Thế giới anh ấy sống. - Chap 17: Tăng lên 250 J.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Thế giới anh ấy sống.


Chap 17: Tăng lên 250 J.


Tam Nương rút ra một phi tiêu, ngắm thẳng bắp chân trái của Quách Hiểu An mà phóng. Hiểu An lặp tức ngã xuống mặt đường, chân rỉ máu, An đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng dậy lê lếch chạy đi.

Tam Nương chẳng cần phải đuổi, vốn dĩ phi tiêu gâm sâu, Hiểu An khó mà di chuyển. Tam Nương không mất quá nhiều thời gian để lại gần Hiểu An, lúc này An lại khụy chân xuống, hàng chân mày cô nhíu lại vì đau.

Tam Nương ngồi xuống, một chân tiếp đất một chân làm trụ, dáng vẻ rất thượng đẳng. Cô chăm chú nhìn Hiểu An, cũng xinh đấy chứ, mắt to long lanh, gương mặt khả ái, chỉ có điều ăn bận quê mùa, Trần ca chẳng lẽ thích mẫu con gái như thế này, Tam Nương đang suy nghĩ thì Hiểu An bỗng nói:

“Xin hãy tha cho tôi!”

Tam Nương cười: “Trong từ điển của sát thủ không có chữ tha.”

Tam Nương lại giơ lên con dao, rất nhanh cô ta đâm thẳng vào phần ngực trái của Hiểu An, vết đâm thẳng tim.

“Ưh…” Hiểu An giật người một cái, chiếc áo màu trắng nhuộm đầy máu đỏ.

An ngã xuống, đôi mắt đáng thương dõi theo kẻ đã giết mình. Tam Nương như không có chuyện gì mà đứng dậy, xoay người không hề áy náy bỏ đi.

Hiểu An hơi thở ngắt đoạn, miệng lại nôn ra máu, mắt cô như tối dần đi, cảnh vật xung quanh vô cùng mờ nhạt.

“Bà ơi! Đã chẳng ai cứu lấy con, con xin lỗi vì đã không thể sống tiếp, không thể sống tốt như đã hứa với bà, An An phải đi theo bà rồi!”

Lúc đó, trong lúc An đã không thể nhìn rõ mọi thứ, thì nhận thức cuối cùng của cô là một bóng người, đôi giày đen hình móc câu trắng.

Lục Nghị đặt ngón tay lên mũi của Hiểu An, hơi thở rất yếu, thật đáng ngạc nhiên bị đâm như vậy mà vẫn còn chưa tắt thở, mạng lớn đây.

Lục Nghị cười nhẹ, anh ta bế Hiểu An lên trên tay, con dao đâm vào ngực trái vẫn chưa hề được rút ra.

——-

Trần Hạo đang ở trong ngôi nhà riêng thì bỗng có tiếng chuông điện thoại.

“Tin tin…”

Trần Hạo lấy điện thoại ra từ túi áo khoác:

“Nói đi!”

“Mở cổng giùm!”

“Không rảnh!” Trần Hạo thốt lên, anh định tắt máy thì bên đầu dây bỗng nói:

“Không mở thì đừng trách tại sao cửa bị hỏng đấy.”

“Tuốt tuốt…” Điện thoại bỗng bị ngắt.

“Thằng nhãi ranh.” Trần Hạo thốt lên, chân mày nhíu lại, anh đành phải đi ra ngoài xem Lục Nghị muốn giở trò gì?

Trần Hạo nhấn nút mở cổng, ánh mắt liền có động thái kinh ngạc nhưng không quá rõ rệt. Lục Nghị hai tay bế Hiểu An, áo của cô ấy thấm đượm máu đỏ, Lục Nghị ngang nhiên bước vào trước đôi mắt phẫn nộ của Trần Hạo.

Vào trong nhà, Lục Nghị thả Hiểu An xuống sàn. Lục Nghị quay sang Trần Hạo điềm tĩnh nói:

“Nếu anh không dành từ tay tôi thì ít ra cô ta sẽ không phải bị đâm.”

Lục Nghị nói sau đó tỏ ra bí hiểm, đưa tay ngay miệng nói nhỏ trong tai của Trần Hạo: “Bởi vì tôi sẽ cho cô ta chết nhẹ nhàng hơn.”

Trần Hạo nắm lấy cổ áo của Lục Nghị, tia hung tợn lóe trong ánh mắt.

Lục Nghị cười nhếch khóe miệng: “Chôn cất đi, dù sao cũng nên tử tế một chút với nữ nhân.”

Lục Nghị nói rồi núm tay Trần Hạo hất ra: “Áo của tôi rất đắc, làm rách thì mệt đấy.”

Nói xong Lục Nghị bỏ đi, Trần Hạo nhìn Quách Hiểu An, mi tâm nhíu sâu, nhưng trái tim sát thủ xưa nay vốn là máu lạnh. Trần Hạo lại là kẻ vô tình nhất trong tổ chức, hắn chỉ nhìn Hiểu An với đôi mắt của hai chữ uổng công, uổng công đã giữ mạng sống cho cô ta, nếu biết trước có ngày hôm nay thì chết với súng của Trần Hạo sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Trần Hạo ngồi xuống, hắn quan sát con dao, vết đâm này và cả phi tiêu ở chân nữa:

“Là ám khí của Sát thủ số 2 Âu Nhược Đình.”

Trần Hạo rút con dao ra, máu quăng lên dính trên mặt của hắn.

Hiểu An bỗng giật người một cái, Trần Hạo đứng dậy nhưng chợt tay áo hắn bị níu lấy.

Trần Hạo kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn rất lạnh giá.

“Còn thoi thóp sao?”

Trần Hạo hất tay An, hắn nhìn đôi mắt tuyệt vọng của cô thì rút súng lên nòng chỉa vào tâm trán của An:

“Cô bị đâm vào tim, dù sao cũng chết, thêm một giây chỉ đau thêm một giây, tôi sẽ kết thúc mọi đau đớn cho cô.”

Hiểu An hàng mi chớp động, giọt lệ lăn ra từ khóe mắt, Trần Hạo rất tàn nhẫn, đó là bản chất của sát thủ, ngón trỏ của Trần Hạo đã chuẩn bị bóp cò thì bàn tay yếu ớt của An đã chạm vào bàn tay, bàn tay đang cầm khẩu súng của Trần Hạo.

“Hạo…ca..c…a!”

An đã không thể nói gì hơn, đôi mắt không thể không nhắm lại, bàn tay cũng buông xuống nhưng lúc đó Trần Hạo cũng đã không nổ súng. Hắn chưa từng bị bất cứ việc gì khiến ngón tay không thể thực hiện thao tác, nhưng mà lúc An chạm vào bỗng nhiên hắn đã phải dừng lại, rốt cuộc là tại sao? Tại sao hắn chưa lần nào là có thể xuống tay với Quách Hiểu An.

—————————————————————————————

Thuộc hạ của Tam Nương bước đến thông báo:

“Cô chủ có Trần Hạo đến tìm.”

Tam Nương đang đứng ở ngoài sân, vui vẻ nựng yêu Đại Bàng, nghe thông báo Tam Nương cười nhẹ một cái rồi nâng tay lên, Đại Bàng tung cánh bay vút lên trời tiếng chim ưng vang lên đầy mạnh mẽ.

Tam Nương sau đó đi đến chỗ của Trần Hạo.

“Thật chẳng mấy khi Trần ca đích thân đến chỗ của Tam Nương.”

Tam Nương đứng sau lưng của Trần Hạo, nhẹ nhàng cất giọng.

Trần Hạo một tay đúc vào túi quần, hắn quay lưng, ánh mắt chất vấn thẳng hướng nhìn đến sát thủ số 2.

“Giết Quách Hiểu An là có mục đích gì?”

Tam Nương khẽ nâng hàng lông mày: “Quách Hiểu An? Là ai vậy?”

Tam Nương còn giả vờ, Trần Hạo rút ra con dao cùng phi tiêu ném xuống đất:

“Ám khí này đừng nói là không phải của cô?”

Tam Nương liếc mắt xuống, miệng cười một cái:

“Là Tam Nương thì sao? Trần ca phải chăng muốn trả thù cho cô gái đó?”

Trần Hạo lãnh sắc đôi con ngươi, hắn nói: “Cô có thù oán với Quách Hiểu An hay là cô đang nhắm đến tôi?”

Tam Nương nhếch mép, mặt hơi cúi nhàn nhạt cười cho câu hỏi của Trần Hạo:

“Anh nghĩ Tam Nương là người rất thích gieo thù oán sao? Trần ca à! Cô gái cỏn con đó chưa đủ tầm với Tam Nương đâu.”

Tam Nương ngưng đoạn rồi chậm rãi nói: “Là lệnh của chủ nhân.”

“Chủ nhân?” Trần Hạo ngạc nhiên.

Tam Nương điềm nhiên gật đầu: “Phải, là chủ nhân, giết nữ nhân bên cạnh Trần Hạo là nhiệm vụ của Tam Nương.”

Trần Hạo chau mày, nghe xong không nói thêm gì Trần Hạo tức khắc bỏ đi. Tam Nương đứng nhìn, miệng lại nhoẻn cười: “Sát thủ số 1 là công cụ bất sắc nữ của Giã Kim Đại, anh gần cô gái đó ắc hẳn không vừa mắt ông ta.”

Trần Hạo cũng chẳng phải kẻ ngốc, chỉ là hắn không ngờ chủ nhân lại phát hiện ra Quách Hiểu An nhanh đến vậy, cô ta lần này mất mạng có lẽ là vì hắn đã đuổi cô ta chậm một bước, cái mạng nhỏ của Quách Hiểu An chỉ cần một xạ thủ bình thường là đã có thể xử lý, chủ nhân lại gọi đến sát thủ trong bộ ba của Tam Hổ ra tay, phải chăng trong lòng của chủ nhân không hề tin tưởng Trần Hạo.

Trần Hạo đạp ga phóng xe với tốc độ hơn 150 kilomet/h trên đường cao tốc.

——-

Bệnh Viện Hưng Vương.

Tích, tích, tích…tiếng máy đo nhịp tim kêu lên từng nhịp, bác sĩ quan sát và đặt ống nghe lên người bệnh nhân, tình trạng người này khá xấu nhịp tim yếu, mất máu quá nhiều, nếu sau 12h đồng hồ không có dấu hiệu tỉnh thì không thể cứu được.

Quách Hiểu An nằm trên giường bệnh, môi nhạt không chút ửng hồng, gương mặt trắng bệch, bác sĩ đã nhanh chóng truyền máu khi cô được đưa đến bệnh viện, hơi thở vẫn giữ được, mạng vẫn còn, cũng vì cô là một cô gái khác biệt với nhiều người.

Trái tim của An nằm lệch dưới hơn 5cm so với người bình thường, chính vì vậy mà Tam Nương cũng đã đâm hụt mất 5cm, vết đâm của sát thủ Âu Nhược Đình rất chí mạng, cô ta canh rất chuẩn xác vị trí của tim, nhưng có lẽ An mạng không nhỏ, cho nên thần chết vẫn chưa thể gọi tên cô.

Trần Hạo vào bệnh viện, anh ta ngồi vắt chân, hai tay khoanh lại quan sát Hiểu An.

“Trái tim lệch hơn người thường, cô là yêu nữ sao?”

Kim đồng hồ tích tắc quay, cuối cùng 12h cũng đã trôi qua. Trần Hạo ngồi nhìn An cũng đến tận số tiếng của bác sĩ đã nói, Hiểu An vẫn hôn mê, cô chẳng có dấu hiệu gì của việc tỉnh lại.

Trần Hạo đứng dậy, anh bấm nút đỏ gọi bác sĩ. Bác sĩ chạy vào thì Trần Hạo nói: “Kiểm tra lại cho cô ta.”

Bác sĩ kiểm tra, nhưng lúc đó máy đo nhịp tim phát lên hồi tích liên tục.

“Chuẩn bị máy sốc tim.” Bác sĩ thốt lên.

Các y tá lặp tức chuẩn bị máy, bác sĩ nói: “50j một hai ba kích.”

“Tăng lên 100j, một hai ba kích.”

Khi bác sĩ tiến hành sốc tim cho An thì Trần Hạo đứng sang một bên, tầm mắt vẫn hướng về giường bệnh, dáng vẻ của Trần Hạo vô cùng lạnh băng, hàng lông mày của anh ta nhíu xuống. Đừng nói hắn lại mất công mang cô ta đến đây cuối cùng lại chẳng thể cứu được.

“Tăng lên 250j.” Trần Hạo bỗng thốt lên.

Mức tăng của Trần Hạo cao hơn đến 150j bác sĩ sợ rằng cơ thể của An sẽ không chịu được, Trần Hạo rút súng lên nòng rẹt một cái.

“Tôi nói tăng lên 250j.” Trần Hạo ánh mắt lóe tia sát khí, khẩu súng chỉa thẳng hướng của bác sĩ.

Bác sĩ run sợ, ông ta quay sang y tá và bảo: “Tăng lên 250j.”

“Đã tăng 250j.”

“Một, hai, ba kích.” An bật người mạnh một cái khi được kích tim, bác sĩ dừng thao tác xem biểu hiện của An.

Tích, tích…tích…

“Đã khôi phục lại nhịp tim.” Y tá quan sát màn hình máy đo tim thông báo.

Lúc này Trần Hạo mới bỏ súng xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN