Gian Thần
Chương 9: Chín
Sau lần đó Tiêu gia cũng xem như an ổn một hồi. Về phần triều đình, sau khi Tiêu Trọng Nhụ tống mấy vị mỹ nhân vào hầu vua thì tiểu hoàng đế cũng không còn khóc một hai đòi Thần phi nữa, ban đầu hắn còn thỉnh thoảng thượng triều sau thì tuyệt nhiên biến mất tăm, ném hết chuyện triều chính cho hoàng hậu và Tiêu thái phó. Đằng nào thì gã hoàng đế này cũng chỉ là bù nhìn rơm mà Tiêu Trọng Nhụ dùng để úp voi mà thôi (nguyên: “Lấy thúng úp voi”). Cũng từ đó Tiêu đảng lại càng tác quai tác quái không kiêng nể ai, trong dân gian bọn chúng không từ một chuyện ác ôn nào khiến bách tính lầm than. Chính vì vậy mà nghĩa quân khắp nơi đều nổi dậy khởi nghĩa.
Năm Thuận Đức thứ tư, Tiêu Trọng Nhụ vẫn quyền khinh triều dã, một tay che trời. Ngày nhà Trần bị lật đổ và Tiêu đảng bị diệt sạch là chuyện của nhiều năm về sau.
Có một chiếc xe ngựa đang đi lững thững trên đường ven kinh thành, trước sau có đến hai ba chục người vây quanh, thị vệ trang bị kiếm mác đầy đủ vừa nhìn đã biết tinh nhuệ thiện chiến, cứ ngỡ là vị đại quan nào trong triều. Sắc trời u ám ngã dần về đêm, một hộ vệ đang cưỡi ngựa đi sát xe thì thấy màn xe bị vén lên. Tiêu Trọng Nhụ tay cầm lò sưởi, mí mất khẽ nâng, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hộ vệ bẩm phía trước cửa thành đã đóng, hỏi Thái phó có muốn sai người mở cửa thành không. Tiêu Trọng Nhụ nhếch miêng, nói: “Xưa nay tin khẩn tám trăm dặm sau giờ Thân chỉ dám đi vào cửa hông, ngay cả xa giá của hoàng đế cũng bị cấm thì sao Tiêu mỗ dám.” Tuy nói vậy nhưng Tiêu Trọng Nhụ trước giờ phá quy củ cũng đâu phải ít? Suy cho cùng tâm tư của bậc quan lớn người ngoài khó lường được, bọn họ cũng không dám nhiều lời. Chuyến này Tiêu Trọng Nhụ chỉ mang theo vài người thân tín, trong đó có Lô lục sự. Hắn cưỡi ngựa lại gần, nói: “Có một thôn trang cách đây không đến năm dặm, không bằng đại nhân tạm nghỉ qua đêm rồi sáng mai hồi kinh.”
Tiêu gia có biệt viện ngoài kinh thành nguyên là nơi ở của lão tổ tông Tiêu gia. Sau khi lão tổ tông qua đời thì vẫn để trống đến giờ. Tiêu Trọng Nhụ vừa gật đầu thì mã xa liền hướng về phía thôn trang mà đi, sau thời gian bằng một bữa cơm thì đến nơi. Lô lục sự xuống ngựa gọi cửa, hắn vốn tưởng bất quá thôn trang này chỉ do một lão nô nào đó trông coi, ai ngờ giọng đáp lại là của một thanh niên trẻ măng.
Thoáng chốc cánh cửa cũ kỹ hơi hé ra xuất hiện một người vô cùng trẻ tuổi với dáng dấp mi thanh mục tú, tuy nhiên cậu lại quá gầy gò có xu hướng suy dinh dưỡng. Cậu thấy nguyên một đại đội binh mã thì lưỡng lự không biết có nên tháo then cửa không. Lô lục sự chưa kịp mở miệng thì Tiêu Trọng Nhụ đã xốc màn xe lên nheo mắt nhìn về hướng cậu thiếu niên đứng sau cánh cửa. Đôi mắt đen thẫm của hắn hơi lóe lên nhưng rất nhanh liền trở về như cũ.
Thì ra người đứng sau cánh cửa không phải Tiêu phủ hạ nhân mà là vị thiếu chủ tử của Tiêu gia bị trục xuất đến kinh ngoại một năm về trước. Cố Quân nhìn người từ trên xe đi xuống. Người đó khoác áo lông thú màu đen, chân bước chậm rãi, khí chất bức người. Quân ca nhi cứ ngỡ mình bị hoa mắt, mãi đến khi Tiêu Trọng Nhụ tiến đến trước mắt cậu.
“Lão gia…” Quân ca nhi sững sờ khẽ lẩm bẩm, phát ra một luồng hơi lạnh.
Một năm này Tiêu Trọng Nhụ hoàn toàn quên bẵng sự tồn tại của thiếu niên này, không ngờ từ xa xa liếc nhiền liền nhận ra là Quân ca nhi. Giữa trời đông giá rét, hắn bỗng thấy một tia thổn thức lướt khẽ qua.
Cố Quân vội phản ứng lại, mở rộng cửa nghênh đón bọn họ vào: “Mời lão gia và các tiên sinh vào.”
Nông trang này cũng không nhỏ, nhưng xây dựng đã lâu nên khá cũ kỹ, dọc hành lang có treo vài ngọn đèn leo lét, cánh cửa bị gió đêm đánh kêu kẽo kẹt. Cố Quân đưa đoàn người vào tiền đường, tuy nói là đại sảnh nhưng bất quá chỉ là căn phòng được dọn sơ sài để tiếp khách. Lô lục sự thấy cậu tất tả một mình thì ngạc nhiên hỏi: “Ở đây có mỗi ngươi thôi à?”
Quân ca nhi trước hết rót trà mời Tiêu Trọng Nhụ, sau đó mới đáp: “Đương nhiên không phải, ngoài Cố Quân ra còn có một bà lão và một hạ nhân. Lão gia và tiên sinh đến muộn nên không thấy bọn họ, riêng ta ngủ tỉnh nên nghe tiếng mới ra mở cửa.”
Tiêu Trọng Nhụ gạn nắp tách trà, trà Cố Quân bưng lên tất nhiên không mấy ngon lành nhưng mùi thơm thanh đạm thoang thoảng khắp phòng. Từ lúc bọn họ vào cửa đến giờ thì Lô lục sự hỏi, Quân ca nhi trả lời còn Tiêu lão gia chỉ cầm nắp trà không nói, nhưng trên thực tế hắn đang ngầm quan sát Quân ca nhi. Tiêu Thịnh đã mất hơn một năm nay, Tiêu Trọng Nhụ cũng đã nguôi ngoai phần nào. Yểu nương lẫn Thịnh nhi đều chết yểu, có lẽ là do chính hắn vô phúc con cháu mà thôi. Quay lại Cố Quân, so với năm trước thì cậu trưởng thành hơn, đã bớí tóc cài ngân trâm. Đây là kiểu tóc của người đã lập gia đình, ra điều cậu còn đang thủ tiết vì Tiêu Thịnh.
Cố Quân đương nhiên không biết tâm tư của lão gia, cậu mới nghe Lô lục sự nói muốn ở tạm qua đêm đã phát rầu. Chuyện là biệt viện này tuy có nhiều phòng nhưng vì quá thiếu người nên phòng ốc chưa hề được dọn dẹp. May mà Lô lục sự lại nói: “Ta tính tìm mấy nông hộ quanh thôn xin tá túc, còn ở đây chỉ để lại mấy hộ vệ gác đêm, sẽ không làm phiền thiếu quân.”
Sau đó Cố Quân liền thu dọn phòng ngủ của mình để nhường cho lão gia trú tạm. Tiêu Trọng Nhụ vào phòng thì thấy Quân ca nhi đang bò trên giường trải chăn đệm. Cố Quân trên mặc áo bông, dưới là quần ngủ mỏng, cậu cúi người xuống khiến quần dán chặt vào làm lộ bờ mông căng tròn như quả đào, dưới quả đào là đóa liên hoa nộn nộn (=,=) lấp ló sau lớp vải lụa. Quân ca nhi hồn nhiên không hề hay biết thân thể mình vô tình bị lão gia nhìn thấy, cậu trải giường xong quay lại thì bắt gặp Tiêu Trọng Nhụ, vội kính cẩn thưa: “Nơi này quá sơ sài, xin thua thiệt lão gia đêm nay ạ.”
Tiêu Trọng Nhụ “ừ” một tiếng, cũng không nói gì chỉ ngồi xuống giường. Quân ca nhi khom người cời giày cho hắn, chờ lão gia nằm xuống mới cầm đèn đi qua buồng cách vách ngủ.
Tiêu Trọng Nhụ nằm trên giường của Cố Quân, góc giường có ấm sưởi, trên người mặc áo lông cừu vô cùng ấm áp nhưng lạ thay hắn lại không hề buồn ngủ. Hắn nằm một chặp thì ngồi dậy nhìn sang bên kia thấy ánh đèn tù mù hắt ra sau lớp giấy cửa hiện lên một dáng người mờ ảo. Hắn nhìn người nọ tháo trâm buông thõng mái tóc xuống. Tiêu Trọng Nhụ chống người dậy vỗ vỗ gối, không biết bên trong có gì mà mùi thơm thơm. Ngay lúc đó buồng bên lại vang lên tiếng sột soạt, hẳn Quân ca nhi đã cởi áo lên giường nằm rồi.
Hôm nay Tiêu Trọng Nhụ xuất kinh nên không mang theo hạ nhân hay nữ quyến nào. Tiêu thái phó sau khi con trai mất cũng hạn chế gần nữ sắc, nhiều đêm còn ngủ một mình, thậm chí có hôm trời giá rét cũng chỉ gọi nha đầu vào làm ấm giường chứ không nhất định sẽ phát sinh quan hệ. Thế nhưng tối nay hắn như phát hỏa, trằn trọc mà quanh chóp mũi còn vấn vít hương thơm càng ngửi càng nồng nàn, trên đầu lưỡi còn nếm được vị ngọt đâu đây.
Tiêu Trọng Nhụ nằm lăn lộn qua lại một hồi thì những tia nắng đầu ngày đã chiếu vào phòng. Một đêm nay Tiêu lão gia thức trắng, hắn nhìn chiếc giường lạnh tanh mà lòng trống trãi vô vị lạ thường.
Khi trời sáng hẳn Cố Quân mới đẩy cửa bước vào, theo sau là đứa nha đầu cầm chậu nước ấm có đôi mắt đen láy nhưng gầy đét. Quân ca nhi từng trú trong phòng Lưu phu nhân một đoạn thời gian nên rành rẽ mọi thói quen thường nhật của Tiêu Trọng Nhụ, cậu hầu hạ hắn thật tỉ mỉ, lúc sau cậu hỏi: “Đêm qua lão gia ngủ có ngon không?” Tiêu Trọng Nhụ ngủ nào có ngon giấc, một đêm này lại khiến hắn nhớ về một năm trước kia, nhưng ngoài mặt hắn chỉ thản nhiên đáp một tiếng, đưa mắt khẽ nhìn Quân ca nhi. Cố Quân hồn nhiên hoàn toàn không hay biết gì, cậu còn đang bận rộn xoay vòng quanh Tiêu Trọng Nhụ như con thoi. Sáng nay Quân ca nhi mặc rất dày, chỉ lộ mỗi cần cổ. Tiêu Trọng Nhụ nhìn chằm chằm theo phần gáy trắng ngần thơm thơm hé ra của cậu.
Rửa mặt xong Tiêu Trọng Nhụ bước ra ngoài. Lúc này mặt trời đã lên cao, hắn liền quan sát đánh giá nơi này. Một thôn trang lớn như vậy lại vô cùng xập xệ tiêu điều. Một lão bà lẩm cẩm ngồi dưới mái hiên cũng không phát hiện Tiêu lão gia đến. Đừng nói đến giúp đỡ, ngay cả đi đứng bà còn phải dựa cả vào Quân ca nhi.
Đêm qua Cố Quân cũng không hề chợp mắt, mà hôm nay trời chưa hửng cậu đã tất tả dậy làm màn thầu và nấu cháo khoai. Quân ca nhi thấy đám người Lô lục sự đã có mặt thì thỉnh mọi người vào dùng điểm tâm sớm, Lô lục sự từ chối không xong bèn dẫn ngựa theo vào. Trên bàn cơm, Quân ca nhi cứ thấp thỏm sợ thức ăn quá đạm bạc Tiêu Trọng Nhụ ăn không quen, sau đó cậu thấy hắn ăn màn thầu, húp nửa bát cháo xong còn ăn liền hai cái bánh ngải cứu vừa ra lò mới thật sự yên tâm (*). Bỗng Lô lục sự lên tiếng hỏi về sinh hoạt hằng ngày của Cố Quân.
(*) 艾草团: bánh bột mì vo tròn trộn lá ngải cứu
Quân ca nhi kể tường tận: “Mỗi tháng Hình quản sự sẽ phái người đưa đến 10 đấu gạo cùng mấy cân thịt và bột mì, khá nhiều nên tháng nào chúng tôi cũng còn dư.” Quân ca nhi tuy bị trục ra ngoài thành nhưng dù sao vẫn là thiếu quân của Tiêu phủ, vì vậy vẫn được chu cấp dựa theo tiêu chuẩn của thiếu quân. Nhưng ngồi trên bàn đều là những người vô cùng khôn khéo nên dù cậu không ý kiến gì thì ai cũng ngầm hiểu hai mươi lượng mỗi tháng đâu chỉ mua được chừng ấy, dự là còn dư sức để nuôi vài người hầu.
Tiêu Trọng Nhụ lau miệng xong cũng không nói gì, chỉ bảo: “Trời không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”
Nhân mã của Tiêu thái phó đã chờ sẵn ngoài trang, chỉ thấy Tiêu đại nhân khoác áo lông cừu bước lên xe không một lần ngoảnh đầu lại. Lô lục sự cũng ngồi lên lưng ngựa. Đoàn người chuẩn bị khởi hành thì đằng sau thình lình phát ra một tiếng kêu to. Tai Tiêu Trọng Nhụ rất nhạy nên nghe vậy bèn xốc màn xe quay đầu lại nhìn, hắn thấy Cố Quân chạy từ trong trang ra đuổi theo bọn họ thì vội hô: “Dừng xe lại.”
Quân ca nhi đã đuổi kịp đến xe ngựa, Tiêu Trọng Nhụ mở cửa xe ra thì thấy cậu thiếu niên đang hổn hển thở ra từng luồng hơi khói. Cậu chìa ra một túi giấy, nói: “Từ đây đến kinh thành còn mất gần nửa canh giờ, lúc nãy Cố Quân thấy lão gia thích ăn nên chuẩn bị một ít, trên đường nếu lão gia đói bụng thì hãy ăn nhé.” Tiêu Trọng Nhụ nhận lấy túi bánh, bên trong tỏa ra mùi ngải cứu thơm phức. Quân ca nhi thấy hắn nhận rồi bèn định trở về, bỗng Tiêu Trọng Nhụ cất tiếng gọi: “Quân nhi.”
Cố Quân quay đầu lại thấy Tiêu Trọng Nhụ đã cởi áo lông cừu trên người hắn xuống khoác cho cậu. Quân ca nhi được sủng mà kinh cũng rụt rè không dám nhận. Ngược lại Tiêu Trọng Nhụ khi thấy cậu run rẩy chạy suốt quãng đường thì động lòng thương còn buộc dây áo lông giúp cậu. Tiêu Trọng Nhụ nhìn cậu một cậu cái rồi nói thầm: “Đi thôi.”
Xe ngựa lộc cộc xuất phát. Cố Quân lẳng lặng nhìn theo đoàn người ngựa mãi đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, mới khoác tấm áo lông Tiêu Trọng Nhụ ban cho cậu rồi quay người vào nhà.
Khoảng giữa trưa thì Tiêu Trọng Nhụ rốt cuộc cũng về tới Ttiêu phủ.
Lưu phu nhân dẫn bọn nữ quyến và nha hoàn cùng quản sự tiến ra nghênh đón lão gia hồi phủ, Tiêu Trọng Nhụ cầm theo lò sưởi bước xuống xe. Lưu thị cười đón hắn, sau đó đám người theo lão gia đi vào tiền đường.
“Đêm qua lão gia không về cũng không phái người báo tin, làm thiếp lo quá.”
Hạ nhân bưng trà nóng lên, phu nhân tiếp trà đưa cho lão gia. Tiêu Trọng Nhụ nhận trà, nói: “Hôm qua về thành không kịp nên trú tạm trong thôn trang ngoài thành ngày trước lão thái thái ở.”
“Ngoài thành ư…” Lưu thị dù không tính là thông minh lắm nhưng nghe Tiêu Trọng Nhụ nhắc đến cũng biết hắn đang nói đến biệt trang nào, về phần trong thôn trang có ai ở thì không nói ai cũng biết. Nhưng trên mặt bà cũng chỉ cười đáp: “Lão gia…sao lại đến đó trụ thế?”
“May mà ta tình cờ thấy chứ không e là người ngoài đều cho rằng Tiêu gia ta nuôi một thiếu quân còn không nổi.” Tiêu Trọng Nhụ không cười không giận, mà một câu vu vơ của hắn cũng đủ khiến mặt đại phu nhân tối sầm. Từ sau khi Quân ca nhi dọn đến thôn trang thì Lưu phu nhân không còn nghe tin tức gì của cậu nữa. Vào những dịp lễ tết bà chưa hề phái người đến đưa quà, bà cho là Quân ca nhi là kẻ mang tội, còn nuôi cậu đã nhân từ lắm rồi, nào ngờ hôm nay lão gia lại nhắc đến người này cơ chứ…
Lưu thị suy nghĩ nửa ngày, ướm lời: “Thiếp sơ sót quá, đúng là lâu nay chưa ghé xem nó.” Bà do dự, tiếp: “Hôm nay lão gia thấy Quân ca nhi…nó có khỏe không?”
Tiêu Trọng Nhụ buông ly xuống, lạnh giọng: “Bà đi mà xem thì biết.” Mới vào cửa hắn nhìn mấy nha hoàn bên cạnh Lưu thị, thấy mặt mày ai cũng hồng hào, đoán chừng điều kiện sống còn tốt hơn Quân ca nhi nhiều. Hắn lại nhớ đến lúc sáng nghe được chuyện hạ nhân dám cắt xén tiền tháng của chủ tử, thế là hắn nổi giận. Hắn nhịn không được, nói: “Cố Quân tốt xấu gì cũng là con cháu nhà bà mà bà còn đối đãi hắn như thế huống gì sau này ta chết, mẹ con Quách thị e là sống không nổi với bà nhỉ?”
Lưu phu nhân nghe vậy thì sững sờ, vội quỳ mọp xuống.”Lời này của lão gia hơi quá, thiếp dù có gan lớn bằng trời cũng không dám làm thế!”
Tiêu Trọng Nhụ tự biết hắn nói nặng lời nhưng bên ngoài chỉ hừ lạnh một tiếng. Đúng lúc đó thì một đoàn người hầu đến thỉnh lão gia đi. Khoan nói lần này Lưu thị bị lão gia khiển trách thế nào, trước hết hãy nói đến Quách di nương mới nạp trước đó ít lâu. Người đàn bà Quách thị này được nạp vào sau khi nhị di nương chết. Cô ta vốn là vợ của một vị quan chủ bộ, gã ta vì muốn lấy lòng Tiêu Trọng Nhụ nên gọi vợ đến hiến trà cho hắn. Tiêu Trọng Nhụ thấy cô ta duyên dáng ít lời nên tâm động, ngủ với cô ta một đêm rồi về. Quách thị không phải là người phụ nữ tầm thường, cô ta dịu dàng lại khôn khéo, biết điều khiến Tiêu Trọng Nhụ đối xử với cô rất khác biệt với những người khác, có thể nói là sủng ái vô cùng. Mà người đàn bà này vào cửa không lâu đã có thai.
Tiêu Trọng Nhụ vào phòng Quách thị đã thấy mỹ thiếp ra tiếp đón. Cô xinh đẹp mỹ miều lại đoan trang hiền thục. Cô mang thai bốn tháng nên bụng đã lộ rõ. Quách thị kéo cánh tay lão gia, cử chỉ vô cùng thân mật quen thuộc, ánh mắt cô nhìn Tiêu Trọng Nhụ tràn đầy sự sùng bái ngưỡng mộ không hề che giấu. Tiêu Trọng Nhụ ngồi với cô nửa ngày thấy trời đã ngã dần về tây. Quách thị ỏn ẻn nói: “Thái y mới xem qua nói thai vị đã ổn.” Hàm ý đêm nay cô có thể hầu hạ lão gia.
Tiêu Trọng Nhụ hiện giờ không có con trai nên càng thêm coi trọng cái thai trong bụng Quách thị, nên hắn nghe vậy chỉ trấn an cô rồi rời khỏi.
Tiêu Trọng Nhụ quay về phòng mình, cởi áo nằm lên giường. Người hậu liền hỏi: “Có cần con gọi người đến hầu hạ không ạ?”.Tiêu Trọng Nhụ bảo: “Đừng gọi nữ quyến.”
Hắn nhắm mắt dưỡng thần một lát thì bỗng ngửi thấy một luồng hương ngòn ngọt. Không lâu sau thì nghe tiếng người người sột soạt leo lên giường, thì ra là một người nam thiếp ở thiên viện.
Tiêu Trọng Nhụ không châm đèn, giơ tay ra bắt lấy người. Tiêu Trọng Nhụ dùng tay bóp miệng gã, áp môi lên, còn tay kia hắn vói vào đũng quần xoa bóp cật lực. Nam thiếp kia như là bị dọa, hô ú ơ lắc đầu giãy dụa. Tiêu Trọng Nhụ vẫn tiếp tục vừa xoa vừa hôn má gã, rõ ràng là ân ái mặn nồng, lại như gặp lại kẻ thủ truyền kiếp, mắt hắn đỏ ngầu, long lên đầy hung ác. Cũng không biết hắn đang nghĩ tới ai, chỉ thấy hắn liều mạng ghì chặt lấy người dưới thân, hổn hển nói: “Ngươi không chịu…còn dụ dỗ ta làm chi…!”
Mấy ngày sau, căn thôn trang ngoại thành hân hạnh hoan nghênh một vị khách quý.
Quân ca nhi đang đút cơm cho lão thái thái. Bà lão ở Tiêu phủ hưởng phúc chưa được mấy hôm đã bị đuổi ra ngoài, cơn chấn động này khiến bà ngã bệnh một hồi, sau đó thì hoàn toàn ngây dại như bây giờ. Quân ca nhi nghe tiếng động, thì ra là nha đầu cục mịch kia đang chạy đến, nó báo: “Đại phu nhân đến.”
Cố Quân hết sức ngạc nhiên, cậu đi vào thính đường thì thấy đúng là Lưu phu nhân đến đây. Lưu thị thấy thôn trang nghèo túng đến vậy bà cũng cả kinh. Vừa quay đầu lại thì thấy Quân ca nhi lại nhớ đến lời lão gia mấy hôm trước, bà nhịn không được rơi nước mắt.
Cố Quân vội đỡ phu nhân ngồi xuống. Lưu thị khóc, nói: “Lão gia không nói thì ta nào biết cuộc sống của con khó khăn như vậy, không có người hầu thì thôi, đằng này mùa đông mà quần áo không có mấy bộ…Ai!” Người đàn bà này tuy không lấy làm tốt bụng gì nhưng chưa đến nổi ngu si. Quân ca nhi dù sao cũng gọi bà một tiếng cô cô, thế mà sống còn không bằng đám tiểu tư nha hoàn trong Tiêu phủ.
“Nơi này có gì khó đâu ạ, lúc trước con ở Cố gia ăn bữa cơm còn khó. Ngược lại ở đây rất thanh tịnh, không sao đâu cô.” Cố Quân không tiếc lời an ủi Lưu thị, Lưu thị thấy Cố Quân không có nửa câu oán hận với bà, trong lòng lại càng băn khoăn.
Quân ca nhi an ủi Lưu thị hồi lâu, bà phu nhân cũng dần nín khóc. Mối quan hệ cô cháu bị nguội lạnh dần sau cái chết của đại ca nhi, nay được hàn gắn phần nào.
Lưu thị xem xét nơi này một lúc thì nắm tay Quân ca nhi, bà thở dài nói: “Nơi này vắng vẻ quá, cũng không phải nơi người có thể sống, khó trách lão gia lại nổi giận. Chuyện này mà truyền ra ngoài không biết mặt mũi Tiêu phủ đem giấu đi đâu.” Bà cẩn thận quan sát Quân ca nhi, Cố Quân còn trẻ đã phải trang điểm như góa phụ. Bà nhớ đến thân thể của Quân ca nhi, đè thấp giọng hỏi: “Đại ca nhi đi lâu như vậy, con…đến ngày ấy con làm gì?”
Cố Quân biết bà hỏi chuyện triều kỳ thì mặt trắng bệch, nhưng dù sao cũng không phải chuyện cần kiêng dè, cậu đáp: “Lão gia cùng phu nhân muốn con chăm sóc linh cửu đại ca nhi đến nay Quân nhi vẫn nhớ kỹ. Đến nay con chỉ dùng đồ hỗ trợ chứ không tiếp xúc ai cả.” Nếu nói đến triều kỳ, Quân ca nhi thân thể vốn không mấy khỏe mạnh, mà nửa năm sau Tiêu Thịnh chết mới phát lại, tổng cộng chưa đến ba lần. Cố Quân có kinh nghiệm lần đầu nên mỗi lần đổ mồ hôi liền khóa mình trong phòng, ai gọi đều không đáp. Nên rốt cuộc cậu mang tiếng gả cho người ta nhưng thân thể vẫn còn hoàn bích, triều kỳ đến một hai hôm thì hết.
Lưu thị nghe vậy ngậm ngùi khóc, than Quân ca nhi số khổ quá. Cặp mắt cậu ửng đỏ nhưng không rơi một giọt nước mắt.
Hôm nay Lưu thị đến đem theo không ít thứ tốt. Cố Quân từ chối mấy lần cuối cùng đành nhận lấy, duy tuyệt nhiên không chịu lấy mấy đứa nha hoàn lanh lợi. “Con ở đây cũng không quá bận rộn, trong nhà lại không có gì quý giá nên không cần nhiều người hầu hạ đâu ạ. Mấy người nha hoàn này ở cùng phu nhân đã lâu, đến chỗ con sợ là không quen, phu nhân vẫn giữ họ lại đi ạ.”
Lưu thị không ép cậu, bà đứng dậy nói với cậu: “Lão gia nói Tết năm nay gọi con về. Đến lúc đó ắt sẽ có người đến đón con.” Quân ca nhi cười gật đầu. Trước khi về, Lưu thị ngẫu nhiên liếc nhìn tấm áo lông cừu treo trên bức bình phong trong phòng, bà ngờ ngợ thấy quen làm sao. Đang thầm nghĩ thì nha hoàn lại gần báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, lúc này bà mới chịu rời khỏi chỗ Cố Quân.
Người đi rồi, cả căn viện lại trở về với lớp áo đìu hiu trước kia.
Quân ca quay lại thì thấy nha đầu cục mịch đã mở hộp thức ăn chờ sẵn, cặp mắt đầy thèm thuồng. Cố Quân thản nhiên bảo nó: “Đem xuống phân phát cho mọi người đi.”
Cậu nói xong liền về phòng, tiếp tục đút cơm cho bà lão.
Sau đó, Cố Quân sống tiếp hơn một tháng bình thản thì có một lão quản sự đến. Thì ra Hình quản sự đi đâu không thấy nên sai họ Ôn đến, lão đem theo không ít đồ Tết. (E là lão họ Hình kia bị xử ngọt rồi)
Cố Quân vốn tưởng Lưu phu nhân nói muốn cậu về Tiêu phụ mấy ngày Tết chỉ là lời xã giao không đầu không đuôi mà thôi. Ấy thế mà một tháng sau Ôn quản sự đột nhiên lại đây đón cậu về.
Cố Quân hỏi vì sao, Ôn quản sự thở dài một hơi: “Cũng không giấu gì cậu, lúc trước lão gia chỉ nói muốn đón cậu về ăn tiệc, ai dè lão gia ngã bệnh, đến hôm nay đã nửa tháng có lẻ mà vẫn không thuyên giảm. Lần này phu nhân sai ta đón cậu về, không chừng…không chừng ý muốn cậu đến xem mặt lão gia lần cuối đấy!”
– ————————–
Tự chúc mừng mị được 1,000 sub nên lết tấm thân còm còi đi edit truyện. Chúc các bạn năm mới vui vẻ ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!