Mai Trắng Trong Tuyết
Quyển 1 - Chương 15: Trên đường hồi kinh
– Nàng tỉnh rồi hả? – Hắn gấp quạt, chào hỏi nàng. – Mau xuống ăn cơm tối thôi.
Phòng của bốn người họ ở lầu hai, vậy nên cùng xuống lầu một dùng bữa. Bởi đã quen với việc ăn uống cùng nhau nên dù là hộ vệ, Hắc Tôn, Hắc Mã vẫn ngồi ăn cùng mâm với Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ. Sau một giấc ngủ, tâm trạng Tiểu Duệ có vẻ đã khá lên rất nhiều, nàng lại vui vẻ vừa ăn uống vừa trêu chọc Hắc Tôn, Hắc Mã, làm hai người này cuống quýt và cơm cho nhanh để còn bỏ trốn về phòng, nếu cứ lưu lại ở đây lâu, e rằng bọn họ sẽ bị cái nhìn của vương gia xẻ thành trăm mảnh mất.
– Cũng gần về đến kinh thành rồi, sáng mai cứ bình tĩnh khởi hành, trong ngày mai chúng ta sẽ về đến nơi thôi. – Dương Thiên Vũ thông báo.
Tiểu Duệ còn mải chiến đấu với món vịt quay thơm phức, vừa béo vừa mềm, nên cũng chỉ ậm ờ. Bỗng đôi tai thỏ của nàng dựng ngược lên, miệng phồng đầy thức ăn, nàng quay qua bàn bên nhìn. Chỉ thấy bốn tên mặc áo vải thô, cùng bưng bốn bát rượu lên, một hơi uống cạn. Rồi một tên móc trong ngực áo ra một xấp ngân lượng, đặt xuống giữa bàn. Tên nào tên nấy mặt đỏ tía tai, hai mắt sáng quắc như sao, dáng vẻ không giống người lương thiện cho lắm. Một bàn tay vươn ra, kéo cái đầu hiếu kỳ của nàng về phía bàn ăn.
– Mau ăn đi.
Tiểu Duệ gật gật đầu, ra ngoài cũng không nên đa sự quá. Nàng còn nhớ suýt nữa đã bị tên Hoa công tử đáng ghét kia bắt làm tiểu thiếp, cũng may Dương Thiên Vũ đến kịp, nhưng thấy chuyện bất bình, rất khó nhắm mắt làm ngơ. Tranh thủ lúc Dương Thiên Vũ đang sắp xếp việc ngày mai với Hắc Tôn, Hắc Mã, Tiểu Duệ len lén liếc nhìn mấy người bàn bên. Một tên râu rậm mày kiếm quắc mắt nhìn về phía nàng, Tiểu Duệ đột nhiên thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên, nàng vội vã đóng vai thỏ con vô tội quay về với cái đùi vịt. Hai cái tai thỏ dỏng lên nghe ngóng nhưng bọn chúng thì thà thì thầm, nàng không nghe rõ được chuyện gì.
– Tiểu Duệ, có muốn đi ngắm đèn hoa đăng không?
– Hả? Đèn hoa đăng?
– Trên phố có lễ hội đèn hoa đăng, hình như là ngày cuối, nàng thích, ta sẽ đưa đi chơi ngắm phố phường.
– Được, được.
Tiểu Duệ ngay lập tức gật như cò mổ. Chẳng mấy khi có cơ hội đi chơi, cái tên này quản nàng còn chặt hơn cha quản con gái, không ngờ hôm nay hắn lại hào phóng chủ động đề nghị đưa nàng đi chơi.
Hai người cùng bước trên phố, một người từ tốn nho nhã đi sau, một người chạy như con sóc khắp nơi phía trước. Tiểu Duệ tò mò nhìn ngó con phố kết đèn sáng rực, hai bên đường nam thanh nữ tú dạo chơi. Từng toán cô nương xấu hổ nép vào nhau, thì thầm to nhỏ. Mấy thiếu niên bắt chước dáng vẻ tao nhân mặc khách cùng đứng bàn luận về bài thơ, câu đối nào đó. Cảnh đêm thật rực rỡ, lay động lòng người.
Dọc theo dòng sông cũng được chăng đèn kết hoa rực rỡ. Dưới sông, rất nhiều người đang thả những chiếc đèn hoa đăng nhỏ bé xuống, khiến dòng nước trong đêm tối bỗng sáng lấp lánh như dải ngân hà với vô vàn vì tinh tú. Tiểu Duệ đứng ngơ ngẩn bên sông, ngắm nhìn dòng hoa đăng chầm chậm trôi.
– Bốn mươi năm trước thành Kỳ Hà xảy ra chiến trận, vì là hàng tuyến phòng ngự cho kinh thành nên quân ta quyết giữ, quân địch quyết công. Máu chảy đỏ dòng sông, xương chất thành núi. Sau khi tiên đế dẹp yên giặc giã, giành lại hòa bình, người dân tưởng nhớ những người đã ngã xuống bảo vệ núi sông, nên hằng năm từ ngày rằm tháng Bảy sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng suốt bảy ngày bảy đêm để cầu mong những linh hồn chết trong khói lửa chiến tranh được yên nghỉ nơi suối vàng. Lâu dần, hoạt động này cũng bớt bi thương, mọi người đến đây vừa tưởng nhớ những người đã khuất, vừa để gặp gỡ, trao nhau đôi lời, cũng là dịp thưởng lãm cảnh đẹp của giang sơn yên bình, không còn giặc giã.
Nghe những lời Dương Thiên Vũ nói, Tiểu Duệ bỗng thấy bồi hồi trong lòng. Giang sơn tươi đẹp này là dựng xây từ máu xương của bao người? Nơi nàng đứng có bao người đã ngã xuống. Dương Thiên Vũ mua bên đường hai chiếc đèn hoa đăng, hắn đưa cho Tiểu Duệ một chiếc, mình một chiếc, cùng nhau thả đèn xuống dòng sông.
– Tiểu Duệ, nàng cầu gì vậy?
– Ta cầu mong thiên hạ mãi thái bình, còn huynh?
– Ta cũng vậy.
Họ lặng lẽ nhìn hai đốm sáng trôi xa dần khỏi chân mình, lẫn vào muôn vàn đốm sáng trên sông. Tiểu Duệ quay qua người bên cạnh mình, đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu muôn vàn ánh sáng chập chờn nhỏ bé, dường như đang trĩu nặng bao tâm tư. Thấy nàng nhìn mình, hắn cũng quay qua, kéo tay áo nàng đi trở về con phố.
– Thiên Vũ, ta muốn ăn kẹo kia.
Tiểu Duệ chỉ vào hàng bán kẹo mai hoa, từng viên, từng viên kẹo trắng như tuyết xếp chồng lên nhau, cực kỳ đẹp mắt. Hắn lấy trong người ra thỏi bạc vụn, mua cho nàng một bọc to kẹo.
– Ăn ít kẹo thôi, không tốt cho răng.
– Huynh đang nghĩ gì vậy?
– Không có gì.
– Tại sao nhìn huynh đăm chiêu thế?
Hắn quay qua, nụ cười như ánh xuân ấm áp trên môi.
– Nàng nói xem có chuyện gì chứ?
Tiểu Duệ hơi bĩu môi, không muốn nói với nàng thì thôi, nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Hắn là vương gia, có lẽ nhiều việc hơn một người như nàng rồi. Nhưng hắn đã không muốn nói, nàng quản có ích gì chứ? Chi bằng cứ vui chơi thoải mái thì hơn, tận dụng tốt cơ hội được đi ra ngoài. Vậy là tối hôm ấy, từ ném vòng, cá cược chọi gà, đến ném bóng, trèo cây lấy đồ, không trò gì nàng không chơi, mà kẻ xui xẻo ở bên cạnh cũng bị nàng bắt tham gia không ít. Với khinh công thượng thừa của Dương Thiên Vũ, mấy trò trèo lên cái cây cao treo tiền thưởng đâu có đáng bận tâm. Vậy là trừ vài lần cá cược chọi gà, xúc xắc thua ra, những trò còn lại Tiểu Duệ đều thắng lớn. Nàng ôm trong tay một túi bạc vụn, lại còn rất nhiều đồ linh tinh kỷ niệm thắng được, miệng cười ngoác tới tận mang tai.
Chỉ khổ cho Dương Thiên Vũ lúc nào cũng dáng vẻ cao cao tại thượng, vậy mà bị Tiểu Duệ hành hạ suốt buổi, trán cũng mướt mồ hôi, quần áo có chút xộc xệch, lại còn bám cả bụi đường. Nhìn dáng vẻ của hắn, lòng nàng càng hớn hở vui mừng, chìa chìa mấy con rối bằng trúc về phía hắn.
– Chia cho huynh này. Cũng nhờ huynh ta mới thắng được nhiều đồ như thế.
Dương Thiên Vũ nhìn con rối mặc chiếc áo màu lục trong tay Tiểu Duệ, lại nhìn cô nương mắt sáng như sao kia, mỉm cười nhận lấy. Nhìn dáng vẻ hắn cầm con rối thế nào cũng thấy có chút kỳ quái. Nhưng Tiểu Duệ đâu thèm để ý nhiều đến thế, nàng vui vẻ trở về phòng riêng, cứ nghĩ chắc Dương Thiên Vũ cũng sẽ vứt con rối xấu nhất mà nàng chia cho đi ngay thôi. Rửa qua mặt một chút, Tiểu Duệ cởi áo ngoài, nhảy tót lên giường, khoan khoái tận hưởng cảm giác thư giãn. Nhưng trước mắt nàng, những vì sao trên dòng sông Kỳ Hà như lấp lánh chảy trôi trước mặt. Hôm nay, nàng đã nói dối Dương Thiên Vũ, nàng không cầu mong thiên hạ thái bình gì đó, cái nàng cầu là linh hồn gia quyến của nàng được yên nghỉ nơi suối vàng. Nàng không nhớ được họ, đó là tội của nàng!
Ngay phòng bên cạnh, Quảng Vũ Vương gia đang ngắm nghía con rối trúc trong tay. Con rối nhỏ, được đẽo gọt đơn giản, đúng là vật tầm thường so với những đồ chơi của một người sinh ra trong hoàng thất như hắn. Nhưng hắn nhớ, năm hắn lên tám, Tiểu Duệ lúc đó sáu tuổi, nàng trốn cha đi ra phố, cũng mua một con rối trúc đơn giản về chơi. Nhưng cha nàng bắt được, đánh nàng một trận, tịch thu con rối rồi cấm túc một tháng. Một tháng bị nhốt trong phòng, Tiểu Duệ đau khổ vô cùng, khóc long trời lở đất mà không được tha. Khi được thả ra, nàng một mạch chạy đến tìm hắn chơi. Lúc đó hắn đang luyện võ thì Tiểu Duệ tới, lén lút rủ hắn trốn ra vườn thượng uyển. Nơi đây có muôn vàn loài hoa quý hiếm, lại có một dãy giả sơn xây theo kiểu trận đồ, hắn và nàng núp sau tảng đá. Hắn lấy trong ngực ra một con rối nhỏ tặng nàng. Con rối rất thô sơ, là do chính tay hắn làm, nhưng nàng không chê cũng không cười, ngược lại còn rất nâng niu, lại nói sẽ giấu đi cẩn thận, tránh để cha nàng phát hiện sẽ tịch thu. Con rối ấy có lẽ đã mất lâu rồi, nếu chưa mất chắc cũng đã thành tro trong thảm họa năm xưa. Có lẽ nàng cũng không còn nhớ con rối hắn dùng một tháng trời khó khăn làm thành ấy. Nhưng hắn thì nhớ, từng kỷ niệm đều khắc sâu trong trái tim.
Hắn đặt con rối mặc áo xanh lên bàn, đứng bên cửa sổ nhìn bóng trúc lay động trong màn đêm. Gần đây biên ải báo tin giặc Thiên Tước đang quấy phá, ý đồ tấn công vào bờ cõi. Hoàng thượng hết sức đau đầu về việc này. Từ sau những chuyện hơn hai năm trước, hắn vốn muốn làm một vị vương gia không hỏi thế sự, nhưng thế cuộc không cho phép hắn được tự do tự tại theo ý mình. Triều đình nhiều quan lại cùng vương tôn kéo bè kết cánh. Tham quan đục khoét khắp đất nước. Hiện nay bờ cõi lâm nguy. Hai hôm trước, sau buổi hội kiến cùng hoàng thượng, hắn vừa về đến vương phủ liền nhận được bồ câu khẩn của Hắc Tôn. Giống bồ câu này cực hiếm, trong vương phủ có nuôi mấy con để đưa tin mật, Hắc Tôn luôn giữ bên mình một con để khi có việc gấp liền dùng tới. Dưới chân bồ câu buộc một dải vải, có lẽ Hắc Tôn xé vạt áo, dùng máu viết mấy chữ. Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhảy lên ngựa, phi thẳng một đường đến huyện Kinh Thái, xông vào phủ nha huyện. Lúc đó mấy tên sai nha chạy ra định ngăn hắn lại, nhưng vừa nhìn thấy lệnh bài vương gia, lập tức quỳ sụp xuống hành lễ.
Hắn túm lấy một tên, bắt dẫn đường đến nơi đang giam giữ Tiểu Duệ. Dương Thiên Vũ tím mặt khi thấy tên nha dịch dẫn mình về phía hậu viện, biết là chuyện không hay, hắn đạp tung cửa, xông vào phòng, may mà vẫn đến kịp, tên Hoa Tài Phú kia còn chưa kịp làm gì Tiểu Duệ. Một cước, tên lừa béo bị đạp văng ra xa. Hắn ẵm Tiểu Duệ đang ngất xỉu mê man mà xót xa trong lòng. Bước ra đến cửa, thấy huyện lệnh đang quỳ ngay phía ngoài, phía sau còn có một đám sai nha. Hắn chỉ một tên, phân phó đi báo quan phủ xử lý mấy chuyện này, còn mình trực tiếp đưa Tiểu Duệ về căn nhà nhỏ.
Hắc Tôn, Hắc Mã cũng được thả ra ngay sau đó. Hai thị vệ này không bảo vệ được chủ nhân, bị phạt nửa năm tiền lương, lại bị đánh mỗi người năm mươi trượng. Nhưng Hắc Tôn, Hắc Mã không dám để lộ việc bị phạt với Tiểu Duệ, vì nếu nàng biết bọn họ vì nàng mà phải chịu phạt, nhất định sẽ cảm thấy áy náy.
Còn về phần cha con tên Hoa Tài Phú kia, vừa biết mình động vào nữ nhân của Quảng Vũ Vương gia, mặt cha hắn, huyện lệnh Hoa Tài Quý xám ngắt như người chết trôi, còn Hoa Tài Phú thì ngất xỉu luôn, quan tri phủ phải hất mấy chậu nước mới tỉnh dậy được. Đón chờ bọn chúng, cũng chỉ còn một con đường chết mới đủ đền tội.
Hiện giờ nàng đã bình an ở ngay bên cạnh, Dương Thiên Vũ cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Hắn thầm tính toán, ngày mai đưa nàng về kinh, sắp xếp những chuyện trước kia cho ổn thỏa, có lẽ cũng sẽ xuôi chèo mát mái mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!