Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 36 - 1
chap 36 NỗI ĐAU LÀ DO ANH (TIẾP)
ôi cái cuộc đời sao lại khó hiểu đến như vậy. gặp rồi …quen. quen rồi ….yêu. yêu rồi …..đau khổ
Quen rồi , cảm giác buồn một chút trong đêm thâu.
Sáng thức dậy mỉm cười , rồi mọi nỗi buồn sẽ trôi qua mau
Quen rồi , cảm giác cô đơn khi không có ai bên cạnh.
Nhủ với lòng , một mình….. cũng tốt….. có sao đâu.
Sáng hôm sau thức giấc sau một đêm khó ngủ. hắn xuống nhà thì cô đã đi làm
Đến tối khi mọi người chuẩn bị đi ngủ cô mới về. khuôn mặt lạnh tanh. Cô chỉ cười với mẹ chồng và con. Nhưng khi thấy bóng hắn cô lại bỏ lên phòng.
Đêm….
– Nhìn lại những chặng đường đã qua….
Quay về những dấu chân đã bước….
….Suy ngẫm….
– Có bao giờ là mãi mãi….?
– Đường đời có bao giờ phẳng phiu….?
– Nước mắt có bao giờ rơi vô nghĩa?
– Cuộc sống vốn đa màu
– Tìm kiếm hạnh phúc cho mình….Đôi khi …phải học cách chấp nhận..đau thương
Có thể trong mắt tôi.. em từng là cũ kỹ.. là quá quen thuộc.. là nhàm.. và đôi lúc tôi khát khao đi tìm một cái gì đó mới lại..
..nhưng tôi quên rằng.. cái cũ kỹ.. cái quen thuộc.. cái nhàm ấy mới chính là người hiểu hết con người tôi.. mới chính là người luôn quan tâm lo lắng cho tôi kể cả trong từng giấc ngủ. vậy mà tôi đã đánh mất rồi…. xin lỗi em
1 tuần như vậy bố mẹ hắn cũng chỉ biết thở dài. TUấn một tuần về nhà mà gày đi nhiều . đêm hắn ko ngủ đc. Cứ nghĩ đến căn phòng bên cạnh có một người đang giận , một người không muốn nhìn mặt hắn là hắn lại thấy đau đớn giày vò, cảm giác ân hận xông lên nghẹn họng.
Thảo cũng chẳng khá hơn. Không đêm nào cô ngủ cả. sáng dậy rất sớm đi làm cốt để tránh mặt nhau. Quả thật cô cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần. cô gày đi trông thấy.
nhưng rồi rốt cuộc sau nhiều đêm thức trắng cô cũng đưa ra được quyết định của mình….
Sống trên đời ai cũng từng vấp ngã ,rồi trải qua những điều đau thương mất mát, thậm chí là hối hận …đau đớn… vì những việc mình đã qua. Hối hận luôn đi cùng với muộn màng nhưng sau đó bài học mà ta nhận lại được chính là… sức mạnh và ý chí kiên định. Để không phải hối tiếc thêm một lần khờ dại nào nữa trong cuộc đời.
Buổi sáng khi hắn đã về nhà được 10 ngày. thảo quyết định dậy sớm. nấu ăn sáng cho cả nhà chứ không ra xưởng như mọi khi. Tuấn nhìn bát bún bò chân giò nghi ngút khói… trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Có lẽ cô ấy đã tha thứ cho hắn chăng?. Bố mẹ thì tươi ra mặt. cô hai thì cứ liếc anh chị liên tục. cô vẫn ngồi im lặng ăn. Cho đến khi mọi người ăn xong cô mới ngập ngừng lên tiếng
-bố…mẹ….con có chuyện xin thưa với bố mẹ
Cả nhà quay sang nhìn cô. Ánh mắt chờ đợi
-con có gì nói đi. bố nghe đây.
-con….con…..- cô cố hít sâu để lấy dũng khí thốt lên lời
-con muốn xin bố mẹ cho con về quê. Xin lỗi bố mẹ vì con….. – cô ko thể tiếp tục nói lên lời nào được nữa.
-tai sao lại là bây giờ hả con?
Mẹ cô tròn mắt nhìn cô. Bà hiểu ý cô vừa nói
-con cũng định nói với bố mẹ từ tháng trước nhưng mẹ ốm nên con ko dám. Sợ mẹ buồn
Cô lại cúi xuống.
Bố đặt 2 tay lên bàn một cách nghiêm trang nhìn thẳng vào cô. Ông biết cô quyết định như vậy cũng có lí do. Cô còn trẻ. Ko thể chôn vùi mình mãi ở đây. Chờ đợi thằng con ông một đi mà ko biết bao giờ trở lại. và quan trọng là nó lại rất trăng hoa. Ông thở dài.
-bố đồng ý
hắn ngẩng lên nhìn bố. ánh mắt lộ rõ tia đau đớn. rồi lại nhìn cô. Cô vẫn cúi xuống ko dám đối diện với mọi người. bàn tay hắn nắm chặt đôi đũa. Cổ họng không nuốt nổi chút nước bọt. đôi mắt đỏ lên . cố nuốt nước mắt vào lòng. Mẹ hắn và cô hai thì khóc….
-Thảo. mẹ xin con hay nghĩ lại đi. gia đình mình đang hạnh phúc. Mẹ có bao giờ đối xử không ra gì với con đâu mà con lại đòi bỏ mẹ
-mẹ….con xin lỗi
Cô cũng khóc. Giờ cô biết phải nói gì đây…
-em thôi đi. con bé còn trẻ. Nó cần tìm hạnh phúc cho nó chứ. em giữ nó lại là làm khổ nó đấy.
-ông thôi đi. nó là con dâu tôi. Cháu tôi. ông định mang cho người khác à.
Thấy mẹ nói to cô khóc rồi đứng lên đi thẳng về phòng đóng cửa lại. Tuấn cũng im lặng đứng lên về phòng của mình.
Hai con người phía sau hai cánh cửa. cách nhau một bức tường mà như xa tận chân mây. Cả hai cùng khóc cho nỗi đau mà chỉ một người gây ra chính là hắn. Tuấn khóc vì ân hận. còn cô khóc vì tủi hổ vì giận hờn…
Yêu đơn phương :
Là cuộc đấu tranh giữa lí trí và sự ngộ nhận của trái tim
Là cái nhìn từ xa , sự quan tâm âm thầm dành cho ai đó
Là hy vọng rồi thất vọng lúc nào chẳng hay
Là tuyệt vọng trog những nỗi buồn tự mình tạo ra
Là hạnh phúc nhỏ nhoi trong những niềm vui mình tự ngỡ…
Là chờ đợi dù biết người ta chẳng bao giờ nhìn lại…
Là nhớ là mong mặc cho người ta hờ hững
Là chấp nhận tất cả những nỗi đau
Là làm quen với sự lạnh lùng ấy…
Là yêu hết lòng dù biết người ta sẽ chẳg bao giờ yêu lại mình đâu!
Là đau, là khổ, nhưng chẳng thể nào dễ dàng từ bỏ được!
Là những đêm âm ỉ nỗi cô đơn
Cô ôm lấy ngực mình. Cô gắng hít thật sâu để lấy không khí. Tại sao ông trời lại bất công với cô như thế này. Tai sao cuộc đời lại trớ chêu. Tai sao cô lại yêu anh ta để rồi hận anh ta đến nhường này. Cô không muốn gặp. không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Thảo khóc rồi ngủ thiếp đi trong mệt mỏi. cả tuần nay cô không ngủ chút nào. Ăn uống thất thường. lại ăn ít nên dường như chẳng còn sức sống. trong giấc mơ cô mơ thấy có bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô. Nắm tay cô. Cô nghe thấy tiếng ai đó thở dài.
Thức dậy khi trời đã về chiều. trên bàn còn bát cháo nghi ngút khói. Mẹ cô bước vào. Đôi mắt bà cũng sưng lên. Giọng lạc hẳn đi mà cô thấy xót xa.
-ăn cháo đi. con mệt lắm à. Ngủ li bì từ sáng
-con…không đói mẹ ạ.- cô cúi xuống ko dám nhìn bà
-ăn cháo đi cho khỏe không mai về trên đấy bà lại nói bố mẹ đối xử ko ra gì với con. Mai bố cho người chở con lên trên đó. lúc nào chán thì lại về với mẹ
Bà nói giọng nghẹn ngào. Nước mắt lại rơi ra ko kiểm soát. Cô cũng vậy bát cháo chan nước mắt này …. đắng mà vẫn phải cố nuốt vào lòng thôi.
Sáng hôm sau cô thức dậy. còn đồ gì cá nhân cô bỏ nốt vào va li. Chú Tài xách đồ của cô ra xe. Mẹ anh không cầm nổi nước mắt. bà khóc suốt . Cô Hai cũng vậy. cô biết chị cương quyết như vậy có can cũng ko được. nếu cô là chị thì đã bỏ ông anh này lâu rồi.
còn TUấn chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đau khổ. Không ngờ khi mình nhận ra điều gì là quan trọng trong cuộc đời thì nó lại không cần mình nữa. thế mới nói …có không giữ mất đừng tìm mà.
Nhưng hắn không dám ích kỉ vì đó là lỗi của hắn. Nếu hắn nhận ra sớm hơn cô lẽ cô đã không giận đến mức ko muốn nhìn thấy mặt hắn. Ko muốn ngồi cạnh. Ko muốn ăn cùng.
Cô nói đúng. hắn dơ bẩn. hoàn toàn … không xứng đáng.
Cô mở cửa xe. Cu tí vẫy ta chào ông bà nội hớn hở vì đc đi ô tô. Nó chẳng biết người lớn lại đang đau khổ vì nụ cười của nó. hắn ngồi xuống gọi con
-Tí. Ra ba bế cái nào
Nó nhìn hắn mắt đỏ thì lùi lại nép sau lưng mẹ. hắn có chút tự ái vì hành động đó. con mình còn coi mình như xa lạ thì lỗi lớn nhất là do hắn bỏ mặc nó còn gì.
-Thảo ơi.
Mẹ anh cố níu kéo lại lần cuối. cô nhìn bà mà nước mắt lại rơi ra.
-mẹ…. để cô ấy … đi đi
hắn nói giọng run run. bản thân đang cô gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. hắn không thể để mọi người thấy hắn yếu đuối… nhất là cô
Cô quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm. rồi quay đi.
hít một hơi thật sâu nhìn về phía trước…
Khi còn trẻ, tôi từng yêu một người, cho rằng không có anh, ngày tháng rực rỡ đến mấy cũng đều tẻ nhạt. Đến khi duyên phận đã hết, tôi mới tỉnh ngộ, bản thân thật ra cũng mạnh mẽ biết nhường nào.
khi xe vừa chuyển bánh thì mẹ anh khóc nấc lên. Hắn đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng chiếc xe. Bố hắn tiến lại gần hắn.
-bốp
-bốp
-đáng ra mày ko nên quay về thì đúng hơn.
Bố hắn hai mắt đỏ ngầu. ông nắm chặt tay. Thật sự rất muốn đánh hắn thêm
Anh chỉ biết nhìn bố. nước mắt bố cũng rơi. Đàn ông phải đau khổ lắm người ta mới để cho mọi người thấy mình yếu đuối. ngay lúc này ông quả thật rất đau.
còn với hắn…
Cái tát này ko thể đau bằng nỗi đau đang có trong tim hắn. Cảm giác này là gì đây. Hóa ra người ta nói đúng mà. có không giữ mất đừng tìm
hắn đã mất mẹ con Tí rồi ư?
ông trời đang trừng phạt sai lầm của hắn…
vậy cuộc đời tiếp theo hắn phải sống như thế nào đây???chap 36 NỗI ĐAU LÀ DO ANH (TIẾP)
ôi cái cuộc đời sao lại khó hiểu đến như vậy. gặp rồi …quen. quen rồi ….yêu. yêu rồi …..đau khổ
Quen rồi , cảm giác buồn một chút trong đêm thâu.
Sáng thức dậy mỉm cười , rồi mọi nỗi buồn sẽ trôi qua mau
Quen rồi , cảm giác cô đơn khi không có ai bên cạnh.
Nhủ với lòng , một mình….. cũng tốt….. có sao đâu.
Sáng hôm sau thức giấc sau một đêm khó ngủ. hắn xuống nhà thì cô đã đi làm
Đến tối khi mọi người chuẩn bị đi ngủ cô mới về. khuôn mặt lạnh tanh. Cô chỉ cười với mẹ chồng và con. Nhưng khi thấy bóng hắn cô lại bỏ lên phòng.
Đêm….
– Nhìn lại những chặng đường đã qua….
Quay về những dấu chân đã bước….
….Suy ngẫm….
– Có bao giờ là mãi mãi….?
– Đường đời có bao giờ phẳng phiu….?
– Nước mắt có bao giờ rơi vô nghĩa?
– Cuộc sống vốn đa màu
– Tìm kiếm hạnh phúc cho mình….Đôi khi …phải học cách chấp nhận..đau thương
Có thể trong mắt tôi.. em từng là cũ kỹ.. là quá quen thuộc.. là nhàm.. và đôi lúc tôi khát khao đi tìm một cái gì đó mới lại..
..nhưng tôi quên rằng.. cái cũ kỹ.. cái quen thuộc.. cái nhàm ấy mới chính là người hiểu hết con người tôi.. mới chính là người luôn quan tâm lo lắng cho tôi kể cả trong từng giấc ngủ. vậy mà tôi đã đánh mất rồi…. xin lỗi em
1 tuần như vậy bố mẹ hắn cũng chỉ biết thở dài. TUấn một tuần về nhà mà gày đi nhiều . đêm hắn ko ngủ đc. Cứ nghĩ đến căn phòng bên cạnh có một người đang giận , một người không muốn nhìn mặt hắn là hắn lại thấy đau đớn giày vò, cảm giác ân hận xông lên nghẹn họng.
Thảo cũng chẳng khá hơn. Không đêm nào cô ngủ cả. sáng dậy rất sớm đi làm cốt để tránh mặt nhau. Quả thật cô cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần. cô gày đi trông thấy.
nhưng rồi rốt cuộc sau nhiều đêm thức trắng cô cũng đưa ra được quyết định của mình….
Sống trên đời ai cũng từng vấp ngã ,rồi trải qua những điều đau thương mất mát, thậm chí là hối hận …đau đớn… vì những việc mình đã qua. Hối hận luôn đi cùng với muộn màng nhưng sau đó bài học mà ta nhận lại được chính là… sức mạnh và ý chí kiên định. Để không phải hối tiếc thêm một lần khờ dại nào nữa trong cuộc đời.
Buổi sáng khi hắn đã về nhà được 10 ngày. thảo quyết định dậy sớm. nấu ăn sáng cho cả nhà chứ không ra xưởng như mọi khi. Tuấn nhìn bát bún bò chân giò nghi ngút khói… trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Có lẽ cô ấy đã tha thứ cho hắn chăng?. Bố mẹ thì tươi ra mặt. cô hai thì cứ liếc anh chị liên tục. cô vẫn ngồi im lặng ăn. Cho đến khi mọi người ăn xong cô mới ngập ngừng lên tiếng
-bố…mẹ….con có chuyện xin thưa với bố mẹ
Cả nhà quay sang nhìn cô. Ánh mắt chờ đợi
-con có gì nói đi. bố nghe đây.
-con….con…..- cô cố hít sâu để lấy dũng khí thốt lên lời
-con muốn xin bố mẹ cho con về quê. Xin lỗi bố mẹ vì con….. – cô ko thể tiếp tục nói lên lời nào được nữa.
-tai sao lại là bây giờ hả con?
Mẹ cô tròn mắt nhìn cô. Bà hiểu ý cô vừa nói
-con cũng định nói với bố mẹ từ tháng trước nhưng mẹ ốm nên con ko dám. Sợ mẹ buồn
Cô lại cúi xuống.
Bố đặt 2 tay lên bàn một cách nghiêm trang nhìn thẳng vào cô. Ông biết cô quyết định như vậy cũng có lí do. Cô còn trẻ. Ko thể chôn vùi mình mãi ở đây. Chờ đợi thằng con ông một đi mà ko biết bao giờ trở lại. và quan trọng là nó lại rất trăng hoa. Ông thở dài.
-bố đồng ý
hắn ngẩng lên nhìn bố. ánh mắt lộ rõ tia đau đớn. rồi lại nhìn cô. Cô vẫn cúi xuống ko dám đối diện với mọi người. bàn tay hắn nắm chặt đôi đũa. Cổ họng không nuốt nổi chút nước bọt. đôi mắt đỏ lên . cố nuốt nước mắt vào lòng. Mẹ hắn và cô hai thì khóc….
-Thảo. mẹ xin con hay nghĩ lại đi. gia đình mình đang hạnh phúc. Mẹ có bao giờ đối xử không ra gì với con đâu mà con lại đòi bỏ mẹ
-mẹ….con xin lỗi
Cô cũng khóc. Giờ cô biết phải nói gì đây…
-em thôi đi. con bé còn trẻ. Nó cần tìm hạnh phúc cho nó chứ. em giữ nó lại là làm khổ nó đấy.
-ông thôi đi. nó là con dâu tôi. Cháu tôi. ông định mang cho người khác à.
Thấy mẹ nói to cô khóc rồi đứng lên đi thẳng về phòng đóng cửa lại. Tuấn cũng im lặng đứng lên về phòng của mình.
Hai con người phía sau hai cánh cửa. cách nhau một bức tường mà như xa tận chân mây. Cả hai cùng khóc cho nỗi đau mà chỉ một người gây ra chính là hắn. Tuấn khóc vì ân hận. còn cô khóc vì tủi hổ vì giận hờn…
Yêu đơn phương :
Là cuộc đấu tranh giữa lí trí và sự ngộ nhận của trái tim
Là cái nhìn từ xa , sự quan tâm âm thầm dành cho ai đó
Là hy vọng rồi thất vọng lúc nào chẳng hay
Là tuyệt vọng trog những nỗi buồn tự mình tạo ra
Là hạnh phúc nhỏ nhoi trong những niềm vui mình tự ngỡ…
Là chờ đợi dù biết người ta chẳng bao giờ nhìn lại…
Là nhớ là mong mặc cho người ta hờ hững
Là chấp nhận tất cả những nỗi đau
Là làm quen với sự lạnh lùng ấy…
Là yêu hết lòng dù biết người ta sẽ chẳg bao giờ yêu lại mình đâu!
Là đau, là khổ, nhưng chẳng thể nào dễ dàng từ bỏ được!
Là những đêm âm ỉ nỗi cô đơn
Cô ôm lấy ngực mình. Cô gắng hít thật sâu để lấy không khí. Tại sao ông trời lại bất công với cô như thế này. Tai sao cuộc đời lại trớ chêu. Tai sao cô lại yêu anh ta để rồi hận anh ta đến nhường này. Cô không muốn gặp. không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Thảo khóc rồi ngủ thiếp đi trong mệt mỏi. cả tuần nay cô không ngủ chút nào. Ăn uống thất thường. lại ăn ít nên dường như chẳng còn sức sống. trong giấc mơ cô mơ thấy có bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô. Nắm tay cô. Cô nghe thấy tiếng ai đó thở dài.
Thức dậy khi trời đã về chiều. trên bàn còn bát cháo nghi ngút khói. Mẹ cô bước vào. Đôi mắt bà cũng sưng lên. Giọng lạc hẳn đi mà cô thấy xót xa.
-ăn cháo đi. con mệt lắm à. Ngủ li bì từ sáng
-con…không đói mẹ ạ.- cô cúi xuống ko dám nhìn bà
-ăn cháo đi cho khỏe không mai về trên đấy bà lại nói bố mẹ đối xử ko ra gì với con. Mai bố cho người chở con lên trên đó. lúc nào chán thì lại về với mẹ
Bà nói giọng nghẹn ngào. Nước mắt lại rơi ra ko kiểm soát. Cô cũng vậy bát cháo chan nước mắt này …. đắng mà vẫn phải cố nuốt vào lòng thôi.
Sáng hôm sau cô thức dậy. còn đồ gì cá nhân cô bỏ nốt vào va li. Chú Tài xách đồ của cô ra xe. Mẹ anh không cầm nổi nước mắt. bà khóc suốt . Cô Hai cũng vậy. cô biết chị cương quyết như vậy có can cũng ko được. nếu cô là chị thì đã bỏ ông anh này lâu rồi.
còn TUấn chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đau khổ. Không ngờ khi mình nhận ra điều gì là quan trọng trong cuộc đời thì nó lại không cần mình nữa. thế mới nói …có không giữ mất đừng tìm mà.
Nhưng hắn không dám ích kỉ vì đó là lỗi của hắn. Nếu hắn nhận ra sớm hơn cô lẽ cô đã không giận đến mức ko muốn nhìn thấy mặt hắn. Ko muốn ngồi cạnh. Ko muốn ăn cùng.
Cô nói đúng. hắn dơ bẩn. hoàn toàn … không xứng đáng.
Cô mở cửa xe. Cu tí vẫy ta chào ông bà nội hớn hở vì đc đi ô tô. Nó chẳng biết người lớn lại đang đau khổ vì nụ cười của nó. hắn ngồi xuống gọi con
-Tí. Ra ba bế cái nào
Nó nhìn hắn mắt đỏ thì lùi lại nép sau lưng mẹ. hắn có chút tự ái vì hành động đó. con mình còn coi mình như xa lạ thì lỗi lớn nhất là do hắn bỏ mặc nó còn gì.
-Thảo ơi.
Mẹ anh cố níu kéo lại lần cuối. cô nhìn bà mà nước mắt lại rơi ra.
-mẹ…. để cô ấy … đi đi
hắn nói giọng run run. bản thân đang cô gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. hắn không thể để mọi người thấy hắn yếu đuối… nhất là cô
Cô quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm. rồi quay đi.
hít một hơi thật sâu nhìn về phía trước…
Khi còn trẻ, tôi từng yêu một người, cho rằng không có anh, ngày tháng rực rỡ đến mấy cũng đều tẻ nhạt. Đến khi duyên phận đã hết, tôi mới tỉnh ngộ, bản thân thật ra cũng mạnh mẽ biết nhường nào.
khi xe vừa chuyển bánh thì mẹ anh khóc nấc lên. Hắn đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng chiếc xe. Bố hắn tiến lại gần hắn.
-bốp
-bốp
-đáng ra mày ko nên quay về thì đúng hơn.
Bố hắn hai mắt đỏ ngầu. ông nắm chặt tay. Thật sự rất muốn đánh hắn thêm
Anh chỉ biết nhìn bố. nước mắt bố cũng rơi. Đàn ông phải đau khổ lắm người ta mới để cho mọi người thấy mình yếu đuối. ngay lúc này ông quả thật rất đau.
còn với hắn…
Cái tát này ko thể đau bằng nỗi đau đang có trong tim hắn. Cảm giác này là gì đây. Hóa ra người ta nói đúng mà. có không giữ mất đừng tìm
hắn đã mất mẹ con Tí rồi ư?
ông trời đang trừng phạt sai lầm của hắn…
vậy cuộc đời tiếp theo hắn phải sống như thế nào đây???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!