Tú Sắc Nông Gia
Chương 206: Sạt lở (2)
Tạ Nhàn đã tới.
Tạ Nhàn nghiêm mặt nhìn trên mỏ đang vô cùng lộn xộn, sắc mặt cũng càng ngày càng kém, nói với Lưu quản sự: “Trước mắt chỉ có thể như vậy. Nếu ai nguyện ý đi vào đều sẽ thưởng một lượng bạc, đi thẳng vào hầm lúc ra sẽ thưởng hai lượng!”
Có bạc hấp dẫn, cộng thêm biện pháp bảo vệ an toàn đơn giản, do dự một chút đã có người đứng dậy. Có người dẫn đầu, liên tiếp liền có người đứng ra theo. Phân người làm hai nhóm, một nhóm đi vào, một nhóm ở ngoài, nhưng vẫn còn thiếu một người dẫn đầu.
Tạ Nhàn nhìn đám người một vòng, sau đó nhìn về phía Bách Thủ mỉm cười nói: “Biện pháp này do Bách Thủ huynh đệ nghĩ ra được, vậy ngươi dẫn đầu đi vào đi. Biện pháp vốn là do ngươi nghĩ ra, lúc vào cứu người chắc hẳn cũng biết xử lý thế nào, ta cũng thấy yên tâm.”
Cha Loan Loan đang ở trong. Bách Thủ vốn đã muốn đi vào, liền đáp ứng luôn.
Vạn Hữu Tài nhanh chóng truyền lại một số biện pháp xử lý nguy hiểm cho Bách Thủ. Trước cho vài người đến cửa hầm loại bỏ chướng ngại bên ngoài. Bách Thủ ở bên cạnh chỉ huy. Một đống đá vụn được vận chuyển ra ngoài động. Cũng may lúc này không còn mưa nữa, nếu không việc cứu viện sẽ càng thêm khó khăn.
Qua hai canh giờ thu dọn chướng ngại rốt cuộc cửa động đã được khai thông.
Đám người Lưu quản sự ở bên cạnh đã sớm tính ra bên trong hầm có bao nhiêu người và là những ai.
Cửa hầm được khơi thông, nhưng nếu bây giờ đi vào mà bị sập cái gì làm người bị thương, không thể đi được nữa phải làm sao.
Cho nên Bách Thủ sai người chặt vài gốc cây khô chắc chắn. Có nhiều người nên ba lần hai lượt đã chặt đủ. Sau đó lại tìm vải bố đến, xếp cây thành hai tầng, hai cây một bên, rồi buộc vải giữa hai cây, như vậy đã xong một chiếc cán đơn giản
Biện pháp này hắn nghe Loan Loan nói lúc trước khi ngồi nói chuyện phiếm, không nghĩ tới thật sự có tác dụng rồi.
Mọi người thấy chiếc cáng này thì kinh ngạc không thôi. Lưu quản sự mừng rỡ khen: “Bách Thủ huynh đệ, biện pháp này của ngươi thật tốt, cứ thế mang vào đi.” Còn có thể giảm bớt va chạm cho người bị thương khi đưa họ ra.
Đám người nhà của công nhân ở bên cạnh rất cảm kích hắn. Này giờ họ vẫn luôn lo lắng lỡ như người nhà mình bị thương thì làm sao ra, có thứ này thì yên tâm được rồi.
*****
Phải qua hai ngọn núi, Loan Loan mới chỉ đi được một nửa đã không thể đi nổi nữa. Nàng đang mệt mỏi thở hồng hộc ngồi nghỉ ven đường thì thấy một người cùng thôn từ trên núi vội vã đi xuống. Thấy nàng ở đây hắn vội nói: “Nhà Bách Thủ, sao muội còn ngồi ở đây? Bách Thủ nhà muội đã vào mỏ than rồi kìa!”
Loan Loan thoáng kinh ngạc. Bách Thủ ở trong đội tuần tra, sao phải vào mỏ, nàng vội hỏi: “Vào mỏ than làm gì?”
“Ơ, muội chưa biết hả?” Người nọ kinh ngạc nói, cho rằng nàng không biết trên mỏ bị sạt lở, lập tức nói cho nàng biết tình hình trên núi: “… Bị Sạt lở rồi. Tam thiếu gia cho Bách Thủ nhà muội dẫn người vào hầm cứu người, chắc cũng được nửa canh giờ. Lúc này muội đi lên chắc cũng không gặp được người đâu.”
Sắc mặt Loan Loan trắng bệch, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Chừng nào họ ra được?”
“Chuyện này ta không biết.” Người nọ khó xử, lại thấy sắc mặt Loan Loan không tốt nên nhanh chóng an ủi nàng: “Muội đừng quá lo lắng, có nhiều người theo vào hầm lắm. Vả lại giờ đã tạnh mưa rồi, chắc cũng không có chuyện gì đâu. Vì phải cứu người nên sẽ mất thời gian một chút, chắc hơi lâu mới ra được…”
Đầu óc Loan Loan kêu ong ong. Sạt lở đâu phải chuyện đùa! Kỹ thuật bây giờ còn lạc hậu thế này, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Vậy Bách Thủ… lúc đó nàng và con phải làm sao? Nước mắt Loan Loan lả chả rơi xuống.
Lập tức nàng tát cho mình một cái để tự đề tỉnh chính mình, nghiêm cấm bản thân suy nghĩ linh tinh. Bách Thủ chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Thấy Lai Sinh đưa sang chiếc khăn tay vô cùng bẩn tự làm màu xanh nhạt, phía trên thêu cong cong vẹo vẹo mấy con vịt màu trắng lúc này đã thay đổi hoàn toàn, toàn thân đen cong cong, Loan Loan nín khóc mỉm cười! Miễn cưỡng thu hồi lo lắng trên mặt, tiếp tục chạy lên núi.
Nhưng nàng càng nghĩ càng hoang mang. Không biết sao Loan Loan cảm thấy dưới chân như đeo chì không thể di chuyển được. Thật vất vả mới lên được mỏ, cũng mất khoảng một canh giờ.
Lúc này thợ đào mỏ ở bên trong chỗ tương đối gần miệng mỏ đã được cứu ra ngoài, có năm người, đều chỉ bị thương nhẹ.
Loan Loan không thấy cha nàng đâu nên đi tìm Lưu quản sự hỏi thăm. Sau đó sợ đến toát đầy mồ hôi. Cha nàng còn đang ở trong chưa ra được. Theo tình hình này, người ở gần miệng mỏ đều đã được cứu ra, như vậy chỉ còn lại ở chỗ sâu, càng sâu càng nguy hiểm.
Loan Loan không biết có nên nhờ người truyền tin về Vương gia thôn hay không.
Ngoài nàng còn có mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu ở ngoài mỏ.
Cha Nguyên Bảo cũng ở trong mỏ. Mà cha Thạch Đầu với tư cách là nhà trưởng thôn, lúc này người của Dương gia thôn gặp nạn trong mỏ, hắn chịu trách nhiệm vào động giúp cứu người, coi như thay cha hắn gánh vác trách nhiệm cần có với người trong thôn.
Ba nữ nhân cùng đứng một chỗ nhìn vào cửa hầm.
Ba canh giờ sau, rốt cục có người được cáng khiêng ra ngoài.
Mọi người lập tức tiến lên. Mẹ Nguyên Bảo rấm rức khóc.
Người được khiêng ra là cha Nguyên Bảo bị thương ở chân. Trong lúc bối rối bị xây xát một vết dài, máu chảy đến mắt cá chân, quần cũng bị thấm ướt, ống quần còn bị mài hỏng, nhìn qua một cái tưởng chừng như cả chân toàn là máu. Hơn nữa mắt cá chân hắn như bị trẹo, thắt lưng cũng bị va chạm mạnh, cả người nằm trên cáng không nhúc nhích, thêm cả ống chân tràn đầy máu, vừa thấy không khỏi giật mình.
Loan Loan cũng rất kinh ngạc.
Lập tức có người đeo hòm thuốc đi tới, thì ra là đại phu đi theo Tạ Nhàn lúc lên mỏ. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Kiểm tra một lượt, xác định thương thế không nặng, tâm mẹ Nguyên Bảo lúc này mới trở lại như cũ.
Đại phu xử lí vết thương rồi băng bó thật kỹ. Bởi vì mắt cá chân bị trật nên hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Mẹ Nguyên Bảo không yên lòng, biết Loan Loan biết bó nẹp, liền năn nỉ nàng bó cho cha Nguyên Bảo một cái, tránh cho ngày thường làm bị thương.
Loan Loan cười nói với nàng: “Cha Nguyên Bảo chỉ bị trật nhẹ thôi, không nghiêm trọng, không cần bó nẹp cũng được. Thường ngày chú ý nhiều chút là được.”
“Thật sao?” mẹ Nguyên Bảo có chút không tin, lại hỏi đại phu ở bên cạnh.
Đại phu gật đầu: “Ở nhà nghỉ ngơi, an dưỡng là được, không cần làm xử lý đặc biệt.” Liền khó hiểu nhìn Loan Loan, thấy nàng biết những chuyện này lão rất bất ngờ.
Sau đó Tạ Nhàn lại hỏi cha Nguyên Bảo chút tình huống bên trong mỏ.
Thì ra lúc ấy cha Nguyên Bảo đang chuyển than ra miệng mỏ, đột nhiên núi rung chuyển một hồi, phía trên liền rơi đá vụn xuống. Hắn bỏ than xuống, hầm cũng không quá rộng, muốn lướt qua bụi than chạy ra thì không kịp. Theo phản xạ lập tức chạy về, kết quả trong lúc hoảng loạn bị trật chân té, ngã xuống va vào chân nên bị thương, cũng trật luôn.
Nói vậy những người ở sâu trong mỏ càng nguy hiểm. Hầm càng sâu thì càng hẹp, hơn nữa chỗ đào được chắc chắn không cao bằng miệng hầm, đương nhiên chạy ra sẽ rất khó.
Loan Loan lập tức lo lắng cho cha nàng!
Cha Nguyên Bảo là người đầu tiên được cứu ra. Đưa người ra xong người cứu viện lại quay trở vào hầm. Lưu quản sự lập tức gọi hai người đến khiêng cha Nguyên Bảo xuống núi. Mẹ Nguyên Bảo an ủi Loan Loan và mẹ Thạch Đầu hai câu để hai người không lo lắng quá, rồi cũng vội vàng theo xuống núi.
Phía sau lần lượt không ngừng có người được mang ra, đều bị thương không nhiều thì ít, phần lớn họ bị trật chân do hoảng loạn trong lúc chạy trốn, bằng không thì ngã bị thương. Sau khi tính lại bên trong mỏ tổng cộng có mười một người bị nhốt. Hiện tại đã cứu được chín người, bên trong còn hai người, trong đó một người là cha Loan Loan, một người khác là Diêm Nhị ở Đông thôn. Diêm Nhị ba mươi lăm tuổi, thân thể cường tráng, là sức lao động chủ yếu trong nhà, dĩ nhiên tay chân cũng linh hoạt. Nếu có chuyện đột nhiên xảy ra, người gặp chuyện không may chính là người lớn tuổi như cha Loan Loan.
Trong lòng Loan Loan không yên, cảm thấy trên mặt ươn ướt, đưa tay lên sờ mới nhận ra là nước mắt. Xuyên tới đây đã mấy năm, thì ra nàng đã sớm xem những người này là thân nhân của mình!
Đúng lúc này, bà mối Vương dẫn theo một phụ nhân vội vàng đi lên, thấy Loan Loan lo lắng đứng ở ngoài mỏ than, hốc mắt phụ nhân kia lập tức đỏ, tiến tới kéo tay Loan Loan nghẹn ngào: “Nhị muội, ta nghe người ta nói cha con bị kẹt trong mỏ, lão đâu rồi? Đã ra ngoài chưa?”
“Dạ vẫn chưa.”
Thấy hai mắt mẹ nàng đẫm lệ, bộ dáng tiều tụy, nàng có chút không đành lòng. Nhìn lại hai bên tóc mai bà đã có không ít tóc trắng, da mặt ngăm đen, vầng tráng tầng tầng nếp nhăn, khóe mắt cũng có nếp nhăn thật sâu. Thì ra người mẹ này của nàng đã già đến thế này!
Bách Thủ và cha Thạch Đầu cũng chưa ra. Ước chừng lại qua nửa canh giờ, người đứng ở miệng mỏ đột nhiên hét to một tiếng: “Ra rồi, ra rồi!”
Loan Loan lập tức lao ra trước hai bước. Mẹ Thạch Đầu cũng rướn cổ lên nhìn. Vương Nguyên Sinh đỡ mẹ nàng, hai người cũng kiễng mũi chân.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cửa hầm. Dáng người càng ngày càng rõ, rốt cục thấy rõ mấy người. Bách Thủ mang cáng đi ra trước, Loan Loan nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh đi theo hai người, cha Thạch Đầu cũng không có việc gì, đỡ một người bị thương đi ra. Loan Loan nhìn kỹ lại thì tim như được thả lỏng, người đi cùng cha Thạch Đầu là cha nàng, có thể tự mình đi chứng minh không có gì đáng ngại.
Vậy người nằm trên cáng kia hẳn là Diêm Nhị rồi.
Người nhà Diêm Nhị lập tức chạy lên, mấy người liền thi nhau khóc. Loan Loan cách hơi xa nên nhìn không rõ lắm, chắc là bị thương không nhẹ. Đột nhiên đám người náo loạn, rồi vợ Diêm Nhị té xỉu!
Đại phu lập tức tiến lên nhấn huyệt nhân trung của vợ Diêm Nhị. Người từ từ tỉnh lại, sau đó nàng nắm tay con gái lớn khóc ồ lên!
Mấy con gái, con rể đều đỏ mắt theo. Mọi người lại cẩn thận đỡ nàng dậy.
Chuyện xảy ra lúc Diêm Nhị ở chỗ sâu trong mỏ, lúc ấy hắn đang định chạy ra. Mọi người vốn tưởng rằng Diêm Nhị thân thể cường tráng hẳn là không có chuyện gì, nhưng loại chuyện này cũng không hẳn người khỏe mạnh sẽ được vô sự. Hết lần này tới lần khác vận khí hắn thật không tốt, một tảng đá vụn rơi xuống vừa lúc đập trúng đầu hắn.
Mà cha Loan Loan không đào than chạy vào mỏ làm gì?
Không biết nên nói vận khí ông tốt hay xấu nữa. Vương lão ngũ sát vách nhà bọn họ đang đào than trong mỏ, khi đó, nhà hắn vừa lúc nhờ người gửi thư, nói mẹ hắn không thoải mái, bảo hắn nhanh trở về. Sau khi đến mỏ lại không thấy ai, vừa lúc gặp cha Loan Loan thường ngày có quan hệ rất tốt với Vương lão ngũ, biết hắn mới vào mỏ không lâu, chắc còn đi chưa xa, ông liền đồng ý vào mỏ gọi Vương lão ngũ dùm, ai ngờ tới khi trở ra liền gặp sạt lở.
Mà bên trong mỏ than có rất nhiều phân động, có một số đào ra một đoạn mới phát hiện không có than, mọi người gọi nó là động chết. Cha nàng chưa quen địa hình trong động, gặp phải miệng động đầu tiên, lúc đi vào mới biết động chết, sau đó hầm rung chuyển làm ông bị va đập, bởi vì thân thể quá mệt nhọc nên bị ném đến hôn mê bất tỉnh, đây chính là nguyên nhân ông vào động không sâu, nhưng Bách Thủ lại không tìm được.
Chốt lại cha nàng không có gì đáng ngại, chỉ cần trở về nghỉ ngơi nhiều là được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!