Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 4
Chap 4 – YÊU ĐƠN PHƯƠNG
Vừa nghĩ vậy nhưng hắn vẫn muốn về nhà. Cần phải chờ con nhóc đó sơ hở để xử nó. Nhưng khi về đến nhà hắn thất kinh. Nhà hắn đây ư? Đúng không? Hắn ko tin nổi phải đi ra cửa nhìn lại số nhà. Đúng số nhà hắn rồi. Ko nhầm .
Hắn lại đi vào nhà. Chẳng thấy con bé đó đâu. Chắc dọn dẹp sạch sẽ và ngủ rồi. Ngôi nhà hắn bây giờ gọn gàng có mùi rất thơm. Mở cửa vào phòng thay đồ thì hắn giật mình phòng hắn cũng rất gọn gàng. Sạch sẽ và thơm thở. Đặc biệt cái bàn làm việc.
Hắn đứng ngây ra mất cả phút sau đó hắn cau mày….. lật lật Đống giấy lên….hắn bắt đầu thấy khó thở. Tờ giấy đó. Thôi chết rồi. Tờ giấy cái kẻ đó vò lại. Trong nhàu nhĩ mà lại Rất quan trọng. Nếu mất tờ giấy đó thì hắn có làm cả năm cũng ko bù lại đc tiền cho V&H. Đôi mắt hắn bắt đầu đỏ lên. Tay vò mạnh tờ giấy trên bàn. Hăn đi ra khỏi cửa đạp của phòng cô ta cái rầm. Thảo ngơ ngác ngồi dậy.
-Cô đã làm gì với Đống giấy tờ của tôi.
Hắn gằn giọng
-em chỉ dọn cho sạch thôi
-tôi khiến cô à.? Những tờ giấy nhàu nát tôi kẹp giữa quyển sổ đâu?
-em thấy nó bẩn nên vứt đi rồi
-sao?
Hắn ngây ra 1 lúc rồi lại điên lên
-cô có biết nó rất quan trọng ko? Tìm ngay trả tôi đi nếu ko tôi giết cô đó. Khốn kiếp….. Con mẹ nó chứ
Thảo vùng dậy. Cô run run khi nghe hắn nói vậy. Chả nhẽ mấy tờ giấy nhàu nhĩ dính máu đó quan trọng vậy sao?
-cô vứt ở đâu tìm đi còn gì
-em mang xuống xe rác dưới nhà
-rác???
Hắn lại ngây ra. Muốn bóp chết con nhỏ này mà chưa đc. Nó phải tìm trả hắn đã .
Đêm đó cả 2 ng mò dưới xe rác hơn một tiếng mới tìm thấy cái túi nilon đựng giấy tờ của hắn. Hắn thở phào. Liếc cô một cái cháy mắt. rồi Hắn nhăn mặt. Ng hắn đầy mùi rác rưởi. Khủng khiếp. Ọe ọe . Hắn mắc ói lắm mà. Cô nhìn hắn mỉm cười. Cái đồ công tử bột mà.
Vừa tắm ra khỏi có tiếng gõ cửa phòng
-lại gì nữa.-hắn quát
-em nấu ăn cho anh đấy. Ra ăn rồi nghỉ
Hắn định nói là ko ăn nhưng cái bụng ko chịu. Đành mở cửa bước ra. Mùi thức ăn thơm lừng làm cái bụng hắn gào thét. Thảo đứng nhìn hắn vẻ biết lỗi. Hắn sưng mặt lên ngồi xuống bàn. Cái bát mì nghĩ ngút khói rất thơm.
-cô ko ăn à?
-em ko. Anh ăn đi
-vậy tôi ăn mà cứ có ng nhìn vậy ko nuốt nổi
-anh ăn đi em chờ anh để dọn
Hắn chả nói thêm lời nào mà ăn đc vài miếng. Ngon quả thật rất ngon nhưng ăn đc 3-4 miếng thì hắn đứng lên. Cô tròn mắt nhìn hắn
-ko ngon sao anh?
-ko
Chả nhẽ hắn lại nói cô cứ nhìn tôi như vậy tôi ko nuốt đc. Hắn vào phòng đóng cửa bỏ lại Thảo đứng đó nhìn bát mì. Tự dưng cổ họng nghẹn nghẹn, trong lòng đang lên chút tự ái. Nước mắt chợt lăn một giọt trên khoé mi.
Fb Hà quỳnh Vân
-Haaaaaaa
-haaaaaaaa
-haaaaaaaa
Hay lắm mà chúng mày cười
Hà ko chịu nổi nữa nó bò ra bàn cười. Vân thì chỉ tủm tỉm khi nhìn cái bản mặt nhăn nhó của nó. Dạo này công nhận nó hay nhăn nhó thật. Cô biết nó ko ưa Thảo mà. Nh ghét của nào trời sẽ trao của đó.
Cả bọn cứ cười còn hắn hậm hực
-con mẹ nó. Đúng là phía sau thằng đàn ông thất bại là một con mẹ già chuyên sui dại – ý nói Vân
-haaaaaaa
-chị làm ơn mang cô ta ra khỏi cuộc đời của em đi. 3 ngày có cô ta mà em thấy phát rồ rồi
-rồ vì đàn bà có sao?
-cô ta ko phải là đàn bà.
Cả bọn lại cười. Hắn quay đi ko thèm nhìn chị. cuộc đời hắn ko biết gặp chị là vui hay bất hạnh đây?
Thảo ko ngủ đc. hôm nay thấy hắn đi cùng một hội đàn ông đằng đằng sát khí. đã thế hình như họ mang vũ khí. việc làm ăn kinh doanh của hắn cô ko giành . và việc tranh chấp thì khó tránh khỏi. nhưng để mang vũ khí ra dọa nhau thì quả là đáng sợ mà.
3 giờ sáng hắn chưa về. cô vẫn ko ngủ đc. cảm giác chờ đợi và lo lắng cho một người là như thế này sao?
gần sáng hắn mới về. cơ thể có vẻ mệt mỏi. nghe tiếng bước chân vào nhà. Thảo vùng dậy nhưng cô ko dám chạy ra. mà đứng cửa phòng rình hắn. bàn tay hắn băng trắng. khuôn mặt ko ngủ tỏ rõ vẻ mệt mỏi. hắn bước đến cửa phòng thấy thấp thoáng bóng cô. hắn cau mày. bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
hành động đó làm Thảo buồn mất cả một ngày liền. cô không thể định nghĩa được cảm xúc đó là gì nữa.
-em sao thế?
anh Vũ xua tay qua mặt cô khi thấy cô không tập trung
-để ý vào. vỡ 1 cái là mất toi 1 ngày lương đó nhé.
-vâng
cô định quay đi nhưng anh gọi lại
-Thảo hôm nay mệt hả em?
-ko ạ
-thế có chuyện gì vậy.?
cô ngơ ra một chút. Anh Vũ đang quan tâm cô chăng? đúng là dạo này anh Vũ có hay hỏi thăm cô hơn. hay anh nghĩ cô Và Tuấn có gì…..bản thân cô cũng ko biết nữa
-em ko sao đâu anh. em ổn mà
cô cố cười thật tươi. nhưng trong lòng lại đang rối bời
buổi tối cô đi làm về vừa mở cửa đã thấy nhà bưa bộn. anh ta ở nhà 1 ngày thôi là nhà cửa luôn tan hoang vậy đó. cô bước vào phòng tắm rửa rồi sang phòng anh ta gõ cửa
-cái gì?
anh ta gào to từ bên trong vọng ra
-chị Vân gửi anh cái này này.
nghe đến chị Vân hắn mở cửa ngay. cái túi nhỏ xinh bên trong chưa biết có gì hắn giật láy định đóng cửa thì điện thoại hắn kêu
là chị. hắn nghe máy rất ngoan
-vâng
-chị bảo Thảo mua thuốc cho em đấy. băng lại tay đi nhé. cứ để nó giúp. ok
chị cúp máy rất nhanh. hắn lại cau mày. nhìn thảo.
cô ta ko biết có đặc điểm gì mà chị lại thik cô ta đến vậy?
hắn ko đóng cửa mà đi vào bàn tiếp tục làm việc. mặc kệ Thảo đứng nhìn hắn. Đàn ông đẹp nhất lúc làm việc quả là đúng. cái phong cách ngỗ ngược của hắn giờ này không còn mà thay vào đó là một người đàn ông chính hiệu, nghiêm túc đang cầm tập giấy nghiên nghiên cứu cứu. chốc chốc lại thở dài.
Thảo bước lại. tim cô tự nhiên run lên. cô cảm thấy mất tự nhiên trc mặt hắn ngay lúc này. cô ấp úng
-nghỉ tay……em ….thay băng cho
hắn không nói gì. tay vẫn cầm tập giấy rồi lại nhìn lên mãu trên máy tính. sau đó mới đưa bàn tay bàn tay bị đau ra cho cô. mắt vẫn dán vào laptop.
cô nhẹ nhàng tháo băng ra. cả một vết cắt dài. cô thấy tim mình đau nhói. nhẹ nhàng lau vết thương rồi băng lại. thỉnh thoảng cô thấy hắn cau mày. rõ ràng cũng đau nhưng ko dám kêu.
-em nấu ăn rồi. anh ra ăn chút rồi uống thuốc.
-ko cần
hắn trả lời lạnh lùng. cô thoáng chút buồn. nhưng hắn vẫn dán mắt vào màn hình
-chị Vân nói anh phải ăn mới uống thuốc
-ko cần
-vậy để em gọi điện nói chuyện với chị
hắn ngẩng lên cau mày…. khốn nạn
nhưng hắn sợ chị thật. nên hắn để đó. đứng dậy. trên bàn ăn cô chuẩn bị vài món đơn giản.
bữa ăn chỉ có 2 ng . đây là lần đầu tiên kể từ ngày cô về đây 2 ng ăn chung với nhau. tuy ko nói chuyện nhưng Tuấn cũng ko còn cau có nữa. đến khi ăn xong hắn đứng lên về phòng. đang chăm chú làm việc thì có 1 cốc nước và mấy viên thuốc để trước mặt. hắn cau mày nhìn lên.
-là chị Vân bảo anh uống thuốc ko nhiễm trùng.
nghe vậy khuôn mặt hắn mới giãn ra.
bây giờ Thảo phát hiện ra rằng cứ mỗi khi nhắc đến chị Vân là hắn lại rất ngghe lời. hắn thik chị Vân chăng. ý nghĩ đó lại khiến Thảo có cái gì đó nhói trong tim. cảm giác là gì???
cô quan sát 1 lượt căn phòng bừa bộn đồ đạc của hắn. giấy tờ trên bàn làm việc cũng nhiều. nhưng thứ khiên cô phải chú ý đó là……súng….
không phải 1 mà là 2hay 3 cô ko nhìn rõ trong ngăn bàn có mấy. thấy cô đứng ngây ra bất giác hắn ngẩng lên. cau mày nhưng lại hướng theo ánh mắt cô. hắn biết cô thấy thứ gì rồi.
-nhìn cái gì….đi ra đi
hắn quát lên. Thảo bất giác giật mình. rồi cũng bước ra cửa.
cô quay đầu lại nhìn hắn. cái bóng lưng chăm chú làm việc. cùng với khẩu súng nằm trong ngăn bàn, vết thương ở tay, những đêm đi về không ai biết.
Ngần ấy ngày tháng cô sống và làm việc cùng Tuấn chưa một lần ai đó nhắc đến gia đình của hắn. cô ko biết hắn có mồ côi như chị Hà hay không?
Fb Hà quỳnh Vân
bất giác có gì đó nghẹn nghen trong tim. cô không cha đã khổ lắm rồi. nếu Tuấn không có cha mẹ. không biết trước đây cuộc sống của anh đã vất vả đến nhường nào. nếu có thể. cô không cần anh phải vui vẻ, phải yêu thương cô. chỉ cần những ngày sống cùng anh thế này. có thể cho anh có chút cảm giác của một gia đình. cảm giác đc quan tâm như những ng thân.
cô sẽ cố gắng. mong rằng anh sẽ hiểu.
bước chân lặng lẽ về phòng. khi vừa đóng lại thì nước mặt ở đâu chảy ra ko ngừng. cô nhớ nhà, nhớ mẹ và các em. nhớ cả bố nữa cho dù hình ảnh bố giờ đây ko còn rõ ràng nữa. hóa ra cô vẫn hạnh phúc hơn anh.
tiếng gõ cửa phòng dồn dập. Thảo gạt vội nước mắt. rồi mở cửa chứ nếu ko mở nhanh có khi anh ta phá hỏng cửa cũng nên.
hắn vừa định quát cô ta một trận thì thấy đôi mắt còn ướt,, đỏ hoe ấy. bất giác lại thấy mềm lòng. từ nãy hắn còn chưa nói gì mà đã khóc. đúng là đàn bà.
hắn ngây ra mấy phút rồi cố gắng hít sâu nói rất nhanh
-tôi ko biết chị Vân gửi cô đến đây làm gì. nhưng tốt nhất cô nên biết chuyện mình. hãy biết mình là ai và ngậm mồm lại. đừng xía vào chuyện của tôi. rõ chưa?
từng lời nói như gáo nước lạnh dội vào ng Thảo. cô gạt đầu nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. nước mắt dù có muốn tuôn ra ngay lúc đó cũng cố gắng kìm lòng.
là cô….. ko có quyền quan tâm hắn…..đúng thế….hắn giàu có…..nhiều tiền nhiều gái….vậy thì cô là gì đây… một đứa làm thuê…. nghèo hèn….xấu xí…ăn mặc quê mùa…..vậy thì cô có quyền gì mà mong được hắn để ý chứ….hóa ra suy nghĩ vừa rồi …. là cô tự huyễn hoặc đó thôi.
đóng cửa lại rồi để cho nước mắt từ từ rơi xuống.
cô lại nhớ mẹ rồi. ôi …..mẹ…..bố…..các em
hình ảnh mẹ cô giữa những bộn bề lo toan và nghèo khó. tuổi thơ cô lớn lên lo ăn từng ngày….. cô có tư cách gì mà mơ đến hắn.
quá điện rồ…..
vừa khóc Thảo vừa đứng lên Thu dọn đồ đạc. nơi này ko phải dành cho cô…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!