Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)
Chương 5
Edit: Dép
Giờ cơm không có mặt Nhạc Tiên Dẫn, không khí bớt khó xử đi rất nhiều. Trong lòng mọi người đều hiểu, Nhạc Tiên Dẫn thân thể không khỏe là cái cớ, không muốn nhìn Cố Trầm xun xoe lấy lòng đệ đệ mới là thật.
Trừ Nhạc Tiên Dẫn và Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc gia còn một trưởng tử là Nhạc Ngọc Lưu. Nhạc Ngọc Lưu và Nhạc Tiên Dẫn giống nhau, đều là người thường. Khác với Nhạc Doanh Khuyết, cưới vợ sinh con hay gả cho người khác là tùy bọn họ lực chọn. Ba huynh đệ Nhạc gia, tính tình đều ôn văn nho nhã, đây cũng là cái gai trong lòng Nhạc Chiêu, ba đứa con, không đứa nào có đủ khả năng chèo chống Nhạc gia.
Vốn định sáng sớm sẽ đi dâng hương cho mẫu thân của Nhạc Doanh Khuyết, nhưng phải ứng phó với người trong phủ rất lâu, kéo dài tới tận khi ăn xong vẫn chưa đi được. Y báo cho Nhạc Chiêu một tiếng, rồi bảo Cố Trầm đưa y ra hậu viện.
Cố Trầm dù đã thành kẻ ngốc, nhưng hắn vẫn rất nhạy cảm với cảm xúc của Nhạc Doanh Khuyết. Vừa đi ra khỏi tiền thính, Nhạc Doanh Khuyết không giữ bộ mặt tươi cười nữa, ngẩn người ngồi trên xe lăn.
“Cục Bánh, đi đâu tiếp đây?”
Không cho hạ nhân đi theo, Nhạc Doanh Khuyết lại không chỉ, Cố Trầm không biết đi đường nào.
“Cục Bánh…” Nhạc Doanh Khuyết vẫn không để ý, mặt dại ra nhìn mặt đất, Cố Trầm tăng âm lượng, “Cục Bánh, ngươi không vui.”
Nhạc Doanh Khuyết ngẩn người, Cố Trầm ngồi xuống trước mặt y, kích động nhìn bốn phía.
“Rẽ trái.”
Ngay cả Cố Trầm cũng cảm nhận được tâm trạng của y, Nhạc Doanh Khuyết có hơi không chịu nổi, không giấu nổi cảm xúc trong lòng. Bái phỏng mẫu thân, Nhạc Doanh Khuyết không biết là vui hay buồn, mỗi khi bước vào từ đường sẽ nhớ lại một chút ký ức không hay.
Thiếp thất Nhạc gia đã sinh hạ hai người ca ca của y, mà mẫu thân y thì mãi vẫn không có tin vui, cho tới khi có Nhạc Doanh Khuyết. Nhưng trớ trêu thay, Nhạc Doanh Khuyết lại cố tình không thể kế thừa gia nghiệp của Nhạc gia, mẫu thân từ đó trở nên buồn bực không vui. Phụ thân cũng không muốn đến thăm nàng, mẫu thân ngồi trong phòng, nói một số chuyện Nhạc Doanh Khuyết chưa thể hiểu được.
“Doanh Khuyết, sao con lại không phải Thượng Càn kia chứ, là nữ cũng được mà.”
Nhạc Doanh Khuyết gặm gặm cái bát, hai ba tuổi mới tập tọe học nói. Y vươn tay bắt lấy tay mẫu thân, trên tay y toàn là máu.
Trẻ con sẽ không biết đau đớn, cũng không khóc, thấy mẫu thân cầm kim, từng chút một cắm vào ngón tay y, đến khi nha hoàn tiến vào đưa điểm tâm, nàng ta mới giật mình hô hoán, tiểu thiếu gia bị phu nhân dùng kim đâm chảy máu đầy tay.
Năm thứ hai, mẫu thân qua đời, không còn sự che chở của nàng, người trong Nhạc phủ không coi Nhạc Doanh Khuyết ra gì nữa. Lúc Nhạc Doanh Khuyết lên 5 tuổi, nghe quản gia nói, Nhạc Doanh Khuyết rất nghịch ngợm, giữa tháng chạp lại ra chơi ở cái ao nhỏ phía sau nhà. Mùa đông cắt da cắt thịt, nước trong ao đóng băng, Nhạc Doanh Khuyết bò lên trên đó chơi mấy canh giờ, không ai để ý tiểu thiếu gia, tới lúc tìm được Nhạc Doanh Khuyết thì chân đã bị lạnh hỏng.
Dâng hương ở từ đường xong, Nhạc Doanh Khuyết đi ra thì thấy Nhạc Tiên Dẫn ngồi ở bên ao. Trừ những ký ức về mẫu thân, còn có một ít chuyện về Nhị ca và Cố Trầm.
Cho dù Cố Trầm đã ngốc rồi nhưng có thể được ở bên hắn cả đời, Nhạc Doanh Khuyết cam tâm tình nguyện. Nhưng y lại đoạt đi người yêu nhất của Nhị ca, y sợ, một ngày kia Cố Trầm tỉnh lại, lập tức sẽ tìm đến Nhạc Tiên Dẫn, mình phải làm sao đây.
Cục Bánh không vui, tên ngốc muốn chọc y vui vẻ, thấy Nhạc Tiên Dẫn ngồi cách đó không xa, tên ngốc liền nói, “Cục Bánh, ca ca ngươi kìa.”
Cách đó không xa, Nhạc Tiên Dẫn khẽ gật đầu, Nhạc Doanh Khuyết không tiện bảo Cố Trầm trực tiếp bỏ đi, y đành bảo Cố Trầm đẩy xe lăn về hướng Nhạc Tiên Dẫn.
“Nhị ca, cha nói thân thể huynh không khỏe.”
Nhạc Tiên Dẫn nâng tay, “Không sao, hơi váng đầu thôi.”
Tên ngốc không muốn ngồi, cũng không thể kéo Nhạc Doanh Khuyết chạy đi, bèn đến bên cạnh ao xem cá bơi lội.
Theo lý mà nói, một người từng đuối nước sẽ sinh ra sợ hãi với nước, nhưng Cố Trầm lại như thể không hề gì, giống như thật sự đã quên tất cả vậy.
Nhạc Tiên Dẫn nhìn ra chỗ Cố Trầm cách bọn họ vài bước, “Đệ và Cố thiếu gia… giờ có tốt không?”
Nhạc Doanh Khuyết sửng sốt, lập tức gật đầu. Nhạc Tiên Dẫn mặt mày mang theo sự mệt mỏi, không còn bộ dáng thần thái sáng láng như lúc trước, giống như thật sự bị bệnh chứ không phải như mọi người nghĩ, rằng không muốn nhìn đệ đệ và người yêu ở bên nhau.
“Tốt là được rồi, Cố Trầm bây giờ thành ra như thế cũng tại khi đó ta không kịp cứu hắn.” Nhạc Tiên Dẫn càng tự trách, Nhạc Doanh Khuyết lại càng lại thấy hổ thẹn vì đã cướp đi người yêu của ca ca.
“Cố Trầm vẫn cứ như trẻ nít vậy, đừng thấy hắn luôn lạnh lùng với người ta, thực ra hắn rất thích đồ ngọt, nhất là bánh hạch đào*, nhưng lại không muốn để người khác biết, đi tửu lâu cũng phải thậm thụt gọi vài đĩa đồ ngọt, đệ nói xem hắn…” Khóe mắt Nhạc Tiên Dẫn mang theo ý cười, nói được một nửa thì ngừng lại, không ổn, bây giờ Cố Trầm là trượng phu của đệ đệ, sao lại có thể kể về quá khứ của mình và Cố Trầm trước mặt đệ đệ chứ, giống như là cố ý khoe khoang vậy.
*Bánh hạch đào (óc chó):
Nhạc Doanh Khuyết cúi đầu không đáp, không khí trở nên khó xử. Đúng lúc này, phía sau truyền tới một tiếng “ùm”, Nhạc Doanh Khuyết kinh hãi quay đầu nhìn, thấy Cố Trầm đang cầm đá ném xuống ao, ném hết rồi lại đi tìm đá trên mặt đất nhưng không còn nữa.
Cố Trầm vén vạt áo thò chân xuống ao, Nhạc Doanh Khuyết cả kinh, “Cố Trầm!” Y giãy giụa muốn đứng lên từ xe lăn, nhưng bị mất thăng bằng, lập tức bổ nhào xuống đất.
Tên ngốc nghe tức phụ gọi thì quay đầu qua nhìn, thấy Cục Bánh đang bổ nhào về phía trước. Tên ngốc nhanh chóng chạy qua, may mà Nhạc Tiên Dẫn nhanh tay kéo Nhạc Doanh Khuyết lại.
“Cục Bánh!” Tên ngốc sợ hãi, đoạt lấy Cục Bánh từ trong tay Nhạc Tiên Dẫn, nhìn trước nhìn sau kiểm tra Cục Bánh có bị thương chỗ nào không. Tay của Nhạc Tiên Dẫn vẫn còn đang giơ lên, thu lại không được, tiếp tục giơ lên cũng không xong.
Nhạc Doanh Khuyết được Cố Trầm ôm ngang lên, Cố Trầm cảnh giác nhìn Nhạc Tiên Dẫn, rõ ràng Nhạc Tiên Dẫn giúp hắn kéo Cục Bánh lại, nhưng hắn lại cảm thấy không mấy thiện cảm với người này.
Trước mặt Nhị ca của y mà lại bị Cố Trầm ôm lên, Nhạc Doanh Khuyết nóng mặt, thấp giọng nạt: “Cố Trầm, mau buông ta xuống.”
Cố Trầm nhíu mày lại, “Không buông.” Không quan tâm Cục Bánh có giận hay không, tên ngốc cảm thấy, trừ vòng tay của hắn ra thì chỗ nào cũng đều nguy hiểm.
Nhạc Tiên Dẫn cười nhẹ một tiếng, “Ta không quấy rầy nữa, về phòng trước đây.” Không đợi Nhạc Doanh Khuyết chào, Nhạc Tiên Dẫn xoay người đi ngay.
Người đi rồi, tên ngốc liền nhát gan, hắn sợ Cục Bánh giận hắn. Hắn lén nhìn vẻ mặt Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết biết hắn đang nhìn, ra vẻ lạnh lùng.
“Cục Bánh…” Cục Bánh không để ý tới mình, tên ngốc lại hô lên, “Cục Bánh không để ý tới ta.”
Nhạc Doanh Khuyết làm sao có thể giận Cố Trầm được, huống hồ thấy Cố Trầm hoảng hốt, lòng y cũng không vui, “Lần sau không được thế nữa, làm cái trò gì vậy không biết, ở đây còn có người khác.”
Tên ngốc gật đầu như giã tỏi, “Nghe lời ngươi.”
Cáo biệt người Nhạc gia, Cố Trầm đưa Nhạc Doanh Khuyết hồi phủ. Hiếm khi được ra ngoài một chuyến, Cố Trầm không chịu về ngay, cò kè mặc cả với Nhạc Doanh Khuyết, “Cục Bánh lần đầu ra ngoài với ta, hiếm khi được ra ngoài, tối nay hẵng về nhé.”
Cố thiếu gia nói được mấy câu thì đều phải nhìn sắc mặt Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết sợ Cố Trầm sau này học xấu, cứ nghĩ chỉ cần nói vài câu dễ nghe là có thể thuyết phục y, y nhịn cười, cuối cùng cũng gật đầu.
Cố Đại thiếu gia đẩy Nhạc Doanh Khuyết đi dạo trên phố, thật sự rất thu hút ánh mắt của người đi đường. Tên ngốc không thấy xấu hổ, nói chuyện với Nhạc Doanh Khuyết, “Muốn ăn kẹo hoa quế, bánh đăng thảo, còn có…”
Tên ngốc liệt kê một danh sách dài, muốn Cục Bánh mua cho hắn. Nhạc Doanh Khuyết đồng ý hết, “Chúng ta tới cửa hàng Từ Ký mua nhé.”
Ở An Thành, không ai không biết chuyện Cố thiếu gia đã biến ngốc, ngay cả đứa con nít chạy trên đường cũng biết. Mấy thằng nhóc loai choai vây quanh Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm, cười đùa, “Thằng ngốc và tên què!”
Nhạc Doanh Khuyết không chấp đám trẻ con, nhưng Cố Trầm thì không giống, hắn bây giờ cũng là trẻ con, lập tức vớ lấy gậy gộc bên cạnh định đánh nhau, Nhạc Doanh Khuyết quát lớn, “Cố Trầm!”
Nhạc Doanh Khuyết vừa gọi, Cố Trầm tức giận buông gậy xuống, tiếp tục đẩy tức phụ đi về phía trước, sau đó còn quay đầu lại le lưỡi làm mặt quỷ với đám trẻ con. Bọn trẻ con vừa rồi bị dọa sợ, giờ lại phá ra cười to, “Thằng ngốc hahahahahaha…”
Cố Trầm vốn rất vui vẻ, giờ lại tự dưng im lặng. Nhạc Doanh Khuyết thầm thở dài, bị người ta nói là thằng ngốc, chắc chắn hắn cảm thấy khó chịu. Cho tới khi đến cửa hàng rồi, Cố Trầm mới vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Chưởng quầy Từ Ký vừa thấy Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm đến thì đon đả, “Ây! Cố thiếu gia, Cố thiếu nãi nãi!”
Nhạc Doanh Khuyết chào lại một câu, liệt kê mấy loại bánh kẹo mà Cố Trầm muốn mua, sau đó còn thuận miệng nói, “Lây thêm cả bánh hạch đào.”
Chưởng quầy sửng sốt, nhìn Cố Trầm. Cố Trầm đang đứng chôn chân ngắm điểm tâm bày trong cửa hàng, miệng sắp rớt nước miếng, Nhạc Doanh Khuyết thấy thế mà buồn cười, “Cố Trầm!” Hôm nay sao lại cứ luôn phải gọi hắn thế này.
Cố Trầm hồi thần, đi tới sau xe lăn, Nhạc Doanh Khuyết thấy chưởng quầy còn đang ngây người, giục, “Từ chưởng quầy!”
Từ chưởng quầy đáp một tiếng, “Nhị Ngưu, lấy… lấy cho Cố thiếu nãi nãi một phần bánh hạch đào.”
Lúc về đã là giờ Dậu, mấy đưa con nít chạy loạn trên đường bị thét gọi về ăn cơm, tốp năm tốp ba chạy bên cạnh Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm, “Thằng ngốc mang người què đi chơi!”
Nhạc Doanh Khuyết phản ứng nhanh, kéo Cố Trầm lại, Cố Trầm nhất thời ủ rũ xuống, còn trừng mắt nhìn đám trẻ con thêm mấy lần. Bọn nó chạy xa rồi, Nhạc Doanh Khuyết mới dịu dàng nói, “Đừng để ý đến tụi nó, ngươi không ngốc.”
Cố Trầm lắc đầu, nắm ngón tay Nhạc Doanh Khuyết, khẽ mân mê, “Bọn nó nói ngươi.” Lòng khó chịu, Cố Trầm không hiểu bất cứ thứ gì, thậm chí người què là gì hắn cũng không rõ. Nhưng nghe người ngoài cười đùa chế nhạo, hắn tức giận, lồng lên như một con dã thú liều mạng bảo vệ mình.
Nhạc Doanh Khuyết lấy điểm tâm trong bao giấy ra đưa cho Cố Trầm, “Cứ để tụi nó nói, đói chưa?”
Dù Cục Bánh đã nói vậy nhưng hắn vẫn không vui nổi, cầm món điểm tâm yêu thích mà chỉ cắn có hai miếng.
Trở về phủ, Cố Trầm mệt mỏi, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Nhạc Doanh Khuyết theo hắn về phòng, Cố Trầm nằm úp sấp trên bàn, mí mắt rũ xuống. Nhạc Doanh Khuyết thấy thế thì đau lòng, “Lên giường mà ngủ đi.”
Cố Trầm lắc đầu, “Ta không buồn ngủ, ta muốn nghịch nước với Cục Bánh.”
Trong phòng không chỉ có Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm mà còn có mấy nha đầu. Nhạc Doanh Khuyết ho khan, vẫn là A Ly hiểu ý, “A Ly xin phép lui xuống chuẩn bị nước.”
Đợi hạ nhân đều đi hết rồi, Nhạc Doanh Khuyết mới khó nhọc nói với Cố Trầm, “Về sau… về sau ấy mà, muốn nghịch nước hay là muốn nghỉ ngơi, đừng nói trước mặt người ngoài.”
Ánh mắt Cố Trầm có chút tan rã, gật đầu đáp ứng, miệng thì thầm, “Muốn hôn Cục Bánh, muốn lên giường với Cục Bánh, muốn…”
Tên ngốc càng nói càng quá đà, Nhạc Doanh Khuyết lớn tiếng ngắt lời, “Cố Trầm! Những lời này…. cũng không được nói!”
Tên ngốc thở hổn hển, than thở đáp, “Được, nghe lời ngươi, không để người khác nghe.”
Sắc mặt Cố Trầm phiếm hồng, hô hấp ngày càng kịch liệt, Nhạc Doanh Khuyết thấy không đúng lắm, ra hiệu bảo Cố Trầm tới trước mặt y, vươn tay thử sờ trán Cố Trầm, nóng quá. Tay Nhạc Doanh Khuyết lành lạnh, tên ngốc vừa đụng vào liền dụi dụi vào lòng bàn tay y, “Cục Bánh…”
Nhạc Doanh Khuyết kinh hãi nói, “Sao lại nóng thế này…”
Cố Trầm cảm thấy khô nóng, người nổi ngứa, vươn tay xốc ống tay áo lên. Nhạc Doanh Khuyết ôm lấy cánh tay hắn, thấy trên đó là một mảng vết đỏ nổi lên.
Gãi không hết ngứa, tên ngốc sốt ruột, “Cục Bánh, ta ngứa.”
Nói xong liền rút tay ra muốn gãi, Nhạc Doanh Khuyết không ngăn kịp Cố Trầm, “Cố Trầm! Đừng gãi!”
Y luống cuống nhào qua người Cố Trầm, tên ngốc dù đang ngứa ngáy không chịu được, vẫn ôm được Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Doanh Khuyết không để ý những thứ khác nữa, “Không được gãi! Gãi nữa ta sẽ giận!”
Mắt tên ngốc đỏ lên, “Nhưng khó chịu lắm, Cục Bánh…”
Nhạc Doanh Khuyết thổi khí lên cánh tay Cố Trầm, “Không sao, ta thổi giúp ngươi.” Sau đó quay dầu ra ngoài gọi lớn, “A Ly! A Ly!”
A Ly vừa lúc dẫn người bưng nước vào, nghe thấy giọng Nhạc Doanh Khuyết thì chạy vội vào phòng, “Thiếu nãi nãi, A Ly có mặt.”
“Mau gọi đại phu! Cố Trầm đột nhiên nổi mẩn ngứa!”
A Ly cũng hoảng sợ, vội sai người đi mời đại phu.
Trong phòng, Nhạc Doanh Khuyết lột hết quần áo Cố Trầm ra, không chỉ cánh tay, ngay cả trên cổ, lưng, trên đùi đều có những vết mẩn đỏ đáng sợ. Cố Trầm nhăn nhó lăn lộn trên giường, muốn cọ xát để bớt ngứa, Nhạc Doanh Khuyết vội ôm hắn lại, không cho hắn lộn xộn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!