Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 37
chap 37 YÊU LẠI TỪ ĐẦU
Ngay khi Thảo đi khỏi nhà. Tuấn cũng lái xe về Hà nội. Hắn ko dám đối diện với bố mẹ. ngần ấy ngày Hắn ở nhà Hắn nhận ra sự quan trọng của thảo trong cuộc sống gia đình Hắn Tất cả mọi người đều yêu quý cô. Cuộc sống của mọi người đang rất êm đềm hạnh phúc vậy mà Hắn đã phá tan nó rồi.
thật tình Mọi thứ ko đơn giản như Hắn nghĩ. Hóa ra trong cuộc đời của họ. hình ảnh Hắn chưa bao giờ tồn tại. cuộc sống của họ coi Hắn như đã chết rồi. và giờ khi nhận ra điều đó cảm giác ấy lại giày vò Hắn ghê gớm.. cảm giác ân hận…xông lên tận cổ họng hắn thấy day dứt vô cùng
-thôi đừng uống nữa. ông sao thế?
Hải giật chén rượu từ tayHắn . Hắn cũng chẳng buồn phản ứng.
-ông sao thế. Dạo này gày đi nhiều quá có chuyện gì sao?
Hắn trầm ngâm.
-thảo….bỏ đi rồi mày ạ.
-bỏ đi???
-uh. Nếu tao không về, thì cô ấy chắc sẽ không ra đi như thế
-hai đứa cãi nhau à?
-ko. cô ấy còn không nói với tao câu nào
Ánh mắt Hắn rất sâu. Đầy u buồn. cảm giác là gì? Chưa bao giờ Hắn thấy mệt mỏi đến thế. Ngay cả khi chị cả không cần thìHắn cũng không có cái cảm giác thật vọng như thế này. Thất vọng về bản thân. Hóa ra thành công….nhiều tiền….có là gì. Khi mà ngay lúc này Hắn lại thấy cô đơn quá.
Chẳng còn muốn cố gắng bởi vì cũng chẳng biết cố gắng vì điều gi nữa.
Hắn giật chén rượu từ tay Hải. giờ này chỉ có rượu có thể giúp Hắn ngủ được.
Trước đây Hắn cứ coi mình là trung tâm của vũ trụ. Mình là người quan trọng nhất. tất cả mọi người luôn nhìnHắn bằng ánh mắt thèm muốn và ngưỡng mộ. vậy mà giờ….
có lúc nào đó bạn nhận ra giá trị thực sự của mình giữa cuộc đời này hay chưa?
chưa đúng không?
vậy bạn có thể suy nghĩ 2 vấn đề.
có những người nghĩ rằng mình là một người vô cũng quan trong với người khác. họ là trung tâm của vũ trụ … luôn đc mọi người quan tâm, và phục tùng theo mọi suy nghĩ của họ….
nhưng thực tế khi họ rơi vào hoàn cảnh như của hắn…. họ sẽ thấy mình lạc lõng , cô đơn vô cùng, cảm xúc ngay lúc này là thất vọng. nó giống như đang rơi tự do giữa không trung mà ko có điểm dừng lại…. họ bắt đầu bi quan
và trên đời lại có những người nghĩ rằng mình chả có giá trị gì cả. nhưng thật ra họ lại rất quan trọng…. ít nhất là trong mắt những người thân yêu của họ… hoặc có thể quan trọng với chính bản thân mình…
nhưng hãy chỉ nhớ một điều rằng… bạn sinh ra trên đời đã là một điều hạnh phúc. dù bạn là ai… đang làm gì …. sống trong hoàn cảnh nào…. thì bạn cũng luôn là một phần giá trị của cuộc sống. giá trị của bạn nằm bên trong con người bạn. bạn thật tuyệt vời….
TUấn gục đầu vào cánh tay. hắn bò ra bàn.. đôi mắt mờ đi vì rượu… hắn muốn say… rât muốn say… ấy vậy mà cái thứ chết tiệt này hình như không phải rượu
hắn vẫn rất tỉnh táo… rất tỉnh….
mày là DƯƠNG MINH TUẤN đúng ko…. thằng chó….hắn rơi nước mắt…chỉ một giọt trên khóe mi
Cảm giác người ta không cần mình là như này sao? Hóa ra giá trị của Hắn trong tim cô ấy không bằng một con số không. Cô ấy còn có thể cười với con chó nhà Hắn . Vậy mà không buồn nhìn Hắn lấy một cái huống chi là cười với Hắn .
Thất vọng…. thất vọng vô cùng…. cái thằng ngu… cái thằng vô dụng….
hắn đang tự chửi mình….
không… hắn ko thể đổ lỗi cho cuộc đời được… hắn là nam nhi ,hắn là đàn ông… đội trời đạp đất… không đc học cách đổ lỗi cho người khác. suy cho cùng hắn làm… hắn phải chịu …có sao đâu…..
-thôi đi. rượu không giả quyết đc vấn đề đâu
-rượu không giải quyết đc vấn đề nhưng uống sữa cũng chẳng làm tình hình khá hơn….
-hay để tôi gọi cho ông một em nhé. Để nó matxa cho ông thư giãn. Ông lạ lắm
-lạ cái mẹ gì. Bây giờ cô ấy coi tao đéo bằng con chó nhà tao.
-đùa. Tuấn đại gia lại ví như con chó vậy???
-tiền thì làm đéo gì nữa.
-tiền không làm gì nhưng khóc trong lòng một em người mẫu xinh đẹp vẫn hơn là khóc một mình
-tao đéo cần. đàn bà là cái loại khó hiểu nhất thế gian. Tao cứ nghĩ nó còn yêu tao. Tao quay về. thế mà nó coi tao không bằng một con chó
Hắn nói giọng xót xa. Cổ họng nghẹn ứ.
-con mẹ nó
Hắn cúi đầu. Hải biết Hắn buồn. nhưng những gì mà Hắn đối xử với Thảo. thì đến giờ này cô ấy bỏ đi còn là quá muộn.
ở một góc trời nào đo cũng có người đang mang một tâm trạng rất nặng nề
Em cũng muốn được như bao cô gái khác!
Muốn được chở nhau đi sắm đồ
Muốn được anh chở đi cắt tóc..
Muốn được anh tặng hoa hồng..
Muốn ngồi cùng nhau trong một quán cafe nhỏ xinh, ấm cúng một chiều cuối năm, kể anh nghe về những ngày anh chưa đến..
Muốn ngồi sau xe anh, dịu dàng nép sau lưng anh, cùng anh rong ruổi khắp các con phố..
nhưng đó chỉ là muốn thôi
còn giữa dòng đời tấp nập
ai cũng có đôi,
chỉ riêng em lại có một mình
Thảo ngồi thẫn thờ nhìn ra sân. Ngôi nhà cô ở giờ cũng khá hơn trước. hai em cô đi học đại học rồi. giờ còn hai mẹ con và cu Tí. Căn nhà cấp 4 có một chiếc ti vi cũ làm bạn với mẹ khi mẹ ở một mình. Trong nhà không có gì giá trị cả. nhưng bây giờ mẹ con cô có cu Tí.
Cô biết khi cô trở về mẹ cô sẽ chịu áp lực của dư luận. nhưng cô cũng muốn gần mẹ. và mẹ nói là mẹ chấp nhận. thà mẹ con rau cháo còn hơn là sống cuộc đời của một người … vợ hờ.
VỢ HỜ….cô cười nhếch môi.rồi lại rơi nước mắt. cô tin lựa chọn này là đúng.
Trước đây cô yêu Tuấn rất nhiều. mỗi lúc buồn lại mang hình Tuấn ra để ngắm. ngay cả khi cu Tí lười ăn cô cũng mang ra khoe bố với nó. tuy bố nó không đẹp trai như bác Hưng nhưng bố nó quả thật là một người đàn ông tài giỏi. bố nó là một người đàn ông tài giỏi thật mà. nhưng bố nó và mẹ nó ở hai thế giới. hai đường thẳng mà sẽ ko bao giờ gặp nhau. Nên giờ cô cảm thấy mình không nên tiếp tục mù quáng. Không nên ảo mộng nữa. thế giới này mới là của cô.
Trên đời này, có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất. Thứ tình cảm mà cô lúc nào cũng quan niệm “cái gì không thuộc về mình thì có cố …. vẫn vĩnh viễn không thuộc về mình”, nên giờ cô không đủ kiên nhẫn để theo đuổi… tình yêu đơn phương ấy nữa…
kết thúc rồi….
-Thảo. có chuyện gì sao con?
-không mẹ
Cô gạt nhanh nước mắt không muốn cho mẹ nhìn thấy cô yếu đuối
-THảo. có chuyện gì phải nói với mẹ.
-mai con đi làm mẹ ạ. Con xin được việc rồi. mẹ chịu khó ở nhà trông cháu.
-nghỉ thêm ít hôm đi con
-con ở nhà chơi chục hôm rồi. chán rồi mẹ ạ.
Cô cố cười cho mẹ vui. Mẹ nhìn cô thở dài. Con gái bà vui hay buồn chả nhẽ bà không biết.
Từ hôm nó về đêm nó ngủ không yên. Không giật mình thì cũng mất ngủ. có đêm bà còn thấy nó ôm thằng bé khóc. Nhìn con tiều tụy mẹ nào chả xót xa. Nhưng bà phải làm đây khi nó lớn rồi. chỉ biết động viên con thôi.
Lại một đêm nữa Thảo không ngủ. cô nhớ Tuấn. cho dù gần 2 năm giờ mới gặp lại nhưng những hình ảnh anh trong mấy ngày đó cô đâu có quên.
tình cảm giông như một liều thuốc độc… yêu rất nhiều … thì hận rất nhiều… mà càng hận bao nhiêu thì càng yêu bấy nhiêu… đau khổ… rất chi là đau khổ
-Tuấn… tại sao???
Một giọt nước mắt. hai giọt… không….không được…..cô không cho phép mình nghĩ đến anh ta nữa. tất cả những gì liên quan đến anh ta cô phải ném ra khỏi cuộc đời mình. liệu cô có làm được hay không?
hắn vẫn ngồi trung thành trong cái góc bàn quen của hắn… hắn không muốn gặp ai mà cũng ko muốn nói chuyện với bất cứ ai…
-đại ca…..
-có chuyện gì?
-đừng vậy nữa.
-kệ mẹ tao
giọng hắn lè nhè.
-đại ca. nếu cần chúng em sẽ đến giải thik với chị dâu.
-tao đéo cần. chúng mày cút đi
-đại ca….
-cút
hắn quát to trong bực bội. rồi lại tu rượu. giờ này hắn chỉ cần rượu thôi. ko có rượu hắn ko biết sẽ đối diện với nỗi đau trong tim hắn như thế nào . là hắn….trái tim hắn…. rất đau…..
-đại ca… đọc cái này đi
-đọc cái con mẹ mày… để tao yên…
hắn đẩy cái đt ra xa
-là chị dâu gửi cho đại ca
hắn ngây ra mấy giây rồi giật điện thoại từ tay thằng em… lau lau hai con mắt cho khỏi mờ rồi cắm đầu vào cái màn hình điện thoại.
có ai đó tủm tỉm cười… – đại ca… vẫn dại gái lắm…..
Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm. Nếu bạn yêu một người bất kể người ấy đối xử thế nào với bạn, bất kể người ấy phạm sai lầm gì bạn đều bỏ qua, thậm chí còn vì đối phương mà tìm ra lý do để tha thứ.
Nhưng nếu bạn không yêu một người, chỉ cần người ấy có một câu nói sai bạn liền lập tức lấy đó làm lý do trở mặt rồi chia tay.
Cho nên, khi một người chia tay bạn với lý do bạn đã làm sai, thật ra không phải là vì bạn sai mà chính là người ấy không yêu bạn nhiều. Tình yêu và bao dung liên quan mật thiết với nhau. Càng yêu nhiều bao nhiêu càng dễ dàng tha thứ bấy nhiêu…
hắn đọc xong thì thẫn thờ mấy phút … rồi phi cái điện thoại bay ra một góc….
-con mẹ mày lừa tao
hắn lại lè nhè
-tha thứ cái đéo gì…. đến nghe nó còn không muốn nghe. nhìn nó còn không muốn nhìn thì mày bảo lấy gì cho nó tha với thứ….
-thôi kệ mẹ tao… tao làm tao chịu….
hắn lại nốc rượu…
-đại ca… trc đây chị ấy biết anh lăng nhăng vậy …còn yêu anh… thì giờ này em tin chị ấy sẽ hiểu hoàn cảnh của anh mà tha thứ….
-mày thì biết cái đéo gì?
-vậy đại ca đéo phải Tuấn mùi… đại ca là thằng hèn.. mẹ cái thăng rụt đầu. đến con đàn bà cũng đéo theo nổi
-mày nói cái gì….?
hắn đứng bật dậy, sửng cồ vì câu nói đó. hắn có men rồi. đang có nguy cơ mất bình tĩnh….mọi người quay lại giữ hắn
-đại ca..
-buông ra. tao đập chết nó.
-đại ca bình tĩnh..
-buông tao ra
hắn quát to nhưng mà…
-Tuấn,,,,,
tiếng quát còn to hơn của hắn. mọi người quay sang nhìn…
-đại… ca
đại ca của hắn lạnh lùng bước lại. khuôn mặt cũng có mang chút cảm thông.
-nó nói đúng đấy Tuấn. anh xin lỗi vì đã khiến chú chịu khổ như vậy. nhưng ở đây ai cũng biết vợ chú là người như thế nào. cho nên hãy cứ thử một lần. nếu cô ấy không thể tha thứ thì ít nhất mình cũng có thể nói một lời xin lỗi với cô ấy … đúng không em…
hắn bây giờ mới thả lỏng cơ thể.
có lẽ đại ca nói đúng. Nếu em không thể tha thứ cho tôi… thì ít nhất.. xin hãy cho tôi được nói lời xin lỗi một cách đàng hoàng… sau đó tôi và em thế nào… tùy em quyết định.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!