Tướng Môn Độc Hậu
Chương 32: Thi chung
Đệ tử Quảng Văn đường, năm nhất không cần kiểm tra, chỉ có năm hai cùng năm ba. Năm ba ở lại tiếp theo bát, mà năm hai và năm ba. Tính kỹ, bất quá chỉ có hơn hai mươi người. Đến giáo tập ở Quảng Văn đường đều là nữ nhi danh gia vọng tộc. Đều là đích nữ, thứ nữ tự nhiên không có tư cách học. Nhưng tất nhiên, cũng có không ít gia tộc mời tiên sinh đến nhà dạy học. Còn có, Quảng Văn đường thu phí rất cao, mỗi năm học đều phải một ngàn lượng.
Thẩm Tín lúc trước không thèm để ý, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, liền đem cả ba nữ nhi Thẩm phủ vào Quảng Văn đường giáo tập. Nhiệm Uyển Vân tuy có chút bất mãn, nhưng là việc hắn làm, bà ta cũng không dám tranh cãi. Dù sao, số bạc dùng chung này đều là công hắn đánh giặc được hoàng đế ban thưởng.
Tổng cộng hai mươi hai người, chia bốn tổ. Tổ ‘cầm’ chiếm nhiều người nhất, có bảy người. Các nữ tử luôn thích cầm, vì có thể ý nhị thể hiện tài hoa bản thân. Ba tổ còn lại, mỗi tổ lăm người.
Thẩm Diệu bên tổ ‘họa’. Liền có Thẩm Nguyệt, đích nữ tả Đô ngự sử Tần thanh, Phạm Liễu Nhi phủ doãn phủ thừa lệnh. Và Triệu yên phủ tả Thị lang. Phạm Liễu Nhi cùng Triệu yên đều có chút thất vọng. Phạm Liễu Nhi am hiểu là cầm loại, Triệu yên lại giỏi nhất là cờ. Không phải ai cũng được như Thẩm Nguyệt tinh thông tất cả. Không rút được thứ mình am hiểu, sẽ mất mặt trước nam quyến. Nghĩ như vậy, phạm Liễu Nhi cùng triệu yên không thể nào vui vẻ được.
Chỉ có Tần thanh cao ngạo, trước sau như một. Tần thanh rất đẹp, chỉ có nàng cùng Thẩm Nguyệt là địa vị ngang nhau ở Quảng Văn đường. Cũng không phải là tài nghệ. Mà là, tuy rằng Thẩm Nguyệt ôn nhu, nhưng đứng cạnh Tần thanh dung mạo xinh đẹp, liền bất động thanh sắc, bị áp chế.
Ánh mắt Thẩm Diệu dừng trên người Tần thanh. Nàng ta mặc một thân trường bào xanh, dắt đai lưng vàng nhạt. Hiện lên vòng eo nhỏ nhắn. Tay áo phiêu phiêu, bộ dáng có vài phần như tiên tử. Đứng cùng Thẩm Nguyệt ôn ôn nhu nhu càng như một đóa sen xanh. Nhưng mà, nàng ta lại là một nữ tử có mỹ mạo cao ngạo.
Lúc tiên hoàng bắt đầu loại bỏ các thế gia đại tộc. Gia tộc Tả Đô ngự sử sụp đổ. Tần thanh bị bắt, trở thành quân kĩ. Sau lại nghe nói nàng ở trong quân doanh lấy đao giết một tiểu tướng, cùng đồng quy vu tận.
Tựa hồ, nhận ra ánh mắt Thẩm Diệu. Tần thanh nhìn qua, làm như có chút ngoài ý muốn. Lại lập tức quay đầu đi, có chút chán ghét. Không muốn liếc mắt nhìn thêm Thẩm Diệu
Thẩm Diệu cũng không so đo, nhưng Phùng An Ninh bên cạnh đã lôi kéo vạt áo của nàng:
“Lên đài, ngươi cứ tùy ý vẽ gì cũng được. Chớ nghĩ nhiều.”
Phùng An Ninh nghĩ đơn giản. Tóm lại đã xấu mặt, vậy cứ thản nhiên mà xấu mặt. Như vậy, mọi người sẽ không cảm thấy thú vị. Nhưng nếu Thẩm Diệu vì muốn tranh một chút, mà ở trên đài làm chút chuyện thất thường, đó mới là chuyện lớn, không tốt. Thẩm Diệu gật đầu.
Trên đài, quan viên theo nghi thức gõ chiêng thật mạnh, kiểm tra chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là “Cầm”.
Coi như Phùng An Ninh vận tốt. Hôm nay các nữ tử rút được “Cầm”, đều tài nghệ thường thường. Mà những người đánh đàn tốt, đều ở tổ khác. Phùng An Ninh không duyên cớ chiếm được tiện nghi, nên nhất định nàng sẽ giành được hạng nhất.
Mà Phùng An Ninh mấy ngày gần đây, rất chịu khó khổ luyện cầm nghệ, giờ phút này rốt cuộc không uổng phí. Nàng đoan chính ngồi, có vài phần thục nữ. Hơn nữa, khuôn mặt cũng rất xinh. Tiếng đàn miểu miểu, giống như làn gió thổi bay những nữ tử có cầm nghệ bình thường.
Bên nam tịch, một thiếu niên áo lam bình luận lên:
“Nhiễu lương ba ngày.”
(*Nhiễu lương ba ngày: nghe đàn hay có thể nhịn ăn 3 bữa*)
Thái Lâm đứng bên nghe vậy, không hờn giận đạp thiếu niên kia một cước, nói:
“Này tính là gì? Chẳng qua, ngươi chưa thấy Nguyệt Nhi đàn. Nếu Nguyệt Nhi khảy một bản, cửu thiên tiên nữ đều so không được. Đúng là không kiến thức!”
Thái Lâm luôn bảo hộ người trong lòng mình. Tô Minh Lãng bên cạnh cũng nghe được liền bĩu môi khinh thường. Muốn đả kích vài câu, đã thấy đại ca mình dùng ánh mắt cảnh cáo, đành nhịn.
“Cầm” Loại rất nhanh liền thi xong. Trên đài, vài vị giám khảo kiểm tra đều bắt đầu thương lượng, bình phán. Tổ“Cầm” thi xong, sau đó là kì nghệ.
Quá trình thi kì nghệ rất đơn giản. Hai người đánh một bàn, đánh thắng sẽ đấu với người còn lại. Nếu đánh hoà, ai có nước cờ đẹp sẽ thẳng. Đứng đầu bảng là Dịch Bội Lan. Qua Kì là “Thư”.
Thẩm Thanh cùng Bạch vi và Giang hiểu huyên được phân cùng một tổ. Ngày thường, ba người là bạn tốt. Nhưng trên đài kiểm tra, không khí cũng có chút khẩn trương.
Đề tài ‘thư ‘ lần này là làm thơ về cúc. Mọi người bắt đầu chấp bút viết như múa. Sau đó giám khảo sẽ so thư pháp và văn chương.
Thẩm Thanh giỏi nhất không phải làm thơ mà là thư tính. Đáng tiếc, thư tính chỉ có ở bên tổ nam tử. Ả lại không rút được kì nàng. Nhưng chưa có kết quả cuối cùng, ai cũng không biết, đến tột cùng là người nào đoạt hạng nhất.
Đợi đến cuối, liền đến phiên tổ của Thẩm Diệu. Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu liếc mắt một cái, có lẽ ghi hận việc Thẩm Diệu vừa rồi làm xấu mặt ả, nên cũng không duy trì bộ dáng mềm mại giống như tỷ muội tốt. Ả cười nói với Thẩm Diệu:
“Đợi lát nữa ta ở trên đài, Ngũ muội muội trăm ngàn lần đừng cho ta xem bộ dáng mà muội đã định liệu trước nhé, ta sẽ rất sợ hãi đấy.”
Lời này vừa ra, phạm Liễu Nhi đứng bên cạnh nghe được, nhịn không được cười nhạo một tiếng:
“Thẩm Nguyệt ngươi nói gì đâu đâu thế? Cái gì định liệu trước, hay là — Thẩm Diệu đã chuẩn bị gì đó sau khi thua?”
“Ngươi nói như vậy, ta cũng có chút mong đợi.”
Triệu yên vui sướng khi người gặp họa nói:
“Nhớ rõ năm trước Thẩm Diệu thi cầm, lại đem dây trúc huyền cầm gảy đứt, có lẽ là kế thừa dũng mãnh của Thẩm tướng quân đi. Năm nay thi vẽ, thế nhưng đừng có đem bút bẻ gẫy là được.”
Ả nói xong liền sờ hai má Thẩm Diệu:
“Hai má trắng nộn như vậy. Lát nữa thua, chắc sẽ không tự vẽ mình thành diễn viên hát kịch chứ.”
Thẩm Diệu im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta. Khi ánh mắt lãnh khốc mà cực đoan hạ xuống, nụ cười Triệu yên dần cứng lại. Phạm Liễu Nhi cảm giác được vẻ mặt Thẩm Diệu không tốt. Trong lòng nàng ta đột nhiên chẳng hiểu tại sao lại không tự chủ được, cảm thấy sợ hãi. Tay nhỏ liền kéo Triệu yên về.
Tần thanh tựa hồ có chút không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Thẩm Diệu một cái:
“Nói cái gì mà nói? Muốn nói đi trên đài mà nói, đừng làm cho mọi người trái phải,phải nhìn thấy sắc mặt của các ngươi.”
Tần thanh nói như vậy, tuy rằng Triệu yên cùng vài người bất mãn, nhưng cũng không nói nữa
Bên nam tịch, Thái Lâm kích động nhìn bóng dáng Thẩm Nguyệt, nắm gạo nếp nhỏ bên cạnh cũng lôi kéo Tô Minh Phong:
“Tỷ xinh đẹp ở trên kia kìa, đại ca mau xem.”
Tô Minh Phong có chút dở khóc dở cười, không biết đệ đệ mình vì sao lại chấp nhất với Thẩm Diệu như vậy. Hắn đang học năm ba, lần này là lần đầu tiên xuất môn khi nói dối bên ngoài là bệnh nặng. Có vẻ thập phần suy yếu, nên không thể tham gia kiểm tra. Hắn cũng biết đại danh của Thẩm Diệu, dù sao toàn bộ thành Định kinh đều biết. Uy Vũ đại tướng quân tung hoành sa trường, lại sinh ra một nữ nhi như bao cỏ.
“Nàng nhất định sẽ thắng.”
Tiểu Lãng nắm chặt tay nói. Tô Minh Phong im lặng, từ chối cho ý kiến. Nhưng trong lòng đã nghĩ, hôm nay, nhất định lại là Thẩm Nguyệt đoạt hạng nhất.
Trước khi lên đài, Thẩm Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, trêu chọc Thẩm Diệu một câu:
“Ngũ muội muội, lát nữa trăm ngàn lần đừng hạ thủ lưu tình aa, tỷ tỷ chờ ngươi.”
“Nhất định.”
Thẩm Diệu đáp. Nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!