Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 1
ĐẾN BAO GIỜ SẼ QUÊN
-Chị cả. Em xin chị đừng đánh nó nữa
-đánh nữa đi. Nhưng đừng để nó chết
Dương Ánh mắt đầy xót xa nhìn mấy đứa em đánh Tuấn. Chúng nó là anh em. Phải đánh anh em của mình quả thật là rất khó xử nhưng chị ko muốn nó cứ mãi như thế này. Cuộc đời. Người ta nói đúng. Khi có thì không cần mà khi mất rồi mới nuối tiếc làm sao.
-nó ngất rồi chị ạ
-đưa đi viện đi.
Chị quay đi. Cô che giấu giọt nước mắt đang rơi trên khoé mi. Cô hiểu cảm giác mất đi ng mình yêu thương nhất là gì mà. Cô cũng như nó. Một thời đau đớn xót xa.
Dương ngồi chờ đợi kết quả của Phong. Nó ko sao. Gãy xương sườn và chảy ít máu thôi. Chị biết bọn này ko dám nặng tay chứ nếu ko bằng những cú đòn đấy Tuấn chết chắc rồi. Nhưng nặng nhất là bệnh trong tâm. Bệnh này ko có thuốc nào chữa nổi
Dương lạnh lẽ vào phòng nhìn nó. Nó tỉnh rồi. Nhìn lên trần nhà ánh mắt ko một chút sinh khí. Ko một vẩn màu của linh hồn. Khuôn mặt nó bờ phờ mệt mỏi ko sức sống.
-Tuấn……
nó chỉ quay ra nhìn.
Chị biết ánh mắt của nó muốn nói gì. Chị ngồi xuống nắm tay nó.
-Tuấn. …Đến bao giờ sẽ quên đây.
Nó ko nói gì. Chỉ up mặt vào gối mà khóc. Tuy ko khóc to. Nhưng cả cơ thể nó run lên. Cô cũng ko thể cầm nổi nước mắt của mình. Chỉ biết ngồi đó nắm tay nó và khóc cùng nó. ĐẾN BAO GIỜ SẼ QUÊN
PHẦN 1 : YÊU ĐƠN PHƯƠNG
CHAP 1
Năm Tuấn 26 tuổi.
Chiếc xe Mercedes bóng nhoáng đang đi trên đường . Tuấn cứ mải nhìn gương xem chị cả phía sau đang làm gì? Hắn ngắm trộm chị qua gương. Chị cả quả thật rất đẹp. Dạo này lại tươi cười hơn trước . Là cái thằng cha Hưng đó quay về. Mẹ kiếp mà. Nếu có thể hắn muốn cho thằng cha đó ăn một phát đạn nát đầu. Vì cái tội cướp đi ng đàn bà hắn yêu thầm bao năm nay.
chị cả xinh đẹp của hắn lại rất nhiều đàn ông theo đuổi. Không chỉ cái thằng cha Hưng ,mà cả cái thằng cha cường. Mà cuộc đời cũng thật bất công. Xã hội trai xinh gái đẹp nó lại hay yêu nhau mới chết. Hắn cũng phải công nhận lão Hưng và lão cường đẹp trai. Nhất là Lão Hưng tuy nhiều tuổi mà phong độ chả kém hắn chút nào. Thảo nào chị cả lại mê mệt hắn đến thế. Thôi thì hắn lại lặng im chờ cơ hội.
Mải nhìn chị chả nhìn đường . Bỗng chị lên tiếng
-ơ kìa …..Tuấn
Hắn ngẩng lên và đạp phanh. Két. Chiếc xe phanh gấp làm cả 3 dồn về phía trc. Nhưng cô gái ngồi trên chiếc xe đạp có vẻ ko ổn. Cả 3 chạy ngay xuống xe. Cô gái ấy ngất rồi. Máu chảy nữa chứ.
Vì việc gấp nên chị cả để Tuấn lại trông cô gái đó trong bệnh viện. Hắn hậm hực vô cùng. Chả mấy khi đc đi cùng chị cả mà giờ lại có cái con kì Đà này. Nhìn cô ta ngủ trông có hãm ko? Người đéo gì gày tong teo. Ngực chẳng có. Thế này thì cho hắn cũng chả bõ.
Ngồi ko buồn quá gọi điện cho em Thảo Trang đến . Cô gái vẫn ngủ trên giường còn hắn ôm Thảo Trang tình tứ ở ghế. Em này ngưc bự. Quả rất sướng đôi tay rất no con mắt mà. Hắn thik thú vuốt ve. Tiếng rên rỉ của cô ta rõ mồn một mà hắn đã làm gì đâu. Mới chỉ sờ mà .Thật tình cô ta rất dê . Hehe. Hắn thik
Cô gái mở mắt thấy đôi nam nữ đang l” làm việc ” trên ghế bất giác đỏ mặt. Bàn tay hắn ta đang xoa xoa bóp bóp. Thấy xấu hổ và buồn nôn quá trời. Cô quay lưng lại nhưng đau.
-á….
Cô phát ra tiếng kêu rất nhẹ nhưng vẫn bị nghe thấy. Đôi trai gái ngừng động tác của mình nhìn cô. Tuấn cau mày. Bước ra nhìn cô gái
-tỉnh rồi hả.
-Uh – cô gái đỏ mặt nhìn hắn
-tưởng cô chết rồi , tôi đã mừng
Câu nói của hắn làm cô cau mày. Mất dạy. Cậy có tiền
-thôi cứ nằm đấy mà nghỉ. Tỉnh rồi thì tôi về đây
Hắn chỉ nói đến đó rồi ôm eo cô kia bỏ đi. Để lại cô một mình bơ vơ. Cả thân thể đau nhức. Cảm giác tủi thân xông lên tận cổ. Nước mắt rơi xuống gối. Cô khóc
Tuấn đưa em Thảo Trang tạt qua khách sạn vui vẻ rồi về nhà ngủ một giấc. Đang ngủ ngon có điện thoại .
-cô ấy thế nào rồi. .
-tỉnh rồi
-chú đang ngủ với nó à?
-em ngủ ở nhà- hắn bực câu nói đó của chị. Hắn là ai mà chị nghĩ của đấy lại xứng với hắn.
-ng ta đau thế mà chú bỏ hả. Vô lương tâm quá. Vào trong nó đi. Chiều chị về chị vào thay. Chú đâm vào nó đấy. Nhớ mình sai chưa?
vâng cộc lốc hắn bò dậy mặc quần áo vào viện. Quả là tức …rất tức mà. Tự nhiên lại gặp con điên đi ngoài đường.
Vừa mở cửa đã thấy cô ta thút thít trên giường. Mà hắn rất ghét thấy con gái khóc. Hắn cau mày nói như quát
-làm sao?
Cô gái nhìn hắn mắt đầy nước
-tôi…..tôi
Rất ngại
-nói mẹ đi mệt quá
-Tôi muốn đi vệ sinh
Hắn cau mày nhìn cô. Chân bó tay bó đầu băng. Uh nhỉ. Thế thì đi lại sao đc. Thôi thì đành phục vụ như mẹ già vậy. Hắn tiến lại luồn tay định bế cô lên nhưng tay ko bị đau kia của cô nắm lại tay hắn
-làm gì vậy?
Hắn lại cau mày
-tôi bế cô đi vệ sinh. Được chưa. Đừng mơ tôi động vào. Ko có vinh dự đó đâu
Cô tự ái. Ngồi ngoan cho hắn bế. Người hắn có thứ mùi rất thơm. Như mùi gỗ. Quyến rũ khiến tim cô đập rất mạnh. Cô đỏ mặt.
Xong việc hắn mua cho cô 1 Đống hoa quả bánh trái sữa các loại để đầy 2 mặt tủ đầu giường. Rồi lên ghế kéo chăn ngủ 1 giấc.
Đúng thế. Hắn ngủ đến chiều là chị cả về. Và hắn thoát khỏi con cá sấu đó. Thoải mái ,mà ôm gái.
Sau 7 ngày chị cả chăm sóc cô gái thì chị đón cô về nhà. Nhưng ko phải nhà chị mà là ngôi nhà trong quán rượu.
Khuôn mặt hắn phải nói là như đeo chì. Chị cười
-chú chịu trách nhiệm chăm sóc cho nó đến khi nó khỏe. Ko có đưa về nhà chú.
-nhà em ko bao giờ có đàn bà nào đc bước vào. Nó đừng mơ
Từ ngày cô sống ở đó ngày nào chị cũng đến. lúc đầu cô xúc động lắm nhưng mãi sau mới biết chị đến đó vì một người đàn ông rất cao to và đặc biệt rất đẹp trai phong độ nữa. chính bản thân cô cũng thik nhìn người đàn ông đó. nhưng nghe nói rất giàu có mà cô thì chỉ mong có thể gặp một người đàn ông bình thường. với cô thế là đủ
-Thảo
tên cô gái đó.
Cô quay lại thì thấy chị Vân cười với cô. Ánh mắt chị rất ấm áp. Nhưng có lúc lại lạnh đến phát sợ. :2 tháng sống trong quán rượu này ngày nào cũng gặp chị. Bây giờ cô làm thêm luôn ở đây. Sáng dọn vệ sinh .tối bưng bê
-chị đến lâu chưa ạ?
-mới thôi.
Tuấn thấy cô nói chuyện tươi cười với chị hắn cau mày
-làm đi. Ko phải chỗ để chém gió đâu.
Thảo mặt buồn buồn. Quay đi. Vân vẫn tủm tỉm cười . Cô biết Tuấn ko thik Thảo bởi con bé ko đẹp và ăn diện như những đứa khác nhưng nó thật thà. Hợp với Tuấn. Một đứa khôn ngoan . Cô nhếch môi. Nhấp ngụm rượu. Ánh mắt nhìn xa xăm suy nghĩ điều gì.
-chị ko vui à? -Tuấn đi sát lại ngồi lên ghế
-ko sao
-lại chuyện lão Hưng à?
Chị quay sang nhìn hắn làm hắn sợ. Nhưng như vậy hắn lại trút giận lên Thảo.
Thảo ít nói. Nhà lại nghèo. Bố mất sớm. Cô ko đc học hết cấp 2. Xuống Hà nội từ năm 14 tuổi. Làm đủ mọi nghề. May đc thầy dậy võ cho cô cưu mang. Nên Thảo mới trưởng thành và sống đc đến bây giờ. tuy vậy nhưng bản thân Thảo lại khá nhút nhát.
– Thảo này
Chị Vân đưa cho cô cái phong bì.
-cái gì vậy chị.?
-tết về quê mua quà cho trẻ con
Thảo ngại ngại. Tuy cô nghèo nhưng cũng chưa nhận ko của ai đồng nào. Cho nên cô thấy hơi tự ái vì hành động này của chị
-em có làm gì đâu mà nhận tiền của chị ạ
Vân cười nhẹ.
-ko phải của chị. Mà là của cái thằng mồm to nhưng não nhỏ.
Cô nháy mắt. Là nó bắt chị đưa. Nhưng đừng nói là chị khai ra. Nó chỉ muốn bồi thường vụ chân đau của em thôi. Nhận đi. Đừng ngại . 2 tháng em ko làm ăn đc gì mà. Coi như nó trả công em. Bao giờ về quê hãy bóc.
Chị vỗ vai cô rồi đứng lên ra về. Thảo xúc động. Anh Tuấn suốt ngày quát nạt lườm nguýt cô ko ngờ lại quan tâm cô đến vậy. Tan buổi làm thấy Tuấn đi cùng một cô gái qua mặt cô . Cô thoáng chút buồn. Nhưng cô quay lại gọi với
-anh Tuấn.
Hắn quay lại
-cảm ơn Anh.
Hớ. Hắn đơ ra mấy phút. Rồi lại nhếch mép cười.
-cô ta bị điên đó
Hắn ghé tai cô em đang khoác vai rồi bỏ đi. Thảo đứng đó nhìn theo. Trong lòng tự nhiên có cái gì đó đè nặng vào tim. Cô thấy đau. liệu cảm giac này là gì đây???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!