Ánh sáng phía cuối con đường .
Một chút ngẫu hứng.
Có mấy ai hiểu được cảm giác lúc yếu lòng nhất muốn nói ra hết tất cả những gì mình chôn giấu trong lòng cho người mà mình đơn phương chưa? Rõ ràng bản thân mình muốn nói cho họ biết nhưng cuối cùng lại thôi để rồi chúng ta bỏ lỡ nhau mãi mãi. Cũng giống như ở trước giao lộ đèn giao thông đang ở màu xanh nhưng chỉ một vài giây sau sẽ chuyển sang màu đỏ. Nếu chúng ta chậm chạp sẽ phải dừng lại và đợi chờ thêm nhưng nếu chúng ta nhanh nhẹn hơn thì mọi chuyện đã khác. Ngày hôm ấy, nếu như bản thân mạnh mẽ hơn thì đã không để lỡ mất một người quan trọng. Lỡ mất một người mà mất cả đời để nhớ thương, để chờ đợi. Lỡ mất năm tháng bản thân mình là tuyệt vời nhất, lỡ mất cả một tuổi trẻ. Dù cố gắng chạy thế nào cũng không thể thắng được tuổi trẻ, không thể nào thắng được thời gian.
#Zumi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!