Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi
Chương 12: Giải ấn
Bấy giờ trái tim hắn đang gõ trống thình thịch.
Mặc dù cách đây ba ngày hắn đã vui như điên vì biết rằng sư phụ có cách để nâng cao căn cốt, mở rộng linh mạch và đan điền cho hắn.
Nhưng…
Khi nghe sư phụ nói sơ qua quy trình, thì hắn lại cảm giác không làm nổi.
Muốn khai thông mạch, ngâm trong bồn linh dược mà trong cuốn Thần Đồ kia đề cập tới, sau đó là khai châm.
Thẩm Huyền Vũ cũng không biết hắn đang hồi hộp vì cái gì nữa, chỉ có cảm giác vừa mong đợi nhưng lại vừa xua đuổi.
Hắn điên mất!!!
Tiêu Vũ bước vào thấy nam chính đang lượn qua lượn lại, nhíu mày:
– Sao còn chưa cởi đồ, cởi mau còn sang kế phòng ngâm linh tuyền, vi sư mới cho người đổ linh dược xuống.
– Đệ… đệ tử làm liền!
Thẩm Huyền Vũ đang nâng bàn tay đang cứng nhắc của mình cố gắng cởi cái đai lưng như thể đang gỡ rối một đống lùng bùng.
Mất hết kiên nhẫn trước tốc độ rùa bò của nam chính, Tiêu Vũ đi tới đưa tay kéo tuột đai lưng của y ra.
Thẩm Thanh Huyền cứ thế được sư phụ của mình hầu hạ cởi đồ, một đường tống sang phòng linh tuyền.
Cố gắng trấn tĩnh cơn xấu hổ khi thân thể bị phơi bày trước sư phụ, Thẩm Huyền Vũ miệng lẩm bẩm Thanh Tâm chú rồi bước xuống linh tuyền đang sộc hương thơm.
Nước linh tuyền này vô cùng quý, chứa rất nhiều linh đan và linh dược trên Bạch Lăng phong mà “ Tiêu Vân” tích góp, vì vậy dĩ nhiên Tiêu Vũ rất hào phóng mà đổ hết xuống.
Hơi nóng phả lên mặt khiến Thẩm Huyền Vũ tỉnh táo, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì cảm giác choáng váng lại đến.
Tiêu Vũ đứng trước mặt y, mặc một lớp bạch y mỏng manh, tay áo còn xắn lên, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, làn da bạch ngọc mang thể hàn nên dưới sức nóng của linh tuyền vẫn mịn màng, khô thoáng.
Tiêu Vũ khẽ cúi người khiến phần cổ áo buông xuống nhẹ, đem cần cổ tinh xảo phô ngay trước mắt nam chính.
Thẩm Huyền Vũ nhìn đến ngây người, không hề biết mình vừa mới “ ực” một cái trong miệng.
– Giờ vi sư sẽ truyền hàn khí vào người ngươi.- Giọng nói của Tiêu Vũ đánh thức Thẩm Huyền Vũ khỏi cơn mê man.
Tiếp theo đó là xúc cảm từ bàn tay lành lạnh của sư phụ chạm lên vai hắn.
Thẩm Huyền Vũ hắn có cảm giác cả người nóng ran, dẫu cho thứ được truyền vào vốn là hàn khí.
Tiêu Vũ thấy thiếu niên trước mặt khẽ run run, tưởng y sợ bèn ghé lại trấn an:
– Không cần lo, có vi sư ở đây.
Thẩm Huyền Vũ không đáp lại, sư phụ hắn cách rất gần, hơi thở cùng giọng nói y tràn ngập sự mát mẻ và dễ chịu như phả vào tai nhưng lại khiến hắn ngứa ngáy vô cùng.
Cái quá trình truyền khí tưởng chừng như dài vô tận của Thẩm Huyền Vũ cuối cùng cũng kết thúc.
Tiêu Vũ đứng dậy xoay người đi lấy châm thì bước vội qua linh dược bị hắt lên sàn mà trượt chân ngã về phía sau.
– ÙM! – Tiếng đập nước một cái thật kêu.
Một cao thủ tu vi Hóa thần vừa bị trượt ngã cho hay: *-* Cuộc đời này của ta không còn nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này!!!!
Thẩm Huyền Vũ cả người cứng ngắc cuối cùng cũng được đứng lên thì một thân ảnh ngã tới, tiếp theo đó là cả cơ thể mềm mại của sư phụ ngã vào người hắn.
Thẩm Huyền Vũ còn chưa định thần được thì cơ thể kia đã rời khỏi, khiến hắn lưu luyến không thôi.
Tiêu Vũ vội vã đứng dậy, nước linh tuyền làm y phục hắn ướt đẫm.
– Ta đi thay đồ. – Hối hả bỏ lại một câu như vậy rồi Tiêu Vũ nhanh chóng rời đi che giấu cái hốt hoảng và xấu hổ trong nội tâm.
Thẩm Huyền Vũ ngước nhìn theo bóng dáng sư phụ liền đập vào mắt bộ dáng bị bạch y ướt đẫm lộ rõ cảnh sắc phía sau của sư phụ. Giật mình một cái hắn cúi gằm mặt xuống, nhưng chưa đầy hai giây lại ngẩng lên thì phát hiện tiên nhân kia đã không thấy đâu.
… Cảm giác tiếc đứt ruột này là sao đây?
Tiêu Vũ vừa trở về tẩm phòng liền nhảy lên giường bất chấp đồ ướt mà lăn qua lăn lại, nhưng hắn vẫn kìm nén không hét lên.
Xấu hổ quá!! Hình tượng sư phụ lãnh diễm cao quý mà hắn ngày đêm xây dựng!! ĐCM.
Hắn tự tát vào mặt mình vài cái, chỉ ước gì sự việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Đồ đệ của hắn, nam chính chắc chắn sẽ cười chết hắn. ( Không đâu:>)
AAAA…aa..a.
Thay đồ xong Tiêu Vũ mang theo bộ mặt lạnh tựa băng trở lại cùng với ngân châm, lúc này Thẩm Huyền Vũ đã trấn tĩnh nhưng vẫn nhịn không được liếc sư phụ thêm một cái.
Để tránh bầu không khí ngại ngùng, Thẩm Huyền Vũ mở miệng:
– Sư tôn, đồ nhi sau này sẽ dốc lòng tu luyện để báo đáp người.
– Ừ. – Ta không cần ngươi báo đáp ta, chỉ cần không giết ta là được, đem cái báo đáp ấy tới hậu cung của ngươi đi.
….
Sao không khí cứ tịch mịch vậy nhỉ? Sư phụ của hắn sau khi thay đồ xong có vẻ cọc cằn hơn, nhưng không hiểu sao hắn thấy như người đang giận dỗi cái gì đó, thật khả ái!
– ——
Phát phúc lợi ngày chủ nhật 2 chương luôn ạ ( mặc dù chương này hơi ngắn:)) nhưng lại làm tui kích thích hơn tất cả mọi chương)
Từ chương sau là nam chính đã trưởng thành, cũng chẳng còn sự hồn nhiên như vậy nữa rồi haha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!