Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 29
chap 29 ANH ĐÃ RỜI XA
ngày cưới của hắn sắp tới.
cô dâu bé nhỏ của hắn được chăm chút cũng có vẻ khá hơn.
hắn đưa cô về nhà từ 5 hôm trước. ngày ngày chỉ gọi điện video để nhìn thấy tí của hắn. cho dù Tí của hắn vẫn bé tị bằng quả nho thôi à.
còn hắn ở lại cũng bận rộn với vô số công việc. là chuyện mua vũ khí. chuyện tập trung tài chính là hắn phải lo hết. công việc nhiều đến mức hắn có ngày chỉ đc ngủ 4-5 tiếng đồng hồ. bữa cơm cũng vội vàng.
bê cái bát cơm hắn thấy nhớ cô vợ bé bỏng của hắn vô cùng. nhớ bữa cơm của hai người. những câu chuyện về cách chăm sóc con cái. chuyện về Tí còi của hắn. Tí còi của hắn đang lớn lên từng ngày.
chị cả của hắn dạo này thường xuyên đi cùng Hải chốc . hai người họ có cái gì đó như muốn giấu hắn và HÀ. có lẽ do cả hai sắp cưới nên chị ko muốn bọn hắn bận tâm chăng.
ngày cưới của hắn cuối cùng cũng tới. không biết những người đàn ông khác lúc cưới có hồi hộp không nhưng hắn thì dường như quá bận rộn để hồi hộp. hắn diện bộ vest rất đẹp mà HÀ già đã may cho hắn và Cường. quả rất đẹp mà.
em gái hắn hãnh diện cài bông hoa vào ngực cho hắn. bông hoa trắng với mùi thơm từ lọ nước hoa hắn yêu thik. lọ nước hoa mà chị cả đã mua tặng cho hắn. hôm nay là một trong ba thằng em hắn sẽ lái xe hắn đến đón cô dâu. cô dâu bé bỏng của hắn mặc váy cưới rất xinh. từ nay hắn đã có vợ công khai. xã hội thừa nhận hai người là vợ chồng. hắn sẽ cố gắng hết sức có thể để vợ con hắn có cuộc sống bình yên, bởi vì hắn là một thằng có trách nhiệm. ít nhất là cho tới thời điểm này.
Hắn ngồi bần thần . Nhấp chút rượu cùng mấy anh em trong nhà. Mẹ hắn bước từ đâu ra
-thảo ngủ rồi hả?
-vâng. Cô ấy lên phòng.
Mẹ hắn tủm tỉm bước lên cầu thang.
Thảo nghe tiếng gõ cửa.
-cứ vào đi ạ.
Mẹ hắn bước vào. Khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. Bà bước đến ngồi ngay xuống giường.
-mệt lắm hả con.
-ko ạ.
-uống sữa vào rồi đi ngủ đi nhé.
-vâng.
Bà ngập ngừng như muốn nói điều gì đấy nhưng ngại. Thảo thấy biểu cảm của bà như vậy nên cô hỏi lại
-có chuyện gì vậy…. mẹ
-à….mẹ…. mẹ…. -bà cười nhẹ – là em bé mới đc hai tháng nên hai đứa phải nhẹ nhàng thôi … chú ý có biểu hiện lạ thì gọi mẹ
Thảo đỏ mặt. Nhưng mẹ nói đúng. Dù sao Tuấn cũng nhẹ nhàng. Cô ngước lên nhìn mẹ ngượng ngập đáp
-vâng ạ.
(Cảm giác ngày đầu về nhà chồng có vẻ hổi hộp nhỉ. em chưa biết .hì)
cô ngồi chờ hắn. hôm nay là ngày hắn đón cô về nhà hắn. là vợ hắn. là con dâu của mẹ hắn. vậy mà hắn cứ chăm chăm li rượu. có chút gì đó lại thấy tủi thân. nhưng mà vì quá mệt cô nằm xuống suy nghĩ về tinh cảm của hắn dành cho mình. cảm giác tủi thân càng ngày càng dâng cao. nước mắt cứ thế trào ra khóe mắt. đúng là cô đã quá mải mê với hạnh phúc mà hắn tạo ra. một hạnh phúc ko có thực..
Tuấn cùng mấy anh em vẫn ngồi uống rượu Hàn huyên. Câu chuyện dường như sẽ ko có hồi kết nếu như điện thoại của hắn ko kêu.
Hắn nhấc máy
-em nghe đây
-Tuấn ko họp à?
-họp gì ạ?
-Uh nhỉ. Tuấn mới cưới vợ anh quên …
Đầu dây bên kia họ cười.
-Tuấn …bàn giao giấy tờ lại cho bên anh nhé. Chị cả bảo Tuấn ko chơi vụ này
-ai bảo thế.?
Hắn quát lên trong điện thoại.
-thôi. Chú mới cưới vợ thì cứ ở nhà với vợ đi. Mọi việc khác cứ để bọn anh lo.
Hắn cau mày khi bên kia cúp máy. Hắn lại bấm điện thoại.
Tiếng điện thoại kêu trong vô tận … ko ai nghe máy… hắn gọi điện cho Hà. Nó cũng ko nghe… có chuyện gì?
Cuối cùng hắn gọi điện cho Hải nhưng nó ko nghe máy. Hắn nóng ruột. Tại sao chị cả loại hắn ra khỏi cuộc chơi. Rõ ràng anh em sướng cùng hưởng khổ cùng chịu cơ mà. Sống chết phải có nhau chứ. Hắn nắm chặt lấy điện thoại.
Chị muốn gì đây chị cả. Ý chị là gì
Hắn ko ngần ngại đứng lên bước nhanh ra xe. Hắn chẳng còn nhớ có một cô dâu đang đợi hắn trong phòng.
Tuấn chạy rất nhanh. tay anh cầm khẩu súng và đang rượt đuổi ai đó phía trước.
-đứng lại….
Tuấn quát to
nhưng cái người đó vẫn cứ chạy. và Tuấn vẫn cứ đuổi theo. thảo thấy chồng như vậy cũng chạy theo. cô ko muốn anh vụt khỏi tầm mắt của mình. cô muốn bảo vệ anh.
Tuấn chĩa súng về phía ngươi đàn ông đó rồi nổ súng. anh ta ngã xuống và Tuấn tiến lại gần.
khi anh vừa tới gần thì Thảo cũng đuổi kịp theo anh
-anh TUấn
Tuấn quay đầu lại nhìn cô cười rất tươi nhưng…sau anh người đàn ông ấy xuất hiện đưa dao lên đâm một nhát vào lưng anh…..
-anh Tuấn…. anh Tuấn…. không……..
Thảo giật mình vùng dậy. chỉ là mơ thôi mà mồ hôi cô vã ra ướt đầm.
_Thảo … mẹ đây.
mẹ Tuấn chạy sang khi nghe tiếng cô hét lên. bà ôm lấy cô khi cô hoảng hốt…
-ko sao. có mẹ đây…
-mẹ… anh Tuấn…..đâu ạ?
-nó đi có việc rồi.
-việc gì hả mẹ?
-hình như rất quan trọng thì phải. nó nghe điện rồi đi luôn.
Thảo lo lắng. giấc mơ này làm cô vô cùng sợ hãi. xin ông trời đừng mang hạnh phúc của mẹ con cô đi…..
Ở đại bản doanh của Rồng. Cuộc họp đã bắt đầu mà ko có hắn . Nhưng mà hắn cũng ko phải dạng vừa đâu. Hắn đi rất nhanh. Đàn em thấy hắn cúi đầu chào. Hắn ra lệnh cho bọn họ im lặng. Là hắn âm thầm quan sát tình hình. Là hắn… đã biết được bí mật của chị…. hắn nắm chặt tay vào điện thoại. Mím môi. Là hắn bị chị lừa dối.
tan cuộc họp Chị cả cùng Hải đang nói chuyện gì đó. Chị mang tất cả giấy tờ bàn giao cho Hải. Là ý chị đã quyết. Ko ai đc phép cãi lời. Nhưng khi câu chuyện của hai người đang dở dang. Hắn đẩy cửa rất mạnh bước vào
-nói cho em biết chuyện này là gì?
hắn quát lên.
-Tuấn bình tĩnh
tiếng hải cũng có vẻ ko ổn
-chị nói đi chứ…
hắn ko thể kiên nhẫn đc nữa rồi
-Hải đi ra ngoài
tiếng chị nói rất nhẹ.
câu chuyện mà chị đã từng nói với mình hắn. giờ cũng chỉ giải quyết với riêng hắn mà thôi
-Tuấn…. chị xin lỗi
hắn bước lại gần chị. ánh mắt đỏ lên tia giận dữ
-chị chưa bao giờ nói hai lời…
– chị không có lựa chọn nào khác…. chú phải hiểu cho chị
-hiểu ư? vậy chị thử nghĩ xem. nếu người chị yêu đối mặt với cái chết chị có vui không? nếu như lão hưng mà đứng giữa sống chết chị nghĩ thế nào?
-tuấn… anh ấy ko giống chúng ta. chị đã chọn con đường này. chị phải chấp nhận
-có cả trăm cách để chấp nhận… ko nhất thiết là chị trực tiếp đi trao đổi. nếu rơi vào tay Hổ. thì chết chắc chị biết chưa
-đừng lo
-đừng lo ư?
-em đã lấy vợ vì chị… đã thương cô ấy cũng vì chị… giờ chị nói đừng lo….
-Tuấn ….
-chỉ vì em yêu chị… em sẵn sàng làm tất cả. và giờ chị loại em khỏi cuộc chơi. chị…….thật quá đáng
-Tuấn đứa bé cần có cha. và em là người có khả năng điều hành tốt công việc của chúng ta khi ko có chị.
-chị định đi vào chỗ chết thật à.?
-đừng nghĩ vậy. TUấn ….em phải tin chị. sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu. sẽ an toàn
-an toàn ư? còn lí do nào để em tin chị nữa. em ko muốn tin
hắn bước nhanh ra ngoài. cảm giác đau khi bị người hắn yêu lừa dối là như thế này. hắn đã hứa với chị đổi lại chị sẽ cho người khác đi trao đổi với hổ. Và giờ thì chính chị lại là người trực tiếp đi. là chị tự đưa mình vào chỗ chết mà hắn ko thể nào ngăn cản đc.
người đàn bà hắn yêu…. mối tình đầu của hắn… hắn phải nói là rất đau lòng.
hắn vùi mình vào quán rượu. quên mất cả mình là một chú rể và có một cô dâu đang đợi hắn ở phòng Tân hôn.
hắn đau lắm. nước mắt tuy ko chảy ra bên ngoài nhưng chảy ngấm sâu vào từng khe nhỏ trong tim hắn.
tình yêu là một thứ cảm giác thật chó má khiến hắn ko giữ nổi bình tĩnh. hắn lại điên rồi. hắn điên rồi
-Anh Tuấn…
hắn quay lại
-đến ròi à?
hai cô em xinh đẹp níu vai hắn. hắn cũng chả vui đc. chỉ là hắn lại muốn đàn bà để rửa hận. hắn đứng len khoác vai hai cô em vào phòng
Thảo thức dậy khi ánh sáng đã tràn ngập căn phòng. cả đêm qua Tuấn ko về. cũng ko gọi điện. cô lại càng lo lắng. cầm điện thoại lên gọi co Tuấn ko đc. bất giác có điều gì đó như bóp nghẹt trong tim cô. cầu trời phù hộ cho chồng của con. cầu cho anh ấy luôn được an toàn
Tuấn thì chẳng còn biết đến chuyện có ai đó đang lo lắng cho hắn vô cùng. hắn cứ uống rượu cho quên nỗi bực dọc. nỗi đau mà cái thứ gọi là tình yêu mang lại cho hắn. chết tiệt cái cuộc đời. sao mọi thứ hắn đều có thể có được.. vạy mà chỉ có một người đàn bà mà tại sao ko?
hắn hận… rất hận cái cuộc đời này….
tối nay hắn lại say. hai vòng tay xinh đẹp lại rìu hắn vào phòng. nếu ko thể có được ng chúng ta yêu. chúng ta vẫn có rất nhiều đàn bà quan tâm và chăm sóc.
cuộc đời là thế phải ko?
tim hắn đau ư?
ko phải….tim chỉ làm nhiệm vụ bơm máu thôi mà
tim hắn vỡ vụn ư?
đâu ra …. tim vỡ thì hắn sống kiểu gì?
lòng hắn tan nát sao?
cũng chả phải. …ruột chỉ để hấp thụ thức ăn thôi mà
vậy tình yêu thì là cái quái gì… nó đíu cầm được.. đíu sờ thấy…. cho nên tình yêu chắc chắn là không ăn được
vậy thì không có nó hắn vẫ sống vẫn vui vẻ.. hắn bất cần
cho nên lại một đêm nữa hắn say… và…
Thảo thấy hắn không về 3 ngày liền cô lo lắng… đêm nay là đêm thứ 3 ko liên lạc được cho hắn rồi. cô ko ăn nổi cơm nữa. Thảo cầm điện thoại gọi cho Hà . tiếng chị Alo ở đầu dây khiến cho cơn nghẹn ngào của cô dâng lê gấp bội. thấy cô thút thít liên hồi HÀ trấn an
-em yên Tâm. Tuấn ko sao. chỉ là công việc dạo này bận quá.. em cũng biết mà…
-nhưng anh ấy ko nghe máy…
-đừng lo. để chị bảo nó gọi về. yên tâm nhé
và cả hai cúp máy…ko biết Hà sẽ làm gì tiếp theo đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!