã sai vặt, nhất định sẽ hầu hạ Lai Sinh thật tốt, sẽ không thiếu ăn mặc của hắn.
Âu Dương chất gióng trống khua chiêng tới nhà, tặng Lai Sinh đồ, kinh động tất cả mọi người trong thôn, thân phận Lai Sinh lập tức cũng truyền khắp thôn, nhưng ông ta lại chưa đón Lai Sinh đi.
Loan Loan không có tâm tư đi ứng phó với mọi người, nàng gọi Lai Sinh về, giữ Dương Nghĩa Trí lại rồi đóng cổng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!