Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp! - Chương 31 (H+ nhẹ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!


Chương 31 (H+ nhẹ)


Hai cái bóng của hai thân ảnh dưới ánh sáng le lắt của những chiếc đèn lồng xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau mà đi. Triệu Ngọc An say vì tình, uống đến mức không còn biết trời trăng đất hỡi. Mà Tư Đồ Dương vì nàng mà cũng uống đến bí tỷ. Lí trí còn sót lại duy nhất trong người hắn chính là: Triệu Ngọc An nàng và Tư Đồ Dương hắn đã kết thành bằng hữu tốt, rồi đây kiểu gì nàng cũng thuộc về hắn. Chắc chắn và mãi mãi!

Đẩy cửa phòng khách điếm, Triệu Đại Tướng quân bắt đầu mộng du, liên tục mắng mỏ vị tỷ tỷ kia mà không hề hay biết rằng cái vị ấy đang nằm sát ngay bên cạnh mình. Ngọc An bắt đầu không yên phận mà cái tay đã vô tình “dĩ hạ phạm thượng” vị Nhị hoàng tử của Tiểu Thụ Quốc kia.

Khỏi nói cũng biết, Tư Đồ Dương giờ phút này khó chịu đến mức nào. Mặt hồng tim đập, cổ họng hắn khô rát. Triệu Ngọc An càng được nước lấn tới, lần theo viền áo, cởi từng cúc áo Tư Đồ Dương ra, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh nóng bỏng di chuyển từng chút từng chút trên cơ thể hắn, sự xâm lược gần như được đẩy nhanh hơn so với lúc đầu. Triệu tướng quân mạnh bạo, dán sát đôi môi đỏ hồng nhu thuận lại gần phía Tư Đồ Dương. Ngọc An càng tiến một bước hôn, lập tức làm cho Tư Đồ Dương có loại cảm giác khô nóng khó nhịn, nhất thời chỉ có thể ôm chặt lấy vị Triệu tướng quân đang làm càn kia. Hắn lúc này chỉ muốn đem nàng vùi vào trong thân thể đang bừng bừng “khí thế” của mình. Ngọc An mơ màng, cảm giác khó chịu, không nhịn được nhẹ vươn đầu lưỡi thở ra, di chuyển giữa môi răng đang hé mở của Tư Đồ Dương, đôi tay cũng quấn quanh cổ Tư Đồ Dương, thân thể ngày càng dán chặt hơn chỉ thiếu không thể ngay lập tức hòa tan với người trong lòng. Đôi môi của Tư Đồ Dương khẽ liếm rồi từ từ gặm, mơn trớn bờ môi đỏ hồng đầy sức khiêu gợi, lại vòng nhẹ quanh đầu lưỡi của nàng. Từ lúc mới bắt đầu chỉ là khẽ liếm chậm nghiền nhưng càng về sau Triệu Đại tướng quân lại ra sức càn quét, khai công chiếm đoạt đất, đến cuối cùng hắn chỉ có thể thở hổn hển, tim đập cực nhanh, ánh mắt mơ hồ có chút hơi sương, nhưng dưới đáy mắt lại mang theo ý cười, có chút hơi hơi đắc ý. Triệu Ngọc An mặc dù có chút không tỉnh táo nhưng nhìn thấy nụ cười đắc ý kia, ngay lập tức ấn người kia xuống giường, giọng điệu y như “bá vương ngạnh thượng cung”:

“Bổn tướng quân đây chẳng qua chưa muốn ra tay, vậy mà ngươi lại tự mình dâng đến, còn đem chút khoái chí kia. Hừ, bổn vương ta có thể dạy ngươi nhiều hơn rất nhiều, tuyệt đối đừng đắc ý!”

Ngọc An để hai tay hắn trói trên đỉnh đầu, bắt đầu cởi xiêm y đã có chút xộc xệch của mình, vừa làm vừa ghé sát tai hắn phả hơi nóng. Tư Đồ Dương hơi thở đã bắt đầu nặng nề. Cánh tai đỏ bừng vì hơi thở nóng rực của nàng. Đôi mắt lạc hơi sương, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nàng. Ngọc An…nàng, nàng đang biết rõ mình đang làm gì. Tư Đồ Dương hắn chợt bừng tỉnh, hóa ra không phải chỉ có mình hắn quẩn quanh, trầm mê trong dục vọng mãnh liệt của bản thân. Giọng hắn khàn khàn, trầm đục:

“Triệu Ngọc An, nàng chắc chứ?”

Ngọc An nghe câu hỏi của hắn, lập tức bỏ qua, cúi xuống rúc vào hõm cổ của Tư Đồ Dương, không một lời liền liếm liếm, trực tiếp cắn vào xương quai xanh của hắn. Người dưới thân nàng bất ngờ, chỉ kịp rên nhẹ một tiếng. Lúc sau, Tư Đồ Dương rất ngoan ngoãn, chỉ kiều mị thở dốc, mặc cho Triệu Ngọc An làm loạn trên thân thể mình. Cơ mà tại sao nàng vẫn chưa động đến phía dưới, Tiểu Tư Đồ Dương của hắn đã nóng đến bỏng rát rồi. Tư Đồ Dương nhìn nàng, ánh mắt lay động, nỉ non:

“Triệu tướng quân, ta khó chịu~”

Đôi mắt Ngọc An vừa rồi còn trầm đục, lúc này liền nheo nheo mắt lại, hệt như một con hồ ly, mang ý niệm gian tà:

“A, có phải hay không ngươi sợ bổn cung sẽ quên mất vị nào đó của ngươi?”

Triệu Ngọc An ngón tay linh động, trượt từ vùng bụng từ lúc nào đã căng trướng của hắn xuống phía dưới. Nàng chỉ mới chạm nhẹ ở đỉnh, hắn ngay lập tức đã thở dốc, căn cơ đã dựng đứng như sẵn sàng nghênh chiến, công đoạt phá thành bất cứ lúc nào.

“Chà!” Triệu Ngọc An liếm liếm bờ môi, nở nụ cười yêu mị về phía hắn. Tư Đồ Dương nhìn nàng, cơ thể hắn chỉ khẽ run lên.

Từng tiếng kiều mị, rên rỉ, nỉ non trong phòng khiến người nghe mặt đỏ tim đập cứ thế vang vong trong màn đêm…

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim,

Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm.

Ca quản lâu đài thanh tế tế,

Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm.

(Xuân tiêu-Tô Thức)


“Ngươi sẽ chỉ có thể là người của bổn vương!!!”

———————————–

P/S: Chào các độc giả thân thương của mị :3 Chuyện là ta rất cần sự tương tác của các vị, tương tác quá ít ta sẽ không thể có động lực để viết. Thôi thì hôm nay ta ra chương này coi như để bù đắp các vị, một phần ta sợ các người quên hết tình tiết truyện của ta rồi!!! Hic :'( cầu tương tác, interact =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN