Gian Thần - Chương 12: Mười hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Gian Thần


Chương 12: Mười hai


Cố Quân lập tức quay đầu lại nhìn về phía bức bình phong nhưng không thấy cặp mắt nào. Nhưng không vì thế mà cậu bỏ qua, cậu buộc chặt chiếc khăn, do dự tiến lại gần. Cùng lúc đó, nha hoàn Xuân Hương đang đi vào phòng, thấy trên người chủ tử còn ướt nước đã đi ra thì vội nói: “Thiếu quân vào lau khô người đi ạ, tối trở trời thiếu quân mà bị nhiễm lạnh thể nào nô tì cũng bị phu nhân trách mắng.” Cố Quân ngó nghiêng không thấy ai, còn Xuân Hương lại mới vào phòng, vậy thì ai mới đưa đồ cho cậu.

Quân ca nhi càng nghĩ càng thấy khả nghi, nhưng xưa nay tính cậu không thích làm lớn chuyện nên cũng không kể chuyện mình mới gặp để tránh hù chết tiểu nha đầu mới mười một mười hai tuổi, cuối cùng chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Xuân Hương cũng không nghĩ nhiều, nó hầu hạ chủ tử lau người lau tóc, sau đó đem nước đi đổ, làm xong xuôi mất hết thời gian bằng một chén trà. Cố Quân thấy đêm đã khuya bèn bảo nó về nghỉ.

Xuân Hương ra ngoài, khép cửa lại. Trong phòng chỉ châm một ngọn đèn, lúc này im ắng lạ thường, Quân ca nhi chuẩn bị ngả lưng ngủ bỗng cậu nghe có tiếng gió lùa vào. Thì ra Xuân Hương chỉ khép hờ nên hai cánh cửa bị đẩy ra, gió theo đó luồng vào thổi tắt nến. Cố Quân đành phải xỏ giày đi ra đóng cửa lại, cậu nghĩ nghĩ rồi cài then cửa lại – đáng thương cho Quân ca nhi vốn tính cẩn thận, sau này nghĩ lại thì đã muộn mất rồi, vốn dĩ muốn khóa cửa không cho người vào ai ngờ cậu lại tự nhốt mình trong phòng cùng với tên “tặc tử”. Cửa bị khóa xong thì người đang lẫn trong bóng tối không nhịn được nữa mà đi ra, hắn ra tay với tốc độ nhanh như chớp ôm chầm lấy Quân ca nhi từ đằng sau. Cố Quân kinh hoàng trợn to mắt, cậu còn chưa kịp tri hô đã bị người đằng sau ôm đầu cậu quay lại, gấp gáp áp môi lên môi cậu hôn lấy hôn để như hòa thượng lâu ngày thấy thịt. Cố Quân cảm nhận được đây là một tên dâm tặc không hề bình thường, chưa kể sức lực kinh người mà kỹ năng hôn môi hết sức điêu luyện. Quân ca nhi liều mạng mím chặt môi vậy mà vẫn bị hắn tìm được chỗ hở luồng đầu lưỡi vào. Lưỡi của hắn rất dẻo dai, hôn đến mức Cố Quân chỉ biết ú ớ không nói ra tiếng, hắn mút lưỡi cậu mấy cái không chỉ hút hết khí trong khoang họng cậu mà thiếu chút nữa còn hút hết hồn phách cậu đi luôn. Tên tặc tử này cũng không ăn chay, lồng ngực hắn thở phập phồng, hắn di tay xoa bóp khắp cơ thể thơm ngào ngạt của Quân ca nhi. Cố Quân đang rất hốt hoảng nhưng điều khiến cậu bàng hoàng nhất chưa dừng lại ở đó, Quân ca nhi chung quy là con nhà thế gia một thời, cậu dần nhận ra mùi huân hương trên người tên dâm tặc này, chờ đến khi kẻ đó buông miệng cậu ra thì cậu kinh ngạc tột độ hét lên: “Lão gia…”

Tiêu Trọng Nhụ thấy cậu phát hiện ra mình nhưng không hề e sợ, ngược lại hắn càng thêm động tình, hắn kéo Quân ca nhi về phía mình. Cố Quân nương theo ánh sáng trong phòng nhìn rõ được nam nhân đang ôm mình, nhất thời sắc mặt cậu trắng bệch như bị rút hết máu. Tối nay Tiêu Trọng Nhụ lấy tâm lý phá bình phá suất mà đến, quan hệ của bọn họ đã không thể quay về như trước kia nữa, càng nhìn cậu hắn càng thấy trìu mến, trong lòng như có ai nhéo một phát, hắn bèn tiếp tục hôn cậu, vừa hôn vừa nói: “Quân nhi ngoan, bảo bối của ta, hãy để lão gia thương yêu ngươi…”

Cố Quân đứng như trời trồng, mãi đến khi hắn áp bờ môi nóng ướt lên cổ cậu thì Quân ca nhi mới hoàng hồn, cậu vừa đẩy vừa cố vùng ra, sốt ruột gọi: “Lão gia!” Nhưng cậu không biết cậu càng gọi lại càng khiến tà tính của hắn bộc phát, hắn không nói hai lời liền nhấc bổng người cậu lên, sải chân ôm cậu đến tháp nằm gần cửa sổ.

Cố Quân vội bò dậy, nhưng cậu dù sao chỉ là một thiếu niên trói gà không chặt, làm sao cũng không thoát được gọng kìm của Tiêu Trọng Nhụ. Tiêu Trọng Nhụ ôm người đè nghiến cậu xuống tháp như thể vừa yêu vừa hận cậu đến tận xương tủy, hắn liên tục gọi “Quân nhi”, tay chân lại gấp gáp cởi thắt lưng và khố của cậu. Quân ca nhi dùng hai tay chống lên ngực hắn, cậu hoảng hốt gọi: “Lão gia, lão gia làm như vậy, Quân nhi, Quân nhi sao còn mặt mũi mà nhìn phu nhân. Lão gia…” Cậu giãy dụa liên hồi bỗng nhiên có tiếng toạc dài, thì ra Tiêu Trọng Nhụ đã xé rách quần cậu.

Cố Quân chỉ thấy phần thân dưới trống trơn, ngay sau đó hạ thân trần trụi của Tiêu Trọng Nhụ đã hiện ra toàn bộ trước mặt cậu. Cậu vừa xấu hổ vừa tức tưởi như muốn chết đi sống lại, cậu bất chấp Tiêu Trọng Nhụ là ai, cứ thế phát điên dùng hai tay đánh hắn bùm bùm, có điều cậu chỉ là một khào tử, sức lực nào có bao nhiêu, cùng lắm là mạnh hơn nữ tử một chút. Ngược lại Tiêu Trọng Nhụ là người tập võ, cậu đánh hắn như vậy chẳng làm hắn đau miếng thịt nào, trái lại cậu vùng vằng càng làm vật dưới khố hắn cứng đến không chịu được. Tiêu Trọng Nhụ cưỡi lên người Quân ca nhi, người dưới thân nửa ngồi nửa nằm trên tháp, hắn ghìm hai tay đang vùng vằng của cậu lại rồi đưa ra sau đầu, sau đó dùng một tay tách mở hai chân cậu ra, hạ thể của cậu cứ thế bại lộ dưới ánh trăng không sót chỗ nào.

Tiêu Trọng Nhụ đã lường trước chỗ đó của Quân ca nhi không hề tầm thường, vậy mà hôm nay tận mắt nhìn thấy nơi nằm giữa nhúm lông mu thưa thớt là một căn ngọc nhi chưa cắt bao quy đầu dài chừng ba bốn đốt ngón tay vô cùng thanh tú, chỗ mã mắt nhỏ như lỗ kim, phần đầu tròn nhẵn. Phía dưới nam căn là nữ huyệt, Tiêu Trọng Nhụ lấy tay khều nhẹ thì thấy phần đáy chậu của cậu hơi nhíu lại như hạt đậu chứ không khô quắt như của đàn bà (có chồng) (thề đoạn này cao siêu quá tui chịu), hai cánh hoa môi trắng hồng như bánh màn thầu che kín khe huyệt vừa hẹp vừa ngắn còn không dài bằng ngón trỏ của hắn. Trước đó Tiêu Trọng Nhụ có nếm qua anh em họ Chung nhưng lần này mới chính thức lần đầu đúng đến khào tử, còn tưởng không khác hai anh em nọ là mấy ai ngờ nhìn Quân ca nhi mới biết cái gì gọi là vưu vật, hắn nhịn không được thò tay ra gảy gảy ở khe huyệt, sau đó lấy thêm 1 ngón tay tách ra hai mảnh hoa môi.

Đáng tiếc Quân ca nhi là người vô cùng đứng đắn, hiện giờ bị người ta đùa bỡn như kỹ tử câu lan viện (1) thì dù có tinh thần thép cỡ nào cũng phải chảy nước mắt, cậu khóc thút thít hận nói: “Ta xem lão gia như cha mà hiếu kính, hà cớ gì lão gia lại làm nhục Quân nhi…” Hắn nghe rõ được hận ý trong giọng cậu thì trong lòng hơi giật mình, thì ra Quân nhi không có nửa điểm tình ý với hắn. Tiêu Trọng Nhụ tự nhận hắn đối xử với Cố Quân hơn hẳn người khác, thiếu điều móc tim ra cho cậu. Hôm nay hắn bị chọc tức trong bữa tiệc, sau lại đến chỗ Lưu thị, giờ lại bị Cố Quân chống cự nên lửa giận lại có dấu hiệu bùng phát, dù sao trong mắt Quân nhi hắn đã là ác nhân rồi, vậy thì phải làm đến cùng. Nghĩ vậy, trên mặt hắn lộ vẻ ngang ngược, hôn Cố Quân nói: “Quân nhi thích thì ban ngày làm con trai của lão gia, buổi tối lại làm thê tử ta là được chứ gì.”

(1) Câu lan viện là từ chỉ chung lầu xanh, được dùng phổ biến sau triều Minh.

“Ngươi…” Cố Quân trăm triệu lần không ngờ Tiêu Trọng Nhụ có thể nói ra lời vô liêm sỉ đến thế, chỉ là cậu chưa kịp phản bác hắn đã cắm ngón tay vào thân thể cậu.

Tiêu Trọng Nhụ dù gì cũng là tay phong nguyệt lão làng, có đóa hoa nào mà hắn chưa ngắt qua, nhưng hôm nay quả thật lần đầu tiên hắn đụng phải hoa huy*t chặt như vậy, mới đưa đầu ngón tay vào đã bị mút chặt lấy. Hắn đinh ninh lâu nay Cố Quân không gần người thì chỗ này sẽ khô khốc như ngói, ai ngờ trái lại rất ẩm ướt, hắn cho tay ra vào một hồi đã có tiếng nước nhóp nhép phát ra. Không chỉ vậy, dâm hương trong phòng càng lúc càng nồng (đoạn này tui không rõ là mùi hương omega từ trên người Cố Quân hay là trong phòng đốt trầm hương nữa) làm cho đầu óc Tiêu Trọng Nhụ càng thêm mơ màng, hắn hôn bảo bối dưới thân: “Quân nhi ngoan, ngươi không muốn sao lại ướt như vậy…”

Cố Quân đẩy hắn không được, mà hai chân lại bị tách ra xa, mùi xạ hương tràn vào mũi cậu càng lúc càng nồng khiến cậu vã mồ hôi như tắm. Nghe Tiêu Trọng Nhụ nói vậy, cậu vô cùng hổ thẹn cắn chặt môi dưới, không lẽ đúng như lão gia nói, là do bản thân cậu quá dâm đãng sao? Tiêu Trọng Nhụ lấy tay đẩy vào làm giãn huyệt đạo của cậu, tiện tay cởi hết y phục cậu ra, tuy Quân ca nhi số khổ nhưng cũng từng là thiếu gia nhà giàu, thân hình tuy gầy gò nhưng lại mềm mại trắng trẻo, phần ngực phẳng nhưng núm vú hồng hào hiếm thấy, chỉ mới lấy tay niết vài cái mà hồn hắn như bị câu đi luôn. Cố Quân cự nự không được, chỉ đành mặc hắn mơn trớn cơ thể mình. Tội nghiệp cho thiếu niên hôm nay bị lột sạch nằm ở dưới thân lão gia, chỗ kín bị hắn đùa bỡn đến chảy nước, hai cánh hoa môi bị nhuốm tình dục đến sưng lên trông vô cùng gợi tình.

Tiêu Trọng Nhụ ôm ghì lấy cậu, tuy vội mà không vội, hoa huy*t xử nam này non nớt như vậy chỉ muốn cẩn thận nâng niu từng chút một, nhưng ác quỷ trong lòng hắn cùng lúc đó lại thật ham muốn phá hư nó. Mặc dù Cố Quân hận hắn gần chết nhưng xét cho cùng cậu là phàm nhân có thất tình lục dục, sau khi bị hắn khinh bạc hồi lâu thì khắp thân thể đã hồng như tôm luộc. Tiêu Trọng Nhụ xem nộn huyệt tuy chật hẹp nhưng có chảy nước, như vậy chỉ cần đưa dương căn của hắn đi vào khai thông huyệt đạo là hai người đều được sướng. Nghĩ vâỵ hắn bèn kéo Cố Quân về phía mình, hôn lên môi cậu nói: “Lúc trước Quân nhi cứu lão gia một lần, sao lần này lại không cứu ta?”

Cố Quân mở ra đôi mắt ngấn lệ chứa hận ý ngùn ngụt, rõ ràng giọng cậu sụt sịt nghẹn ngào nhưng ngữ điệu vô cùng lạnh lùng: “Ta chỉ hận không giết được ngươi…”

Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy chợt thấy tim đau đớn đến nghẹt thở, mắt hắn nóng lên nhưng trên mặt chỉ cười tà tà, hôn chụt vào môi Quân nhi, nói: “Được thôi, đợi lão gia làm xong, ngươi lại giết ta cũng không muộn.” Đang nói tay hắn đã tự cởi đai lưng, móc nhục cụ ra. Tiêu Trọng Nhụ là tiết tử, thân hình lại to lớn vạm vỡ, căn nghiệt cụ dưới thân hắn lúc bình thường đã to hơn người, huống chi là hiện tại dù cậu không thể thấy rõ do nó đang nằm giữa hai chân cậu thì Cố Quân cũng biết thứ tà vật đó to cỡ nào. Cậu đã gả chồng nhưng vẫn là xử tử, tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng cậu đang rất hoảng. Tiêu Trọng Nhụ hôn hôn mắt mũi cậu, hắn cầm quy đầu chà xát khe huyệt trước làm nước dâm chảy ròng ròng thấm ướt quy đầu. Tiếp, hắn tách hai chân cậu ra thật rộng đặt lên vai mình, cơ bản là treo phần háng cậu lên, sau đó cầm dương cụ vạch hoa môi ra đi vào trong. Người Cố Quân giật bắn lên như bị ai lấy roi hung hăng quất một cái.

Cậu còn tưởng bất quá chỉ là thất thân thôi, ai ngờ thất thân lại đau như sắp chết vậy, cậu giãy nảy hai tay xoay người định chạy trốn. Tiêu Trọng Nhụ mới vào được nửa đoạn đã thấy sướng gần chết, sao có thể thả cậu đi được, thế là kéo người lại ôm chặt lấy, hắn siết lấy vòng eo của cậu, thở hổn hển hung hắn đâm thật sâu vào. Cố Quân hét thảm thiết một tiếng, cậu phát điên đánh hắn, miệng không ngừng mắng: “Đồ súc sinh…á…súc sinh…!” Tiêu Trọng Nhụ hôn lấp lấy miệng cậu, thẳng lưng lấy đà đẩy thân dưới về trước như đang tìm cái gì, thì ra hắn đang tìm khào nhi kết của cậu, nhưng suy cho cùng đây chỉ là bản năng của tiết tử vì một khi tiết tử đâm dương v*t vào khào kết thì khào tử mới chân chính bị phá thân. Cố Quân nào đâu chịu bị tên ác nhân này chiếm đoạt thân thể, khi Tiêu Trọng Nhụ sắp đâm vào sâu thêm thì cậu liền khóc lóc xin tha: “Đừng vào…ngươi đừng vào nữa!”

Tiêu Trọng Nhụ thú tính đại phát, mắt hắn đỏ lên, tàn nhẫn nói: “Không cho ta vào vậy cho ai…đồ lẳng lơ, ngươi muốn ai phá thân ngươi hả?” Hắn thầm nghĩ đến Tiêu Thịnh quá cố, lại nghĩ đến đứa cháu trai Tiêu gia, thế là hắn lại càng gấp gáp muốn chiếm đoạt lấy cậu, vì vậy hắn mạnh bạo đẩy chân cậu ra, đâm vài cái bỗng dường như chạm vào thứ mình muốn, thế là hắn túm chặt eo Cố Quân, dùng lực lớn đẩy nghiệt căn vào sâu. Trong giây phút đó, Cố Quân cảm thấy lồng ngực như sắp vỡ tung làm cậu choáng đến ngất xỉu, sau đó rất nhanh tỉnh lại thấy tên ác nhân đã hoàn toàn đoạt được mình.

Tiêu Trọng Nhụ cuối cùng cũng được như ý nguyện, cả đời này hắn chưa bao giờ thỏa mãn đến thế, cho dù hắn thật chết trên người Quân ca nhi thì vẫn hết sức đáng giá. Nghĩ vậy, hắn lại tiếp tục đẩy eo về trước. Cố Quân sau khi bị hắn cưỡng đoạt như mất đi hồn phách, cậu không hề chống cự để mặc cho Tiêu Trọng Nhụ thích làm gì thì làm. Tiêu Trọng Nhụ theo bản năng luôn đâm vào khào kết của cậu, đâm ra rút vào hơn trăm lần thì bắn. Cố Quân bị hắn bắn vào trong thì bỗng dưng rơi nước mắt, nghĩ xong việc Tiêu Trọng Nhụ sẽ thả cậu đi nên chống tay định đứng dậy. Ai ngờ Tiêu Trọng Nhụ lại kéo cậu xuống ôm vào lòng, vén tóc cậu ra sau cắn lên chỗ da sau gáy có nốt ruồi son. Sau đó, hắn bế cậu lên đi vào giường trong mà tiếp tục đùa bỡn.

Không lâu sau bên trong lại có tiếng phát ra, so với lúc nãy ngoài tiếng khóc ra hình như có tiếng rên hừ hừ tuy hương diễm lại như xé nát tâm can. Tình sự cứ thế tiếp diễn đến khi trời sáng, Xuân Hương dậy sớm lại gần thấy cửa khóa không mở được liền gọi vài tiếng Thiếu quân, mãi không thấy ai trả lời. Nó thấy như có chuyện chẳng lành vội muốn đi tìm đại phu nhân, ai ngờ cửa bỗng nhiên mở ra là, lão gia mặt hầm hầm đi ra, làm nó sợ suýt khuỵu gối: “Lão, lão gia!”

Tiêu Trọng Nhụ khoác áo choàng mặc dự tiệc hôm qua nhưng trước ngực mở toang, trong phòng lại tỏa ra mùi tanh nồng, có là kẻ ngu cũng biết đêm qua lão gia làm gì trong phòng thiếu quân. Tì nữ âm thầm liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bàn tay buông thõng ngoài giường.

Nó chưa kịp nhìn kỹ đã bị lão gia dịch người qua chắn lại, hắn nộ: “Còn không mau nấu nước đem lại đây.”

Xuân Hương hoang mang tột độ lui xuống, chưa đến nửa ngày thì sự vụ loạn luân giữa cha chồng con dâu đã được truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm của Tiêu phủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN